Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 233:




Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Chủ nhiệm Trương bưng tách trà lên ung dung nhấp một hớp trà rồi mới hách dịch nói: "Ái chà, ý tưởng của cậu hay đấy, nhưng chuyện này liên quan đến vấn đề cuộc sống của người dân trong thôn... Thế này nhé, chúng tôi trở về sẽ nghiên cứu, cậu chờ tin tức đi."  
Dương Bách Xuyên lập tức sa sầm sắc mặt, sao anh lại không nghe ra cái đồ bốn mắt này đang qua loa lấy lệ chứ.  
Lúc này, Trưởng phòng Hoàng ở bên cạnh lên tiếng: "Chủ nhiệm Trương, tôi thấy kế hoạch này không có gì không ổn. Vả lại cậu ấy đã nói là tự bỏ vốn, không gây phiền phức cho xã, mà nhà nước cũng đang cổ vũ đầu tư xây dựng nông thôn mới. Tôi thấy hôm nay phê duyệt cho cậu ấy luôn đi. Đối với xã mà nói, cải tạo thôn Nghệ Thuật thành công cũng là một thành tích lớn không phải sao?"  
Hoàng Dịch Hà nhìn Chủ nhiệm Trương, thong thả cất lời kèm theo nụ cười nhẹ. Cô ấy mới tốt nghiệp, làm việc chưa được bao lâu, hôm nay theo Chủ nhiệm Trương đi khảo sát để mở mang hiểu biết với nhiệm vụ là một thư ký. Là một thanh niên trẻ, cô ấy rất tán thành ý tưởng của Dương Bách Xuyên, kìm lòng không đậu bèn lên tiếng.  
"Hoàng Dịch Hà, tôi bảo này, cô đã quên chức vụ của mình rồi đúng không? Có phê duyệt hay không là do tôi quyết định. Chuyện trọng đại liên quan đến cuộc sống của người dân sao có thể qua loa được?" Chủ nhiệm Trương lạnh lùng nói, ông ta rất bực vì Hoàng Dịch Hà phát biểu ý kiến. Nói dễ nghe thì Hoàng Dịch Hà là Trưởng phòng, nói khó nghe thì cô ấy cũng chỉ là một nhân viên, nếu không phải nể tình cô ấy xinh xắn thì ông ta đã nổi giận từ lâu rồi.  
Lúc này Dương Bách Xuyên không nhịn nổi nữa. Mẹ kiếp, tôi giữ thể diện cho ông, ông còn tưởng mình giỏi chắc?  
Anh nhìn ông ta và nói: "Chủ nhiệm Trương không phê duyệt cũng không sao, tôi có thể lên thẳng huyện. Hơn nữa, tôi sẽ cho huyện ủy biết tài năng xuất chúng của Chủ nhiệm Trương."  
"Cậu uy hiếp tôi?" Chủ nhiệm Trương trợn mắt chất vấn.  
Rầm! Dương Bách Xuyên vỗ bàn đứng dậy: "Mẹ kiếp, tôi không ưa loại khốn nạn như ông. Ông muốn vòi lợi lộc chứ gì? Tôi không cho đấy, ông làm gì được nào?"  
"Cậu... Được được được, có bản lĩnh thì chúng ta chờ xem!" Chủ nhiệm Trương giận xanh mặt, lạnh lùng bỏ lại một câu rồi rời đi.  
Lúc này, giọng Dương San San vang lên ngoài sân: "Anh ơi, có chú này tìm anh, em biết ngay là anh ở nhà chú Lưu mà!"  
Dương Bách Xuyên nhìn sang, thì ra là Trần Bảy Roi được em gái dẫn đến tìm mình.  
Dương Bách Xuyên bị tên Chủ nhiệm Trương chó má chọc giận điên người, anh không ra ngoài đón Trần Bảy Roi mà chỉ gật đầu với hắn tỏ ý mời vào.  
Trần Bảy Roi ôm một chiếc hộp nhỏ trong tay, đi tới trước mặt Dương Bách Xuyên rồi cung kính nói: "Thưa sư phụ, đây là bộ châm cứu mà tổ tiên tôi cất giữ, không biết có tốt hay không. Tôi tặng ngài."  
"Anh Trần vất vả rồi, ngồi xuống uống trà đi!" Dương Bách Xuyên ra hiệu cho hắn ngồi.  
Thấy Dương Bách Xuyên mặt cau mày có, Trần Bảy Roi chỉ đáp "vâng" rồi ngồi xuống chứ không hỏi nhiều.  
Mà lúc này, Chủ nhiệm Trương Ô Lưu vừa mới đứng dậy định đi nhưng lại nhìn thấy Trần Bảy Roi tới, ông ta cực kỳ kích động, lập tức dừng bước.  
Nhà họ Trần là thế gia vọng tộc ở huyện Cổ, thế lực và thực lực nổi tiếng khắp huyện Cổ. Trương Ô Lưu cũng là người huyện Cổ, tuy không quen Trần Bảy Roi nhưng vẫn nhận ra đối phương. Ông ta cũng rất muốn bám víu vào nhà họ Trần nhưng không có cơ hội. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.