Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 92: Mộng Huyễn Đảo




Ngước mắt, nhìn trời xanh mây trắng, lắng nghe thanh âm nước biển vỗ vào đá ngầm, Ngưng Sương hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên nàng cảm thấy ánh mặt trời tốt đẹp như vậy.
Trở mình ngồi dậy, nàng phát hiện cái truyền tống trận kia lại vẫn hé cái miệng rộng đen tối ra, giống như đang chờ đợi nàng đi vào lần thứ hai.
Ngưng Sương hung hăng trợn mắt nhìn nó một cái, thở phì phò mắng: “truyền tống trận lừa gạt, ngươi đừng mơ tưởng có thể lừa gạt được ta thêm một lần nữa!”
Ai ngờ, Ngưng Sương vừa dứt lời, miệng rộng đen tối của truyền tống trận đóng lại, ngay sau đó một tiếng nổ mạnh vang lên đến tận chín tầng mây.
Kể cả đất đá xung quanh truyền tống trận đều biến thành từng mảnh vụn bay vào trong biển rộng mênh mông, thật may là năng lực cảm nhận của Ngưng Sương không giống với người thường, bằng không, chỉ sợ nàng cũng đã biến thành từng mảnh vụn bay vào trong miệng cá.
Ngưng Sương kinh sợ dùng sức vỗ vỗ ngực của mình, không dám tin trừng lớn mắt, hận không được ngửa mặt lên trời kêu to: truyền tống trận này cũng quá lừa gạt đi! Khách nhân bất mãn nó phục vụ nó liền chơi tự bạo!
Lần này Ngưng Sương vô cùng may mắn, thật may là trong quá trình truyền tống nàng không có nói lảm nhảm, bằng không chẳng phải đã bị nổ đến ngay cả mảnh vụn cũng không còn. Đợi nàng từ trong vui mừng lấy lại tinh thần mới ý thức tới truyền tống trận tự bạo đã chặt đứt đường lui duy nhất của nàng.
Nếu ngày mai không có mặt trời mọc lên từ trên mặt biển, hoặc là mặt trời mọc lên không có khả năng đem nàng đưa đến Mộng Huyễn Đảo, như vậy chẳng phải là nàng sẽ bị vây ở nơi cô đảo hoang tàn vắng vẻ này rồi sao?
“Thủy Lam, ngươi có biết bơi hay không a?!”
Lời của gưng Sương vừa dứt, Thủy Lam liền nhìn nàng bằng một loại ánh mắt ngu ngốc, còn làm bộ sờ sờ cái trán của nàng, lẩm bẩm nói: “Không có gì khác thường? Chẳng lẽ là bị tiếng nổ mạnh vừa rồi làm hỏng đầu óc?”
Ngưng Sương ngây ngốc nhìn vẻ mặt quỷ dị của Thủy Lam, thẳng đến khi thanh âm của Chu Tước vang lên, “Chủ nhân, nàng là Bích Thủy Kỳ Lân!”
Ngưng Sương đột nhiên ôm chặt lấy Thủy Lam, giống như nắm được một cây cỏ cứu mạng, kêu lên: “Thủy Lam, vạn nhất ngày mai không đến được Mộng Huyễn Đảo, ngươi phải cứu ta với!”
“Ngươi nha! Yên tâm đi! Có lão nương ở đây, sẽ không để cho ngươi đi chết.” Bị lời nói trấn an đầy khí phách của Thủy Lam làm cho thông suốt, cuối cùng đáy lòng Ngưng Sương cũng giảm bớt vài phần lo lắng.
Ban đêm, không có trăng sao, biển rộng đen tối khác với ban ngày vân đạm phong kinh, buổi tối gió biển gào thét, sóng biển mãnh liệt, hung hăng vỗ vào chung quanh cô đảo. Ngưng Sương trằn trọc trở mình, nàng khó có thể ngủ say cũng khó có thể tĩnh tâm để tu luyện, ban ngày dưới sự trấn an của Thủy Lam nên nàng yên tâm, hiện tại lại bắt đầu thấp thỏm không yên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tờ mờ sáng, ánh sáng ban mai xé rách màn đêm u tối, bắn ra một đạo ánh sáng nhỏ màu hồng nhạt.
