Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 201:




Dương Bách Xuyên cười nói: “Sau này chờ em khai giảng, anh sẽ mua cho em một chiếc xe thể thao ~” Lúc nói chuyện, vẻ mặt Dương Bách Xuyên đều tươi cười bởi vì trước ăn cơm em gái đã nói cô thi đậu vào đại học Cố Đô, em ấy vậy mà thi vào cùng một trường học với anh, thật ra trong lòng anh biết rõ nguyên nhân em gái mình muốn vào trường này là có anh ở đấy.  
Điều đó cũng cho thấy cô bé học rất tốt và làm việc chăm chỉ.  
Ba người tán gẫu một hồi, bất thình lình đã đi vào thôn.  
Vì quay về lại nơi Dương Bách Xuyên sinh ra và lớn lên từ nhỏ nên tâm trạng của anh rất tốt, tuy rằng nơi này là thôn núi xa xôi, đi vào huyện thành cũng đều phải mất hai ba giờ lái xe, nhưng có núi có nước, có tuổi thơ...  
Thôn Thượng Dương chỉ có vẻn vẹn không tới ba mươi hộ gia đình hơn nữa cũng là một thôn núi bé có khung cảnh đẹp như tiên.  
Bốn mùa rõ ràng, mặc dù cuộc sống khó khăn nhưng cũng có thể tự cung tự cấp.  
Tuy  người trong thôn ít, nhưng nếu mà xem lại lịch sử của thôn cũng không đơn giản, từ xưa đến nay đều lưu truyền đủ loại chuyện xưa, từ thần thoại cho đến các tướng quân tú tài ưu tú vân vân, xuất hiện không ít nhân vật.  
Trong xã hội cũ, Thôn Thượng Dương vẫn là một điểm dừng chân cổ xưa ở Ba Thục, vị trí địa lý nơi này giáp gần với ba tỉnh gần cửa ngõ Ba Thục, thời xưa tơ lụa gấm vóc của Ba Thục khi được xuất khẩu ra ngoài và nhập vào khu vực phía tây của thôn Thượng Dương chính là điểm dừng chân đầu tiên.  
Toàn bộ ngôi làng vẫn giữ được hầu hết các tòa nhà gác mái bằng gỗ cổ xưa, được xây dựng bằng gạch bùn và gỗ, mặc dù trông rất cũ nhưng nhìn rất lịch sử.  
Trước khi giải phóng cả sân nhà của Dương Bách Xuyên thì nó chỉ là một tam đại viện, nghe bà nội nói tổ tiên của nhà anh vẫn là người bản địa, sau khi giải phóng đánh người bản địa, đại viện của nhà họ Dương chia làm ba phòng, phân cho ba hộ gia đình.  
Vì thế, anh nghe nói vị địa chủ cuối cùng trong tổ tiên của nhà anh bị bệnh không dậy nổi, miệng còn nói mất gia nghiệp tổ tông, buồn bực mà chết.  
Đến bây giờ, ba ngôi nhà trong nhà của Dương Bách Xuyên đều là những ngôi nhà cũ được xây dựng trong thời kỳ Dân Quốc, đi vào thì thấy có vẻ rất lớn, nhưng mỗi lần bị khói lửa xông vào thì rất khó nhìn đường.  
Những gia đình giàu có trong làng đều đã dỡ bỏ những căn nhà cổ xưa như thế và thay thế bằng những căn nhà được xây dựng bằng gạch đỏ, còn có tầng lầu.  
Với một người đang nghiên cứu khoa lịch sử như Dương Bách Xuyên mà nói về việc phá hủy lịch sử kiến trúc thì rất đau lòng.  
Sau khi xuống xe, anh nhìn lại những ngôi nhà đã bị dỡ bỏ, cũng còn những căn nhà vẫn được giữ lại nét cổ xưa, nhìn ngôi làng được kết hợp giữa cũ và mới, đột nhiên trong lòng anh lại nghĩ ra một ý tưởng, anh nghĩ có nên đem toàn bộ kiến trúc còn tồn tại ký hợp đồng hay không?  
Thứ nhất là giữ lại kiến trúc cổ xưa ban đầu, thứ hai cũng có thể làm một số đầu tư không phải tốt hơn sao?  
Bây giờ có một số nghệ sĩ thích sự yên tĩnh của vùng nông thôn vì thế một số nơi đã mở cửa du lịch, đặc biệt là để xây dựng làng nghệ thuật nông dân cổ xưa, mời các nghệ sĩ để tạo ra, thu nhập hàng năm cũng rất là khả quan.  
Mà bên trong thôn Thượng Dương vẫn mang đậm không khí tự nhiên của lịch sử, chỉ cần cải tạo và phục hồi lại một chút sẽ tạo nên một môi trường kiến trúc tuyệt đẹp, có thể mang lại lợi ích cho bà con, hơn nữa còn có thể bảo tồn kiến trúc cổ trong thôn.  
Ý tưởng càng nghĩ càng có khả năng.  
Nếu người trong thôn không thích ở trong căn nhà cũ nát, vậy anh sẽ cho bọn họ chọn thêm một mảnh đất nữa rồi xây nhà nhỏ cho thôn, đổi lại nhà cũ của bọn họ cải tạo thành làng nghệ thuật nông thôn~  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.