Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 95: Sơ Lâm Thần vực (2)




Edit:..Lam Thiên..
Một ngày kia, Thành Thương Minh liên tục có chuyện lạ, đầu tiên là bầu trời quang đãng vạn dặm không có bóng mây  thoáng chốc bị hắc ám bao phủ, ngay sau đó lại có một đạo ánh sáng xông phá xua tan hắc ám trên bầu trời, cuối cùng, cuồng phong gào thét, đất đá bay mù trời, tháng sáu giữa hè lại nổi lên mạn thiên phi tuyết ( tuyết bay đầy trời).
Khiến cho người khiếp sợ không phải là trời giáng dị tượng mà là linh khí trong không khí đang cấp tốc trôi đi, thậm chí người có tu vi cường đại còn có thể nhìn thấy một ít linh khí ngưng tụ thành từng đoàn điên cuồng vọt ra phía rừng rậm ở ngoài thành. Mọi người rối rít suy đoán, có phải trong rừng rậm có huyền thú cường đại lên cấp, hoặc là thần thú ra đời hay không.
Ai cũng biết, thời điểm thần thú mới ra đời hoặc là huyền thú vừa tiến cấp là lúc yếu ớt nhất. Cho nên mọi người rối rít chạy ra khỏi thành đi vào rừng rậm, rừng rậm vốn yên bình lúc này lại như một nồi nước nóng.
Mặt trời mọc, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thủy Lam canh giữ ở cửa sơn động, cảm ứng được càng ngày càng nhiều khí tức từ xa đến gần truyền tới, lòng như lửa đốt. Nha đầu đáng chết, cũng đã ba ngày rồi, thế nào còn chưa lên cấp xong a!
Kỳ thật Ngưng Sương làm sao lại không vội, nhưng cũng không biết tại sao, nàng chỉ là đột phá một cái địa giai, cư nhiên lại cần nhiều linh khí như vậy. Cũng may, trải qua ba ngày điên cuồng hấp thu, cái động không đáy cũng lấp đầy không sai biệt lắm.
Rầm...
Một tiếng vang thật lớn hạ xuống, phong bạo lên cấp theo đó mà tới, trong nháy mắt phóng xuất ra năng lượng khủng bố khiến đất núi rung chuyển, làm cho đám người đang tìm kiếm trong rừng rậm tâm thần rung mạnh, âm thầm phỏng đoán huyền thú làm ra động tĩnh này có huyết mạch chi lực cường hãn đến cỡ nào.
Men theo nguồn năng lượng dao động, tất cả mọi người hướng hang động chạy tới. Rối rít đem tốc độ của chính mình tăng lên đến mức cao nhất, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ bị người khác đoạt trước.
Sau khi đột phá địa giai, Ngưng Sương liên tiếp tấn thăng thêm hai, ba cái cấp bậc nhỏ, thẳng đến tam tinh huyền quân mới dừng lại. Đợi ánh sáng lên cấp tản đi, Ngưng Sương còn chưa kịp thở liền nhìn thấy sắc mặt trắng bạch của Thủy Lam ở bên cạnh.
"Thủy Lam, nhanh, mau vào trong không gian!"
Càng trong lúc nguy cấp, đầu óc Ngưng Sương lại càng phát ra tỉnh táo. Thủy Lam là thượng cổ Thần Thú, nếu như bị những người này phát hiện, sợ rằng hôm nay sẽ bị cướp đoạt ở đây rồi.
"Nha đầu..." Thủy Lam vừa định phản đối, liền bị ánh mắt kiên định của Ngưng Sương ngăn lại."Nhanh, vào không gian. Không có ngươi, bọn họ sẽ không có mục tiêu để tranh đoạt."
Thủy Lam sững sờ, ngay sau đó nhanh chóng phản ứng, hóa thành một vệt sáng xanh tiến vào trong không gian.
Ngay sau khi Thủy Lam biến mất, đám người điên kia cuồng vọt vào sơn động, Ngưng Sương nhìn lướt qua đám người tham lam trước mắt, trong lòng nhấc lên mười phần cảnh giác.
Ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở trên người Ngưng Sương, khi bọn hắn điều tra ra Ngưng Sương chỉ là một tam tinh huyền quân nhỏ yếu, mới thở phào một cái thật dài.
