Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 60: Huyền thú điên cuồng




Tần Phỉ Phỉ thu hồi ánh mắt trên người Ngưng sương, lại dời đến trên khuôn mặt tuấn lãng bất phàm của Nam Cung Thanh Ca. Lúc này, khóe môi xinh đẹp của Nam Cung Thanh Ca vẫn vẽ ra một nụ cười ôn nhu như trước. Từ lúc ba tuổi gặp nhau lần đầu tiên, nụ cười này liền dừng lại trong lòng Tần Phỉ Phỉ. Nụ cười ấm áp này từng là ao ước khiến Tần Phỉ Phỉ nửa đêm tỉnh mộng không biết bao nhiêu lần, cũng từng là hy vọng cuối cùng của nàng trong cái đại gia tộc nhân tình đạm mạc kia.
Nhưng tất cả giấc mộng, đều tại lúc gặp nhau ở Huyền Đô Thành bị đánh vỡ nát, trong đầu không tự chủ liền hiện ra cái màn sỉ nhục nhất trong sinh mệnh của nàng.
Trải qua quan sát mấy năm nay, nàng tự nhiên rõ ràng quan hệ của Ngưng Sương cùng Nam Cung Thanh Ca, có lẽ là bằng hữu, có lẽ là tri kỷ, nhưng tuyệt đối không phải ái nhân (người yêu).
Cũng không biết vì sao, cho dù là như vậy nàng vẫn đem Ngưng Sương coi thành kẻ địch lớn nhất của nàng, giống như túc thù, khắc thật sâu vào trong xương tủy, làm thế nào cũng không xua đi được.
Lôi Chiến Vũ bọn họ đều có nghe nói qua ân oán giữa Tần Phỉ Phỉ và Ngưng Sương, lúc này rối rít ngăn ở trước mặt Ngưng Sương, ánh mắt chăm chú cảnh giác nhìn Tần Phỉ Phỉ, chỉ sợ nàng ta đột nhiên xuất sử ra quỷ kế.
Ngưng Sương đứng ở sau lưng bọn họ, vui mừng nhếch khóe miệng lên, vì chính mình có bằng hữu bảo vệ như thế mà sinh lòng vui vẻ.
Xem bộ dáng bọn họ như lâm đại địch, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tần Phỉ Phỉ chậm rãi tràn ra một nụ cười khinh bỉ, ánh mắt âm hàn xuyên qua tầng tầng ngăn cách trực tiếp bắn về phía Ngưng Sương.
“Chẳng lẽ ngươi chỉ biết núp ở sau lưng nam nhân làm con rùa đen rút cổ sao?“. Giọng nói lạnh bạc của nàng ta lộ ra mấy phần khinh thường.
Ngưng Sương khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: “Dưới gốc cây hóng mát là tốt nhất! Ngươi không có cảm thụ qua sao?”
Nhìn khóe môi Ngưng Sương lộ ra một nụ cười mỉa mai, Tần Phỉ Phỉ giận đến cắn răng nghiến lợi, tiện nhân đáng chết, là khắc tinh của chính mình. Khó trách vừa thấy nàng, chính mình liền thấy cả người khó chịu.
“Chờ xem!” Tần Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang rời đi.
“Ta chờ, chờ mòn con mắt a.” Ngưng Sương nhìn bóng lưng của nàng ta cười lạnh nói.
Tần Phỉ Phỉ, ngươi tốt nhất đừng làm cho ta thất vọng, ta cũng không muốn phải tới cửa đòi nợ a!
Tần Phỉ Phỉ trở về phòng, tức giận vỗ lên mặt bàn một cái, nhất thời khiến cái bàn chia năm xẻ bảy.
Ba năm qua, nàng phải trốn ở nơi tối tăm chịu nhục, nhưng tại sao con tiện nhân kia vẫn được phong quang vô hạn?. Nàng không chỉ là đệ tử thân truyền duy nhất của viện trưởng, mà còn chiếm được sự ủng hộ của người thừa kế của mấy đại đế quốc và thế gia cường đại nhất mảnh đại lục này.