Ngưng Sương không nháy mắt quan sát mặt trời mọc, đối với sinh mạng kính sợ cùng rung động dần dần thay thế cho lo lắng thấp thỏm dưới đáy lòng. Nhìn mặt trời giống như một hạt giống chui từ dưới đất lên, từng chút một chui lên khỏi mặt biển, đem bóng tối như mực dần dần xua tan, bóng tối bị xua tan phải liên tục lùi về phía sau nhường chỗ cho ánh sáng và sự sống đi tới thế giới này.
“Nha đầu, mặt trời đã mọc được một nửa.” Thủy Lam nhắc nhở gọi Ngưng Sương đang thất thần trở về, nàng ngưng mắt nhìn lại, phát hiện vị trí mặt trời mọc lúc này giống như đúc vị trí nàng nhìn thấy trong mơ.
Để Thủy Lam và Chu Tước trở lại không gian, nàng không chút do dự phi thân hướng mặt trời bay tới. Nhìn qua,mặt trời xa xa không thể chạm, nhưng lại nháy mắt đã tới, thần kỳ trong đó, Ngưng Sương thế nào cũng nghĩ không thông.
Đặt chân lên mặt trời đỏ giống như trong mộng, một hồi trời đất quay cuồng, nàng liền mất đi ý thức. Lần nữa mở mắt ra, nàng phát hiện mình đã thật sự đi tới sơn cốc trong giấc mộng, không thể tin nhéo nhéo cánh tay, cảm giác đau đớn chân thật khiến nàng hiểu tất cả trước mắt đã không còn là mộng cảnh.
Gọi Thủy Lam và Chu Tước ra, ba người đứng trên mảnh đất xa lạ, trong khoảng thời gian ngắn phân không rõ đông tay nam bắc, cũng may đợi trong chốc lát, bọn họ liền nhìn thấy hai người qua đường một già một trẻ.
Đầu tiên, Ngưng Sương thả ra thần thức dò xét một chút, phát hiện đối phương tựa như biển rộng mênh mông vô bờ, căn bản dò không tới điểm cuối. Cũng may đối phương không có ác ý, không lấy thần thức công kích lại nàng, bằng không sợ rằng nàng đã rơi vào kết cục biến thành người ngu ngốc.
Nàng đi vài bước lên trước, hỏi “Lão nhân gia, nơi này chính là Mộng Huyễn Đảo sao?”
Lão giả và tiểu thiếu niên quan sát ba người Ngưng Sương trong chốc lát, cuối cùng gật đầu.”Cô nương, các ngươi là người từ bên ngoài tới sao?”
“Dạ! Xin hỏi lão nhân gia nơi này có quán trọ hay tửu lâu nào không?” Ngưng Sương suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định nói thật.
Lão giả thấy nàng thành thật, mắt sáng ngời trong suốt, trong lòng cũng buông xuống vài phần cảnh giác, nói lại: “Tửu lâu thì có, còn quán trọ thì chưa nghe nói qua.”
Ngưng Sương kinh ngạc trừng lớn mắt, hỏi tới: “Vậy người từ bên ngoài tới nơi này của các ngài thì ở chỗ nào?”
Lão giả chợt hiểu, “Ồ! Cô nương là nói tới phòng khách quý trong phủ tộc trưởng đi!”
Ngưng Sương càng phát ra mơ hồ, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục truy vấn nói: “Ý của ngài là người ngoài tới nơi này đều phải ở trong phủ của tộc trưởng sao?”
“Đương nhiên rồi! Nơi này vài chục năm cũng hiếm thấy một ngoại nhân, người ngoài đến nơi này, đầu tiên là phải tới phủ tộc trưởng xin phép, sau khi xin phép, tộc trưởng tự nhiên sẽ an bài nơi ở cho khách nhân.”
Nghe xong lời của lão giả, cuối cùng Ngưng Sương cũng hiểu. Chỉ là lại có một nan đề xuất hiện, đó chính là phủ tộc trưởng phải đi như thế nào?
Lão giả tựa hồ nghe được tiếng lòng nàng, lúc này liền mời nói: “Cô nương, nếu không lão hán ta mang các ngươi tới phủ tộc trưởng?”