"Cô nương, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"
Người đặt câu hỏi là một nam nhân trung niên, hắn vóc người bưu hãn, gương mặt dài hé ra sự trung hậu chính nghĩa.
Hiển nhiên, nam nhân trung niên đã hỏi ra tiếng lòng của tất cả mọi người, vô số đôi mắt chăm chú nhìn Ngưng Sương, chỉ sợ bỏ qua đáp án của nàng.
Im lặng trong chốc lát, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưng Sương đột nhiên trở nên trắng bệch, giống như nghĩ đến chuyện gì đó rất kinh khủng, qua một hồi lâu mới dần dần hòa hoãn lại, run rẩy trả lời: "Đại nhân, có... Có quái thú!"
Mọi người vừa nghe, đáy mắt ánh sáng càng thêm rực sáng.
"Quái thú đi chỗ nào rồi?" Một lão giả gầy nhom từ sau lưng năm nam nhân vọt ra, không kịp chờ đợi hướng Ngưng Sương hỏi.
Dưới uy áp của lão giả ùn ùn kéo đến, Ngưng Sương gỉa bộ sợ hãi tê liệt ngã xuống mặt đất. Vừa âm thầm ngăn cản uy áp vừa âm thầm suy nghĩ, hôm nay nên làm thế nào để tránh được một kiếp này?
Lão giả hài lòng nhìn Ngưng Sương run lẩy bẩy, hắn tin dưới uy áp kinh khủng của hắn, nha đầu này tuyệt không dám nói dối nửa câu."Nói!"
Chữ này của lão giả, giống như pha trộn thiên uy vô thượng, xen lẫn thiên đạo phép tắc vang vọng trong sơn động, nặng nề rơi vào trái tim Ngưng Sương.
Nguyên bản đang làm bộ, Ngưng Sương cũng bị uy áp kinh khủng này ép tới thở không nổi, thân thể không cầm được run rẩy, nàng khắc sâu biết được —— đây chính là thế giới thực lực vi tôn.
Tất cả âm mưu dương mưu cũng không bù được thực lực tuyệt đối ngự trị, dưới uy áp của lão giả nàng chính là con kiến hôi, là con kiến hôi không có chút  phản kháng.
Ngưng Sương vừa định  biên cái lý do lừa gạt một phen nhưng đúng lúc này, bên ngoài sơn động vang lên một hồi sao động, ngay sau đó tiếng bước chân ồn ào náo động theo nhau mà tới.
Không biết người tới là thần thánh phương nào, vốn là cửa sơn động bị đám người tới vây chặt như nêm cối, hiện tại lại rối rít nhường ra một con đường. Khi một đôi giày màu xanh gấm hoa thêu ám văn xuất hiện tại trước mắt Ngưng Sương thì nàng không nhịn được ngước mắt lên nhìn lại.
"Thanh Y!" Khi thấy rõ người tới, Ngưng Sương bất tri bất giác kinh hô lên tiếng.
Ánh mắt lạnh nhạt của Thanh Y có chút chậm lại, tiếp theo rất quen thuộc chào hỏi: "Sở tiểu thư, ngươi đã đến rồi!"
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn về phía Ngưng Sương đều không bình thường. Vốn cho là một con kiến hôi nhỏ yếu, lại không nghĩ  tới sau lưng con kiến hôi này lại có Hắc Ám Thần Điện làm núi dựa. Nhất là lão giả, hắn biết rõ nếu đả thương người của Hắc Ám Thần Điện, lấy thủ đoạn của Tử Y Đại Tế Ti, sợ là đuổi tới chân trời góc biển cũng sẽ không bỏ qua.
Ngưng Sương từ dưới đất bò dậy, phủi phủi bụi trên người một cái, đi tới trước mặt Thanh Y, hỏi vấn đề vẫn treo ở trong lòng nàng."Tử Diễm thế nào?"
Thấy Ngưng Sương nhớ tới Tử Diễm như vậy, ánh mắt lạnh nhạt của Thanh Y chậm rãi toát ra một tia ấm áp, đôi mắt sắc bén nhìn lướt qua đám người, chuyển rời trọng tâm câu chuyện.
"Đại Tế Ti đang lên cấp, Sở tiểu thư hay là nói một chút về ngươi trước, ngươi lại gây ra chuyện gì rồi?"
