Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3613:




Trong sơn cốc có một sơn động thiên nhiên, Hồ Tiên Nhi phất tay giải trừ cấm chế: “Viên Tiểu Lôi ở trong sơn động, chúng ta đi…”  
Còn chưa nói xong Dương Bách Xuyên đã biến mất tại chỗ, âm thanh truyền lại: “Ngươi đứng chờ ở ngoài.”  
“Cẩn tuân mệnh lệnh của Thánh chủ” Bên ngoài sơn cốc vang lên tiếng sấm.  
Hồ Tiên Nhi sửng sốt, lúc này mới nhìn thấy trên phía chân trời là các đại yêu dưới trướng của Dương Bách Xuyên, ngay sau đó Hồ Tiên Nhi cũng nhấc chân vào sơn động.  
Dương Bách Xuyên dùng thần thức quan sát phát hiện hơi thở trong sơn động rất giống của Viên Tiểu Lôi, sau khi Hồ Tiên Nhi mở cấm chế, hắn lo lắng an nguy của Viên Tiểu Lôi nên vội vàng lao vào trong sơn động.  
Hắn cảm nhận được Viên Tiểu Lôi trúng độc rất nặng.  
…...  
Sơn động không lớn, cao khoảng 6 mét, nhìn qua có vẻ được tạo thành từ bàn tay con người, cũng không quá sâu, sau khi đi được 30 mét Dương Bách Xuyên xuất hiện trước một đại sảnh rộng hơn trăm mét vuông.  
Có ba tiểu thạch thất, Viên Tiểu Lôi ở một trong ba thạch thất đó.  
Lúc dùng thần thức Dương Bách Xuyên phát hiện Viên Tiểu Lôi ở trong một căn thạch thất trong số đó, bên ngoài có cấm chế bảo vệ, có lẽ đây là cấm chế do Hồ Tiên Nhi bày ra, Dương Bách Xuyên vung tay lên phá vỡ cấm chế.  
Lúc đi vào, Viên Tiểu Lôi đang trong trạng thái hôn mê sau, Dương Bách Xuyên thở dài vươn tay đặt trên cổ tay của Viên Tiểu Lôi, vận chuyển chân nguyên kiểm tra tình hình cơ thể của Viên Tiểu Lôi đã đến tình trạng nào.  
Hơi thở của Viên Tiểu Lôi rất yếu ớt, cảm giác chỉ treo một hơi cuối cùng.  
“Phù…”  
Kiểm tra xong Dương Bách Xuyên thở ra một hơi, sắc mặt hơi khó coi.  
Hắn tưởng rằng Viên Tiểu Lôi chỉ trúng độc bình thường, đối với thực lực hiện tại của hắn, giải độc không phải vấn đề lớn, nhưng không ngờ sau khi kiểm tra mới phát hiện ra độc của Viên Tiểu Lôi không phải độc bình thường.  
Hồ Tiên Nhi đi đến, thấy Dương Bách Xuyên nhíu mày, trong lòng lộp bộp, gấp gáp nói: “Xuyên đại ca, Tiểu Lôi sao rồi?”  
Nàng và Viên Tiểu Lôi cùng chung hoạn nạn, sau khi ở bên nhau mấy trăm năm, Viên Tiểu Lôi gọi nàng là tỷ tỷ suốt 300 năm, mặc dù hai người không phải tỷ đệ nhưng đã hơn hẳn tỷ đệ.  
Lúc này Hồ Tiên Nhi lo lắng không hề kém cạnh Dương Bách Xuyên.  
“Nói cho ta biết độc tu kia là ai, độc trong cơ thể của Tiểu Lôi nhìn như bình thường, thật ra lại rất khó nhằn, chỉ cần một loại độc di chuyển sẽ làm cho độc tố khác phản phệ, trong thân thể hắn có khoảng tám chín bảy hai loại độc tố.  
Các loại độc tố bổ sung cho nhau, người hạ độc không phải độc sư bình thường, ngay cả ta cũng không dám dễ dàng đụng chạm vào độc tố này, hơi vô ý sẽ làm Tiểu Lôi hóa thành một bãi nước đặc, thực sự khó giải quyết…”  
Dương Bách Xuyên càng nói càng gấp, gần đây hắn gặp phải người thân bằng hữu trúng độc hay bị thường, người trước khó giải quyết hơn người sau, đều đang trong giai đoạn bó tay không biện pháp.  
Hồ Tiên Nhi nghe vậy nước mắt rơi xuống, nức nở nói: “Đều do ta, trong ba người ta, Chiêm đại ca, Tiểu Lôi, tu vi của ta thấp nhất, vì cứu ta nên Tiểu Lôi mới trúng độc… Hu hu…”  
Hồ Tiên Nhi khóc nức nở.  
Dương Bách Xuyên rất sợ thấy nữ nhân khóc thút thít, đau đầu nói: “Chuyện đã đến nước này ngươi khóc cũng vô dụng, yên tâm đi, ta không giải được không có nghĩa Vân Môn không có cao thủ giải độc. Hiện tại nói cho ta nghe về độc tu kia, ta ổn định độc tính cho Tiểu Lôi đã.”  
Hồ Tiên Nhi nghe vậy, dừng khóc, nói: “Chúng ta cũng không biết độc tu kia là ai, dù sao có một ngày hắn ta xông vào nơi chúng ta tu luyện rồi ngang ngược đuổi chúng ta đi…  
Người nọ nhìn qua khoảng 60, rất béo, để râu dê, mặt rất đáng khinh, vừa thấy đã biết không phải người tốt, tự xưng là Vạn Độc Vương, tu vi Đại Thừa sơ kỳ, còn không cao bằng Chiêm đại ca.  
Hiện tại tu vi của Chiêm đại ca đã đạt đến Đại Thừa trung kỳ, còn Tiểu Lôi là Độ Kiếp trung kỳ, ta là Độ Kiếp sơ kỳ, vừa ra tay ta và Tiểu Lôi đều không phải đối thủ, Tiểu Lôi chắn đòn thay ta nên trúng độc.  
Thần thông chiến kỹ và tu vi của Vạn Độc Vương không thấp hơn Chiêm đại ca, lúc đó bỏ chạy, Chiêm đại ca tức giận đuổi theo, đến nay đã nửa tháng nhưng không thấy tin tức gì của Chiêm đại ca, cũng không biết hiện tại sao rồi. Xuyên đại ca, ngươi phải nghĩ cách cứu Tiểu Lôi và Chiêm đại ca…”  
Nói đến đây nước mắt của Hồ Tiên Nhi lại nổi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.