Sắc mặt Ngưng Sương vui vẻ, liên tiếp cảm tạ, “Lão nhân gia, thật tốt quá! Cái kia, liền phiền toái ngài vậy.”
Dưới sự chỉ dẫn của lão giả, đi trên con đường nhỏ ngoằn ngèo vòng quanh sơn cốc, Ngưng Sương nhận biết phương hướng vô cùng ngu ngốc nên chỉ đành phải đầu đầy hắc tuyến đi theo sau lưng lão giả, nhắm mắt theo đuôi.
Đi hết khoảng một hai canh giờ nhưng đừng nói là phủ tộc trưởng mà ngay cả một bóng người cũng không thấy. Trong lòng Ngưng Sương không khỏi nói thầm, lão đầu này sẽ không lừa gạt mình đi!
Nàng còn chỉ suy nghĩ trong lòng một chút nhưng Thủy Lam liền mở miệng lên tiếng chất vấn.”Lão đầu, ngài sẽ không lừa gạt chúng ta đi!” Nói xong nàng còn trợn mắt cảnh cáo nhìn lão giả một cái.
Lão giả cười như không cười nhìn Thủy Lam một cái, sau đó liền chuyển hướng tới Ngưng Sương hỏi “Cô nương, ngươi nghĩ sao?” Với trình độ tu vi của hắn, một cái liền nhìn thấu thân phận thật sự của Thủy Lam và Chu Tước, cho nên đối với tiểu cô nương có hai thần thú hình người này hắn mới càng lúc càng cảm thấy hứng thú.
Ngưng Sương lúng túng cười cười, nói: “Lão nhân gia, ngài chớ để ý! tỷ tỷ của ta vẫn luôn không biết che đậy miệng.”
Nhìn bộ dạng cười đến chân chó của Ngưng Sương, Thủy Lam cho nàng một cái ánh mắt xem thường thật lớn, thở phì phò không lên tiếng nữa. Thấy bộ dáng kiêu ngạo của Thủy Lam, Ngưng Sương cúi đầu truyền âm nói: “Thủy Lam, hiện tại xem như chúng ta đã lên thuyền giặc, ngươi cũng không muốn để cho người ta ném ngươi lại ở giữa đường đi”
Thủy Lam ngưng mắt nhìn lướt qua sơn cốc bao la bát ngát, đường mòn như ruột dê dài liên miên không ngớt, hừ lạnh một tiếng đồng ý với cách nói của Ngưng Sương. Ngàn dặm quanh đây không có người ở, còn có trận pháp cấm bay bao quanh, nếu thật bị vây ở chỗ này, hậu quả thật là khó có thể tưởng tượng!
Đi theo sau lưng lão giả, không biết đi hết bao nhiêu thời gian, rốt cuộc ba người Ngưng Sương cũng đã đi ra khỏi phiến sơn cốc rộng mênh mông. Trên đường Ngưng Sương đã từng đã hỏi lão giả, vì sao chung quanh Mộng Huyễn Đảo không thấy biển rộng?
Lão giả nói Mộng Huyễn Đảo ở trên Mộng Huyễn Hải, chỉ là Mộng Huyễn Đảo thuộc về mật cảnh, người bình thường không thấy được mà thôi.
Sau khi rời khỏi sơn cốc, lão giả dẫn bọn họ đến chỗ trung tâm người ở. Tuy nói là ở trung tâm, nhưng lại chỉ có một vài cửa hàng tửu quán. Trừ những nơi đó ra, nơi này cùng các thị trấn khác cũng không sai biệt nhiều. Đường lớn chỉnh tề, nhà nhà san sát, dòng người nối liền không dứt.
Xuyên qua chỗ trung tâm người ở, lão giả dẫn bọn họ đến một con đường lớn náo nhiệt, hai bên đường lớn có rất nhiều người bày sạp bán hàng rong. Mỗi người bán hàng rong đều để đầy vật phẩm không giống nhau, có quáng thạch, có dược liệu thậm chí còn có thức ăn,quần áo,vải vóc và các loại vật dụng thường ngày nhưng không ngoại lệ, trước mặt chủ sạp đều dựng lên một cái bảng hiệu — lấy vật đổi vật.
