Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 418:




Quỷ tu ở Tu Chân Giới là một quần thể tu đạo thần bí, có rất ít người thật sự nhìn thấy Quỷ tu, sư phụ cũng chỉ gặp được một gã Quỷ tu ở bí cảnh vạn năm về trước. Bọn ta xảy ra xung đột, một trận chiến đó thật sự vô cùng khó chơi. Nếu như không phải tu vi của vi sư thâm hậu thì đúng là khó tránh khỏi cái chết, cuối cùng tên Quỷ tu cường đại kia bị ta chém giết, bản thân nhận được một bộ công pháp của Quỷ tu. Vì vậy sư phụ cho rằng, con thu nhận ba Linh Thể trước mặt này, truyền thụ công pháp Quỷ đạo cho bọn họ xem như một lần đầu tư, nói không chừng ngày sau sẽ có niềm vui ngoài ý muốn.  
Vả lại ba Linh Thể này được linh khí âm sát ở đây bồi dưỡng quanh năm, có thể nói căn cơ bất phàm, nhất là cô bé kia, dường như có linh căn  m Phong, nếu tu luyện Quỷ đạo, có hy vọng thành tựu Quỷ Tiên.  
Đồ nhi ngốc, sư phụ đang đặt nền móng cho con đấy, con bắt bọn họ phát lời thề thiên đạo, sư phụ truyền công pháp Quỷ tu lấy được năm đó cho con. Con có thể truyền thụ cho ba người này, ngày sau  có thể thành tựu hay không xem như là vận mệnh của con."  
Sư phụ Vân Thiên Tà vừa nói xong, trong đầu Dương Bách Xuyên chấn động, xuất hiện một bộ công pháp tên là Phong Đô Quyết, nhìn sơ qua, đúng là chỉ thích hợp cho Linh Thể tu luyện, những người khác luyện không được.  
Dương Bách Xuyên tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Tại sao ba người lại ở đây, tự xưng tên tuổi đi."  
Anh vừa nói chuyện vừa dùng chân khí, linh thức bao phủ ba người kia.  
Đến hiện tại, Dương Bách Xuyên mới nhìn kỹ diện mạo và trang phục của bọn họ. Người đàn ông tướng tướng mạo ngược lại khá chất phác, người phụ nữ cũng là đại mỹ nhân, về phần cô gái nhỏ càng xinh đẹp hơn, cách ăn mặc của ba người khá giống thời Đại Tống.  
Dưới uy áp của linh thức, ba Linh Thể kia run rẩy.  
Một nam một nữ đứng dậy quỳ gối trước mặt Dương Bách Xuyên, gian nan mở miệng nói: "Thượng tiên tha mạng, chúng tôi thật sự không phải muốn hại người, chỉ là muốn hù dọa... Thượng tiên, ba người chúng tôi chính là người Bắc Tống, là nô bộc trong một phủ viên ngoại, tôi tên Kiều Phúc."  
"Tôi là Ngô Mặc Hạ." Người phụ nữ cũng mở miệng, sau đó chỉ vào cô gái bên cạnh nói: "Đây là em gái tôi Ngô Mặc Thu."  
"Kính xin thượng tiên tha cho chúng tôi một con đường sống."  
Ba người đồng thanh xin tha.  
Dương Bách Xuyên nghe xong rất ngạc nhiên, thế mà lại là người Bắc Tống, cách hôm nay đã hơn tám trăm năm lịch sử. Nói như thế, chẳng phải ba người bọn họ là quỷ sống hơn tám trăm năm à?  
"Tại sao các người chết rồi lại không đi đầu thai, ngược lại ở chỗ này hại người?" Dương Bách Xuyên cũng không biết trên đời này có địa phủ hay không, anh xem việc hỏi lai lịch của bọn họ chỉ như nói chuyện phiếm. Chẳng qua sư phụ đã nói Tu Chân giới tồn tại Quỷ tu, vậy ít nhất có Lục Đạo Luân Hồi, để quay về đi hỏi sư phụ thử xem.
Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói một câu lại dọa ba người kia sợ hãi kêu lên.  
Kiều Phúc vội vàng nói: "Thượng tiên, tuy ba người chúng tôi hù dọa người khác nhưng mấy trăm năm qua chưa từng hại người, xin thượng tiên minh xét."  
Đợi Kiều Phúc nói xong, Ngô Mặc Hạ cũng gấp gáp nói: "Thượng tiên thấu hiểu, cũng không phải chúng tôi không muốn rời đi, mà là tám trăm năm qua hoàn toàn không thể bước ra khỏi căn nhà này trong vòng trăm mét, chỉ có thể tham sống sợ chết ở đây…”  
Ngô Mặc Hạ và Kiều Phúc cùng nhau giải thích nguyên nhân tại sao ba người lại bị vây khốn ở nơi này và lai lịch của bọn họ.  
Sau khi nghe xong, Dương Bách Xuyên phát hiện thật ra cả ba cũng là người đáng thương, hơn nữa cũng chưa từng hại người, phẩm tính không hỏng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.