“Ba năm, ngươi vì sao còn không ra tay cho ta?” Thanh âm tức giận của Tần Phỉ Phỉ vang vọng ở bên trong gian phòng.
“Kiệt kiệt... Tiểu nha đầu, chớ vội, chớ vội, chuyện bổn vương đồng ý với ngươi tự nhiên bổn vương sẽ không thất tín với ngươi.” Giọng nói âm hàn của Cổ Vương vang lên, theo đó nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống rất nhiều.
Âm thanh lọt vào tai, Tần Phỉ Phỉ không khỏi rùng mình một cái, mặc dù cùng thứ quỷ dị này sống chung đã ba năm, nhưng sợ hãi nàng đối với nó cũng chỉ có tăng không có giảm.
“Ngươi nhớ là tốt rồi!” Cố đè xuống sự sợ hãi trong đáy lòng, Tần Phỉ Phỉ cắn nát một lớp da trên môi, đều là tại tiện nhân đáng chết kia, nếu không phải nàng, chính mình làm sao lại lên thuyền tặc của thứ ghê tởm này.
‘ kiệt kiệt... Tiểu nha đầu, xem ngươi mấy năm tận tâm tận lực phục vụ bổn vương, bổn vương để cho ngươi đòi trước một chút lợi tức từ trên người mấy kia. ’ Trong thanh âm lạnh lẽo nhiều hơn vài phần mùi vị âm mưu.
Nghe vào trong tai Tần Phỉ Phỉ lại như tiếng trời, đòi một chút lợi tức cũng tốt, lúc này, nàng hớn hở đồng ý đề nghị của Cổ Vương.
Bởi vì sáng sớm mỗi ngày huyền thú đều tới công thành, nên sau khi dùng qua cơm tối, tất cả mọi người đều sớm về nghỉ ngơi, Phủ Thành Chủ một mảnh yên tĩnh. Tần Phỉ Phỉ vuốt ve miếng ngọc bội mặc nguyệt trong lòng bàn tay, lẩm bẩm nói: “Nam Cung ca ca, là ngươi tự tay dập tắt tình yêu trong lòng ta, vậy thì đừng trách tâm ta hung ác.”
Đã quyết định chủ ý, Tần Phỉ Phỉ lạnh lùng vẽ ra một nụ cười tàn nhẫn, lặng yên không tiếng động đi ra khỏi phòng.
Cốc, cốc, cốc...
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vào lúc ban đêm yên tĩnh hết sức rõ ràng, nghe thấy tiếng gõ cửa, Nam Cung Thanh Ca đầu tiên là cả kinh, ngay sau đó mặc áo khoác vào đi ra mở cửa.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu ở bên ngoài cửa, ánh trăng phủ xuống gột rửa nữ tử xinh đẹp, vẻ đẹp bế nguyệt tu hoa ( hoa nhường nguyệt thẹn), đây là lần thứ hai kể từ ba năm trước Nam Cung Thanh Ca tiếp xúc với Tần Phỉ Phỉ trong khoảng cách gần như vậy. Không thể không thừa nhận, nàng ta thật sự là một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt sắc.
“Không biết Tần tiểu thư đêm khuya tới đây, là có việc gì?”
Thanh âm lạnh nhạt xa cách nhất thời làm Tần Phỉ Phỉ nổi nóng, Nam Cung Thanh Ca, vì sao nụ cười ôn nhu của ngươi chỉ vì tiện nhân kia mà nở rộ, bất luận là xinh đẹp hay thiên phú, ta rốt cuộc có chỗ nào không bằng nàng?
Cân nhắc đến kế hoạch của mình, Tần Phỉ Phỉ cố thu lại vẻ giận dữ, kéo ra một nụ cười thản nhiên.”Nam Cung ca ca, đêm khuya quấy rầy, ta là tới trả lại mặc nguyệt.”