Ngưng Sương thẳng đường đi qua, trên đường nàng đều âm thầm để ý xem có người bán ra ngọc linh lung hay không. Lướt qua con đường bày bán hàng rong, xuất hiện ở trước mặt bọn họ chính là một con đường lớn sạch sẽ và chỉnh tề hơn. Hai bên đường thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy vài cửa hàng, chủ yếu đều là bán ra vũ khí và vật dụng hàng ngày.
Lão giả đột nhiên dừng bước chân, chỉ vào tầng hai một mộc lâu nói với Ngưng Sương: “Đây chính là tửu lâu duy nhất ở nơi này.”
Tửu lâu này không có bảng hiệu, cũng không phải là đặc biệt náo nhiệt, trước cửa lại không có tiểu nhị đón khách, nếu không phải được lão giả nhắc nhở, Ngưng Sương cũng thật sự nghĩ không ra nơi này lại là một tửu lâu.
Nằm ở bên cạnh tửu lâu là một tứ hợp viện tinh xảo, gió mát nhẹ lướt qua mặt mơ hồ mang theo mùi thuốc nhàn nhạt. Ngưng Sương hỏi dò: “Lão nhân gia, đây chính là nơi ở của đan sư?”
Lão giả kinh ngạc, ngay sau đó liền tán dương: “Mũi của cô nương hảo linh!”
Dưới sự truy vấn của Ngưng Sương, rốt cuộc cũng biết được chủ nhân của trạch viện này là thần thủ đan sư — Lục Hạo Nhiên. Qua lời nói của lão giả, Ngưng Sương còn biết được Lục Hạo Nhiên này không chỉ là một người luyện đan tốt, mà còn là một người có thuật châm cứu xuất thần nhập hóa, hoạt tử nhân, y bạch cốt ( Đắp thịt lên xương, hồi sinh người chết)!
Điều này khiến cho Ngưng Sương đối với Lục Hạo Nhiên nảy sinh hứng thú vô cùng cao, xem ra hắn là y đan song tuyệt! Ở nơi dị thế này, đan sư tuy ít nhưng vẫn còn chưa đến mức tuyệt tích, nhưng y sư ( bác sĩ) biết châm cứu thì nàng cũng là mới nghe lần đầu tiên!
Rốt cuộc, tổ tôn lão giả dẫn bọn họ đến trước mặt một đại trạch viện chiếm diện tích rộng lớn. Tường che thật cao ngăn trở ánh mắt tìm tòi của Ngưng Sương, thứ duy nhất nàng nhìn thấy chính là hai phiến cánh cửa huyền thiết màu đen vừa dày vừa nặng.
Kể từ khi đụng phải lão giả ở nơi đó, Ngưng Sương cũng không dám tùy tiện thả ra thần thức nữa, tu vi sâu không lường được của lão giả khiến Ngưng Sương rõ ràng ý thức được, nơi này không phải là Phượng Ngâm Đại Lục, tu vi của những người này xa xa vượt quá địa giai đỉnh cấp.
Tiếng ma sát nặng nề vang lên, cánh cửa huyền thiết vừa dày vừa nặng từ từ mở ra, một người thiếu niên từ bên trong đi ra. Thiếu niên vừa nhìn thấy lão giả liền thi lễ một cái: “Vân trưởng lão tốt!”
Ngưng Sương thế này mới biết, lão giả nhìn qua như một thôn phu sơn dã lại là trưởng lão, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng!
Lão giả cười ha hả, vỗ vỗ bả vai của thiếu niên, cười nói: “Tộc trưởng có ở đây không?”
“Có, đang ở đại sảnh chờ ngài và khách quý!”
Không đợi thiếu niên nói xong, lão giả liền dẫn theo Ngưng Sương, ba người một đường chạy thẳng tới đại sảnh. Trong viện thảo mộc tươi tốt, hoa cỏ xinh đẹp, càng đi sâu vào trong, Ngưng Sương càng khiếp sợ. Cảnh sắc nơi này cùng với cảnh sắc nàng nhìn thấy trong mộng lúc hôn mê giống nhau như đúc.
Đợi lúc đi tới phòng khách, nhìn thấy người ngồi trên ghế chủ vị, Ngưng Sương càng thêm cả kinh trợn tròn mắt. Đây chẳng phải là người hư hư thực thực nàng nhìn thấy trong mộng hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.