Từ trong do dự của Thanh Y, Ngưng Sương biết rõ chỗ này không phải là địa phương nên nói thật, nàng không thể làm gì khác hơn là theo câu hỏi của hắn mà trả lời: "Kỳ thật ta cũng vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì? Ta vốn đang đi dạo ở Thành Thương Minh, sau đó đột nhiên xuất hiện một trận hắc vụ ta liền cái gì cũng không biết, thời điểm tỉnh lại  thì đã xuất hiện ở trong sơn động này rồi, sau lại gặp được những người này." Dừng một chút, thấy Thanh Y vẫn còn vài phần nghi ngờ, Ngưng Sương lại bổ sung: "Thật, ta tới nơi này còn chưa tới mười ngày. Chưa quen cuộc sống nơi này, ta có thể làm ra chuyện gì chứ!"
Quả nhiên, sau khi Thanh Y nghe nàng giải thích, trong lòng không hề sinh nghi nữa. Dù sao, hắn biết Ngưng Sương đến từ Phượng Ngâm Đại Lục, nên không thể nào nhanh như vậy liền nhấc lên sóng gió ở Thương Mang Đại Lục.
Thanh Y thản nhiên quét nhìn đám người một cái, cuối cùng đưa mắt rơi vào trên người lão giả, "Các ngươi đều đã nghe rõ chưa? Các ngươi lấy nhiều khi ít ta mặc kệ, nhưng nếu khi dễ người của Hắc Ám Thần Điện chúng ta, các ngươi hẳn nên suy nghĩ thật kỹ hậu quả."
Dưới ánh mắt lạnh lùng soi mói  của Thanh Y, cả người lão giả như bị kim châm, liên tiếp khom người bồi lễ, "Không dám, không dám, tại hạ chỉ là thông qua cô nương tìm hiểu một chút tình huống mà thôi."
Thanh Y lạnh lùng liếc hắn một cái, "Vậy đã hiểu rõ tình huống chưa?"
Không đợi lão giả trả lời, Ngưng Sương đột nhiên kéo kéo ống tay áo của Thanh Y, lặng lẽ truyền lời cho hắn.
Nghe xong lời nói của Ngưng Sương, Thanh Y không tự chủ được rùng mình một cái, nha đầu này, quá độc ác! Cùng với Tử Diễm một bụng phúc hắc, quả thực là tuyệt phối!
Nhìn Thanh Y tế ti xưa nay luôn nghiêm túc lộ ra vẻ mặt quỷ dị, trái tim tất cả mọi người đều nhấc tới cổ họng, không biết cô nương kia đã tố cáo chuyện gì?
Thanh Y nặng nề ho khan một tiếng, khiến mọi người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sau đó chỉ vào Ngưng Sương hướng mọi người nói "Các ngươi biết nàng là ai không?" Không đợi người khác trả lời, Thanh Y lại nói tiếp: "Nàng, là muội muội của Tử Y Đại Tế Ti chúng ta."
Lời vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đều biến trắng, Tử Diễm ở Thương Mang Đại Lục mười năm, sát phạt quyết đoán, thủ đoạn huyết tinh, lâu dài xây dựng ảnh hưởng đã sớm xâm nhập vào lòng người.
Hôm nay mạo phạm tới muội muội của tôn đại thần này, đáng chết! Hậu quả này quả thật là bọn họ không có khả năng có thể thừa nhận.
"Thanh Y đại nhân, muội muội của Tử Y đại tế ti thế nào... Thế nào lại họ Sở đây?" Lão giả ốm gầy kia đè nén sự sợ hãi trong nội tâm, hỏi.
Thanh Y trừng mắt liếc hắn một cái, cả giận nói: "Mẫu thân của Tử Y đại tế ti  họ Sở, ngươi không biết sao?"
Thanh Y nói chuyện đó giống như thể chuyện đương nhiên phải vậy! Khiến Ngưng Sương cũng hoài nghi có phải bình thường hắn đều dùng loại dáng dấp này để lừa gạt người hay không. Tất cả mọi người lại không dám nói lên chất vấn, mặc dù bọn hắn làm thế nào cũng nghĩ không thông, vì sao hai huynh muội này lại chênh lệch xa nhau như vậy? Một người mắt tím tóc tím, khí phách ngoan lệ, một người mắt đen tóc đen, nhát gan yếu ớt.
