Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 215:




Thân thể mềm mại trợn trượt tiếp xúc với làn da của anh, làm cho Dương Bách Xuyên có phản ứng.  
Lúc này trong hồ nước cả hai người đều ở trong trạng thái tr@n truồng.  
Nhìn kỹ, người phụ nữ này tầm 25-26 tuổi, anh cũng quen biết, hơn nữa hồi đi học còn từng có suy nghĩ bậy bạ với người ta.  
Chính là người đẹp Viên Kim Phượng nổi danh trong thôn của bọn họ.  
Dương Bách Xuyên biết đây là một nhân vật truyền kỳ ở trong thôn, sau khi cô gả vào thôn, kết hôn chưa đầy mười ngày chồng đã tử vong ngoài ý muốn. 18 tuổi lấy chồng, bị gọi là quả phụ, bị nhà chồng coi là sát tinh, nói cô khắc chết chồng, còn đuổi ra khỏi nhà.  
Từ nay về sau Viên Kim Phượng mang theo cái danh quả phụ sát tinh, làm công ở Nam Hạ, đi 5 năm không có tin tức.  
5 năm sau, đột nhiên có một ngày Viên Kim Phượng trở về quê quán, nhưng xưa đâu bằng nay, nay đã trở thành một phu nhân giàu có.  
Năm đó Dương Bách Xuyên lên cấp ba, còn nhớ rõ lúc đó là nghỉ hè, lúc về nhà còn đụng phải Viên Kim Phượng, khí chất xuất chúng, nụ cười tràn đầy quyến rũ. Còn cười nói chuyện với anh, cổ vũ anh học tập cho tốt, còn tặng lễ vật cho nhà anh, có một đống đồ dùng học tập.  
Trước khi đi còn nắm tay bà nội để lại một ngàn đồng, nói là cổ vũ anh và em gái đọc sách, đừng đọc ít sách giống như cô, ăn không ít khổ ở bên ngoài.  
Cũng năm đó, nhà của Viên Kim Phượng chính là nhà hai tầng duy nhất trong thôn. Trong thôn có người đồn, nói sau khi ba của Viên Kim Phượng uống say kể. Kim Phượng nhà ông ta xuống Nam Hạ làm công, gả cho một thương gia giàu có người Hồng Kông, đáng tiếc cũng là người già, hai người ở bên nhau chưa đầy nửa năm đã chết, vì vậy Viên Kim Phượng thừa kế một đống tài sản lớn của thương gia giàu có người Hồng Kông kia.  
Từ nay về sau mỗi năm Viên Kim Phượng sẽ về quê một hai lần, thăm hỏi ba mẹ tuổi già, nhưng tên tuổi quả phụ sát tinh của cô càng được chứng thực.  
Tất nhiên đó chỉ là nghe đồn, Dương Bách Xuyên cũng không rõ ràng thật giả, nhưng anh lại có ấn tượng khắc sâu với Viên Kim Phượng năm đó.  
Trên thực tế Viên Kim Phượng đã 30 tuổi, nhưng cô bảo dưỡng tốt nên trẻ như phụ nữ 25-26 tuổi, vô cùng mê người.  
Dương Bách Xuyên không nghĩ đến sẽ gặp mặt Viên Kim Phượng trong tình huống này, vừa xấu hổ vừa không biết làm sao.  
Bế cô lên bờ, thử mạch đập, cũng may không làm sao chỉ bị dọa ngất. Lập tức dùng chân khí truyền vào trong cơ thể Viên Kim Phượng, ngay sau đó cô dần dần tỉnh lại.  
“Chị Kim Phượng, chị không sao chứ?” Một tay của Dương Bách Xuyên ôm cô, một tay đặt trên cổ tay của người ta.  
Viên Kim Phượng dần dần tỉnh lại, phát hiện đang nằm trong lồ ng ngực của một người đàn ông, lúc này cả hai người đều tr@n truồng. Có chút ngượng ngùng thêm chút kinh hoàng, nhưng sau khi nghe thấy âm thanh, lại thấy rõ bộ dáng của thanh niên, cũng thở ra một hơi, phục hồi lại tinh thần.  
“Tôi… Tôi không sao, vừa rồi ở trong nước là cậu?” Viên Kim Phượng cuống quýt tránh thoát khỏi tay của Dương Bách Xuyên, đứng dậy vội vàng cầm quần áo che chắn trên người.  
Lúc này Dương Bách Xuyên cũng lấy lại phản ứng, trên người anh còn không có một sợi dây, chỗ nào đó còn đang dựng đứng lên trời.  
Mặt mũi đỏ bừng, chạy nhanh lấy quần áo mặc vào, cuống quýt giải thích, nói: “Chị Kim Phượng… Rất rất rất xin lỗi, lúc trước em đi hồ nước bắt cá Rồng, không biết chị đến tắm rửa…”  
Dương Bách Xuyên lắp bắp mặc quần áo giải thích với cô, khóe mắt liếc nhìn Viên Kim Phượng đang mặc quần áo. Sắc mặt đỏ bừng, trên người trắng bóng, có vài nơi như ẩn như hiện, làm cho Dương Bách Xuyên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cảm giác hai mũi nóng rực.  
Nhìn người đẹp mặc quần áo, anh có chút ngây người.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.