Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3606:




Khi Hiên Viên Linh Ngọc tỏa ra khí thế phô thiên cái địa về phía Dương Bách Xuyên, vẻ mặt tươi cười của Dương Bách Xuyên dần tan biến, sắc mặt u ám.  
Tuy Hiên Viên Linh Ngọc đã đạt tới Phi Thăng Cảnh đại viên mãn, còn Dương Bách Xuyên chỉ là Đại Thừa viên mãn, khoảng cách giữa hai người gần như là một cái cảnh giới, nhưng đối mặt với khí thế áp đảo của Hiên Viên Linh Ngọc, Dương Bách Xuyên không hề động đậy, chút áp đảo này không đáng nhắc tới với hắn.  
Nhưng hắn cam nhận được Hiên Viên Linh Ngọc mạnh hơn so với những người Phi Thăng Cảnh đại viên mãn mà hắn từng gặp, nhưng có mạnh cỡ nào thì đối vơi Dương Bách Xuyên cũng chỉ có vậy mà thôi, không cản nổi Phá Không Kiếm của hắn.  
Ngay sau đó, từng cổ khí tức lần lượt xuất hiện ở thành Y Đạo.  
Trong nháy mắt, sáu gã Phi Thăng Cảnh, trong đó có ba người Phi Thăng Cảnh Sơ Kỳ, hai người Trung Kỳ, một người Hậu Kỳ xuất hiện.  
Ngoài ra còn có những tu sĩ Đại Thừa xuất hiện ở bốn phía, ước chừng có đến ngàn người, những người này đều là đội y dược của thành Y Đạo, nói cách khác chính là vệ đội của cửu hoàng tử Hiên Viên Linh Ngọc.  
"Tham kiến cửu hoàng tử..."  
Hơn một ngàn người đồng thanh lên tiếng, âm thanh vang vọng khắp thành Y Đạo.  
"Độ y dược, theo bổn cung chấp pháp."  
Hiên Viên Linh Ngọc trầm giọng nói.  
"Vâng..."  
Đồng loạt trả lời, vang dội như sấm.  
Giây tiếp theo không khí lạnh như băng, mọi người đều tập trung vào Dương Bách Xuyên, khí thế như thể chỉ chờ Hiên Viên Linh Ngọc ra lệnh một tiếng là có thể bắt lấy Dương Bách Xuyên.  
Không khí càng lúc càng căng thẳng.  
Dương Bách Xuyên nheo mắt nhìn Hiên Viên Linh Ngọc, cười lạnh nói: "Còn muốn so xem ai nhiều người à...?"  
"Được, vậy so thử xem." Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, vung tay lên, năm mươi đại yêu Phi Thăng Cảnh cùng hơn một ngàn yêu binh yêu tướng xuất hiện từ bình Càn Khôn, đều là yêu tu có tu vi cao nhất.  
Lần này ra ngoài Khổng Tước đã bảo hắn dẫn theo những đại yêu này, vốn nghĩ với danh tiếng hung ác của hắn bây giờ chỉ là đi thăm viếng mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì, không cần phải đánh nhau, cũng muốn khiếm tốn một chút nên mới để các đại yêu trong không gian của bình Càn Khôn.  
Không ngờ thật sự phát huy tác dụng.  
"Tham kiến thánh chủ..." Tất cả đại yêu đồng loạt lên tiếng.  
"Giết chóc không phải điều ta muốn!" Dương Bách Xuyên lẩm bẩm.  
Lúc này, năm mươi đại yêu cấp thiên yêu được thả ra, nháy mắt liền vượt qua khí thế của đội y dược của Hiên Viên Linh Ngọc, hơn nữa hai mươi lăm thiên yêu trong đó đang ở hình dạng bản thể, tất cả đều là yêu điểu khổng lồ bay lượn xung quanh trên chiến trường.  
Có năm mươi đại yêu cùng với hơn một ngàn yêu binh yêu tướng Đại Thừa, khí thế này khiến cho rất nhiều người cảm thấy chân mềm nhũn.  
Dương Bách Xuyên chậm rãi nói: "Cùng với một ngàn người của vệ đội, cộng với đội y dược của cả thành Y Đạo này, số lượng cũng phải cao hơn gấp mấy lần, nhưng mà... Cửu hoàng tử ngươi có tin chỉ với năm mươi thiên yêu dưới tay ta cũng có thể phá hủy thành Y Đạo không?  
Còn nữa... Không biết cửu hoàng tử muốn bàn quy tắc với Dương mỗ thế nào đây?" Lúc này, Dương Bách Xuyên thờ ơ nói, nhưng trong giọng nói đầy lạnh lùng.  
Mà sắc mặt của Hiên Viên Linh Ngọc cũng thay đổi không ngừng, cuối cùng vẫn là vẻ mặt kiên định, nhìn Dương Bách Xuyên trầm giọng nói: "Quy tắc của thành Y Đạo ta chính là nếu giết người ở thành Y Đạo thì phải chịu trừng phạt.  
"To gan..."  
"Láo xược..."  
Đại yêu dưới tay Dương Bách Xuyên trở nên giận dữ.  
Nhưng đều bị Dương Bách Xuyên giơ tay cản lại.  
Dương Bách Xuyên bật cười, bây giờ hắn ngược lại cảm thấy hứng thú với Hiên Viên Linh Ngọc, cũng không tức giận, chỉ hỏi: "Ngươi cảm thấy ngươi có thể giết ta sao?"  
"Không thể." Hiên Viên Linh Ngọc không chút do dự đáp.  
"Ngươi đã biết không thể, sao còn phải làm vậy? Làm vậy có khác gì tìm chết? Ngươi có biết một khi ngươi động thủ thì không chỉ có ngươi chết, thuộc hạ của ngươi chết mà có thể còn sẽ liên lụy người dân ở thành Y Đạo không?" Dương Bách Xuyên chậm rãi hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.