Theo như cái này thì hình tượng tiểu quỷ nhát gan Ngưng Sương giả bộ lúc trước đã sớm xâm nhập vào lòng người.
Thấy mọi người đều không lên tiếng, Thanh Y thản nhiên nhìn bọn họ một cái, nói: "Tiểu thư của chúng ta tình tính thuần lương, khoan hậu nhân từ, không đành lòng nhìn các vị bị Tử Y đại tế ti trách phạt nên chuyện hôm nay liền sẽ không truy cứu."
Mọi người vừa nghe thấy lời này, nhất thời thở phào một cái thật dài, ánh mắt nhìn Ngưng Sương tràn đầy cảm tạ. Ai ngờ, lời cảm tạ bọn họ còn chưa kịp nói, bên tai lại vang lên thanh âm của Thanh Y, "Các vị, mặc kệ nói như thế nào, hôm nay tiểu thư của chúng ta vẫn là bị kinh sợ không nhỏ. Loại kinh sợ này có thể cần đến không ít đan dược điều trị, nhưng tiểu thư lại không muốn nói cho đại tế ti biết nên không thể nào nhận được sự trợ giúp của Đại Tế Ti. Như vậy,... chi phí mua dược chỉ sợ sẽ phải phiền các vị ủng hộ một hai rồi."
Thanh Y nói với vẻ mặt ôn hoà, nhưng nghe vào trong tai những người này lại là một phen tư vị khác. Rất nhanh liền có người đứng dậy, lưu luyến gở xuống nhẫn trữ vật của mình để vào trong tay Ngưng Sương.
"Tiểu thư, chuyện hôm nay thật sự chỉ là hiểu lầm, mong rằng tiểu thư thứ tội!"
Ngưng Sương mỉm cười vuốt ve nhẫn trữ vật trong tay, nói liên tục: "Đúng, là hiểu lầm! Loại hiểu lầm nho nhỏ này ta sẽ không nói cho ca ca biết."
Nhận được cam đoan từ miệng nàng, cuối cùng người kia cũng thở phào một cái. Có dẫn đầu người, những người khác cũng học theo, mặc dù lưu luyến không bỏ được nhẫn trữ vật cùng bảo bối, nhưng lại không dám trêu chọc tới tôn đại thần Hắc Ám Thần Điện này.
Rất nhanh, trước mặt của Ngưng Sương liền có một đống nhẫn trữ vật, ngay cả lão giả gầy còm kia cũng đều không thể không tháo nhẫn trữ vật xuống.
Thanh Y phất phất tay, sứ giả hắc ám canh giữ ở cửa động rất nhanh dạt ra hai bên nhường đường, mọi người cứ như được đại xá, chạy như bay rời khỏi sơn động. Nghe được tình huống ở bên trong, những người không chen vào sơn động âm thầm may mắn, trong nháy mắt cũng tan tác như chim muông.
Ngưng Sương nhìn đống nhẫn trữ vật tản ra màu sắc khác nhau trên đất, ánh mắt lấp lánh, xông ra cửa động hướng đám sứ giả  hắc ám chào hỏi: "Người thấy có phần, mỗi người các ngươi chọn hai cái đi!"
Hai mươi mấy tên sứ giả hắc ám nhìn Thanh Y một chút lại nhìn vẻ mặt tươi cười như hoa của Ngưng Sương một chút, không hẹn mà cùng lắc đầu một cái, thật là quỷ dị! Nụ cười này rất giống nụ cười của đại tế ti lúc muốn bẫy người.
Ngưng Sương lại đem ánh mắt chuyển đến trên người Thanh Y, Thanh Y bất đắc dĩ thở dài, "Ngươi nha! Chính mình thu lại đi!"
..Lam Thiên..: Cắt duy băng khai chương quyển 2 a, tung bông, tung hoa, tung dép, (-_-!)... * đứng dưới hố ngẩng đầu lên thầm khóc ‘hố này sao mà sâu vậy, này,... bao giờ mới lấp hết đây’ vẫy vẫy khăn trắng, ai đó cứu ta với a, ta hối hận khi nhảy xuống rồi,......*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.