Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 227:




Nhà của Viên Kim Phượng ở đầu thôn, là ngôi nhà hai tầng duy nhất trong thôn, cũng là nhà giàu có nhất, tất cả những điều này đều nhờ Viên Kim Phượng.  
Chuyện cô đi ra ngoài làm công gặp gỡ và kế thừa di sản của thương gia giàu có người Hồng Kông, qua cuộc nói chuyện ngày hôm qua Dương Bách Xuyên cũng đoán ra được việc này là sự thật.  
Mặc dù bởi vì chuyện này Viên Kim Phượng bị người đồn đãi bôi nhọ, nhưng Dương Bách Xuyên lại không nghĩ nhiều. Mỗi người có một cách sống và kỳ ngộ riêng, có ai biết được Viên Kim Phượng đã ăn bao nhiêu khổ ở bên ngoài?  
Vì vậy không cần thiết để ý mấy vấn đề này.  
Viên Kim Phượng là con gái duy nhất trong nhà, khi còn nhỏ nghe bà nội nói nhà cô ấy là nhà nghèo khó nhất trong thôn. Đây cũng là nguyên nhân Viên Kim Phượng đi học hết cấp 2, sau tốt nghiệp thì nghỉ học gả chồng.  
Ba của cô ấy là một tên nghiện rượu, thuộc về loại người ham ăn biếng làm, hơn nữa bẩm sinh có bệnh hen suyễn, không làm được việc nhà nông. Trước kia việc trong việc ngoài nhà do mẹ của cô ấy xử lý, từ nhỏ mẹ của Viên Kim Phượng chính là một người phụ nữ nhà nông tiêu chuẩn, cần mẫn tiết kiệm.  
Mười năm trước vì kiếm thêm tiền mua đồ dùng trong nhà, mua một bộ quần áo mới cho con gái Viên Kim Phượng, khi đi lên núi hái thuốc không cẩn thận ngã gãy chân. Trong nhà không có nhiều tiền cho bà ấy đi khám bệnh chữa chân.  
Lao động chính trong nhà bị gãy chân, đây là chuyện rất nguy cấp, hơn nữa ba của Viên kim Phượng là một lão già nghiện rượu thân thể không tốt, không lo liệu xử lý được việc nhà. Lúc đó Viên Kim Phượng đã 18 tuổi, đến tuổi đủ để hiểu chuyện, cô ấy vô cùng đau lòng.  
Cô ấy biết mẹ muốn mua một bộ quần áo mới cho mình mới đi hái thuốc ngã gãy chân, khóc vài ngày, cũng chính lúc đó có người ở thôn bên cạnh đến nhà họ Viên cầu hôn.  
Ở nông thôn chuyện kết hôn sớm là bình thường, nhà trai nguyện ý trả nhiều thêm một phần lễ hỏi để cho mẹ cô đi khám chân. Lúc đó vì chữa trị chân cho mẹ, Viên Kim Phượng đồng ý gả chồng.  
Đáng tiếc, vết thương ở chân của mẹ cô ấy đã bỏ lỡ thời điểm trị liệu tốt nhất, đã định sẵn bị tê liệt. Lúc đó kết hôn chưa đến mười ngày chồng của Viên Kim Phượng đã chết, mang danh quả phụ giết chồng nên bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà.  
Lúc đó cô ấy xuống Nam Hạ làm công, 5 năm sau lắc mình biến thành một phụ nữ giàu có về lại thôn.  
5 năm trôi qua, mặc dù cô ấy có tiền, đáng tiếc chân của mẹ lại vĩnh viễn không trị khỏi được. Thời gian quá dài cơ bắp héo rút nghiêm trọng, trừ khi cắt chi thay chi giả, nhưng mẹ của cô ấy không làm, dùng tư duy xưa cũ tóc da thân thể đến từ ba mẹ, tại sao có thể cắt chi?  
Từ nay về sau vẫn luôn tê liệt trên giường, do người ba nghiện rượu của cô ấy chăm sóc.  
Viên Kim Phượng cũng muốn đón ba mẹ đi ra ngoài, nhưng hai người không ai muốn rời đi, rời xa cố thổ. Vì vậy mỗi năm cô ấy sẽ đi về nhà vài lần thăm ba mẹ.  
Những chuyện này của nhà họ Viên, Dương Bách Xuyên nghe bà nội kể, vì vậy cũng rõ ràng một vài chuyện.  
Tóm lại dưới cái nhìn của anh, Viên Kim Phượng chính là một người phụ nữ đáng thương, mặc dù bây giờ có tiền, nhưng không vui sướng.  
Mang theo cá Rồng đến cổng lớn của nhà họ Viên, từ xa Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy Viên Kim Phượng đang đẩy xe lăn cho mẹ ở trong sân.  
Hơi mỉm cười, nói: “Dì Thúy Hoa ~ Chị Kim Phượng.”  
“A ~ nhóc Xuyên đến, mau đi vào mau đi vào ~” Miêu Thúy Hoa, mẹ của Viên Kim Phượng ngồi trên xe lăn thấy Dương Bách Xuyên, trên mặt nở nụ cười. Tiếc nuối duy nhất đời này của bà là không sinh được một đứa con trai, vì vậy nhìn thấy những thiếu niên như Dương Bách Xuyên ở trong thôn, cảm thấy đặc biệt thân cận. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.