Nam Cung Thanh Ca nghe vậy ngẩn ra, chẳng lẽ Tần Phỉ Phỉ này đổi tính, cư nhiên lại chủ động trả lại mặc nguyệt? Chỉ là nhìn thấy mặc nguyệt trong tay Tần Phỉ Phỉ, trong lòng hắn vẫn rất vui vẻ.
Thu hồi mặc nguyệt, Tần Phỉ Phỉ không chút dây dưa rời đi, Nam Cung Thanh Ca cũng mãn ý tiến vào mộng đẹp.
Vù Vù, Vù Vù...
Chuông báo trên tường thành không hề có chút báo trước vang lên, trong nháy mắt vang vọng cả Huyền Đô Thành.
Khắp thành, người nghe thấy tiếng chuông đều biến sắc, bách tính bình thường vội vàng đóng hết cửa lại. Mà đội vệ binh của Phủ Thành Chủ cùng đội cứu viện do Huyền Lão mang tới lại nhanh chóng hướng tới thành tường tụ họp.
Độ vệ binh đồng nhất mặc lam giáp cầm trong tay mũi tên nhanh chóng hiện ra nửa mặt trên thành tường, những người khác cũng theo như an bài trước đó đi về vị trí của mình, có thể là do có kinh nghiệm của mấy lần trước, lúc này không khí mặc dù ngưng trọng nhưng lại rất có trật tự.
Rống...
Rống...
Liên tục nhiều loại âm thanh gào thét bất thường vang lên ở ngoài thành, kèm theo tiếng chạy ầm ầm mà đến, trên tường thành lòng bàn tay mỗi người đều nặn ra mồ hôi lạnh.
Ngưng Sương bọn họ làm đội viên tiên phong, tự nhiên là đứng ở vị trí đầu tiên trên thành tường, ánh mắt hướng tới một mảnh huyền thú đen ngòm khoảng chừng mấy vạn con ở bên dưới tường thành. Ở lúc bọn họ quan sát huyền thú, một đôi mắt thú lóe ra hồng quang yêu dị cũng đang quan sát đám người trên tường thành.
“Nhiều huyền thú cấp cao như vậy hiển nhiên là đến từ trong rừng rậm, chẳng lẽ trong rừng rậm xảy ra biến cố?” Huyền Lão nhìn một mảnh đen ngòm này, chân mày nhíu chặt.
“Đúng vậy, quái dị, nhiều huyền thú cấp cao như vậy, còn có vài cỗ uy áp vô cùng mạnh mẽ, chẳng lẽ là rừng rậm Huyền Thú huy động toàn bộ ra?” Ánh mắt của đám người Hiên Viên Chiến vẫn không rời đi đám huyền thú bên ngoài thành, đáy lòng cũng hiện đầy nghi ngờ.
“Rống...”
Theo âm thanh gào thét vang tận mây xanh, huyền thú tham chiến ( tham gia chiến đầu) điều chỉnh đội hình thật nhanh, những huyền thú da dầy thịt tháo lực phòng ngự cường hãn tự giác xếp ở phía trước, sau khi điều chỉnh đội hình cũng dùng tốc độ thật nhanh chạy đi, tiếng bước chân “ầm ầm” đinh tai nhức óc. Huyền thú phi hành trên bầu trời xông về những cung tiễn thủ kia, ý đồ phối hợp với huyền thú dưới mặt đất xông phá cửa thành.
“Bắn tên!” Theo Lâm Phong ra lệnh một tiếng, mũi tên dài đủ loại thuộc tính bay như mưa rơi về phía huyền thú trận. Đồng thời Huyền Lão cũng hạ lệnh công kích, trong giây lát, huyền kỹ đủ màu sắc hướng huyền thú trận quét tới.
Không biết là do cự ly quá xa, hay là lực phòng hộ của huyền quá kinh người, trải qua quả cầu huyền lực cuồng oanh (ý chỉ nhiều trện nổ lớn từ quả cầu huyền lực) cùng mưa tên huyền lực bắn phá thay phiên nhau trút xuống, lại vẫn không thể ngăn cản được bước chân của huyền thú, đám huyền thú cách cửa thành càng lúc càng gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.