Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 57: Tính toán của Hiên Viên Chiến




Nàng trở lại tiểu viện của chính mình, vừa lúc đụng phải Huyền Lão đang ở nơi này nói thầm: “Tiểu Sương nhi, không có đi Linh Tiêu Tháp, lại chạy đi nơi nào đây?”
Cho đến khi nghe thấy bước chân nhẹ nhàng, Huyền Lão nghe tiếng quay đầu lại, vừa lúc thấy vẻ mặt như hoa đào của Ngưng Sương nghịch quang đứng ở cửa.
“Sư phụ, con chỉ đi chợ đen dạo một vòng mà thôi, người đừng lo lắng!”
“Vậy vì sao con lại không đi Linh Tiêu Tháp?” Huyền Lão hoài nghi nhìn Ngưng Sương, nha đầu này, rõ ràng đối với Linh Tiêu Tháp rát có hứng thú a!
Ngưng Sương lúng túng sờ mũi một cái, cười nói: “Nghe sư phụ nói tình huống bên trong, đột nhiên con lại không có hứng thú cũng không muốn đi. Dù sao danh lợi đều là phù vân.”
Huyền Lão nghĩ lại, cảm thấy Ngưng Sương nói xong cũng có mấy phần đạo lý, liền không hỏi tới nữa. Nhớ tới động tĩnh to lớn vừa mới nghe thấy hồi nãy, hắn không yên lòng chạy đi tìm hiểu ngọn ngành.
Mà Ngưng Sương lại tiếp tục suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch, chính là lúc nàng đi gặp Tần Trọng Thiên, nàng băn khoăn không biết chính mình nên lấy thân phận gì để đối phó với Tần Trọng Thiên?
Nếu lấy thân phận nữ nhi của Tần Ngạo Thiên, vậy Tần Trọng Thiên chẳng phải là biết nàng có vòng tay Linh Phượng hay sao? Xem ra phải suy nghĩ một cái cớ thích đáng mới được.
Huyền Lão vừa mới xuất hiện ở phụ cận Linh Tiêu Tháp, liền nhìn thấy một đại đội người từ bên trong tháp lao như điên bay ra, hắn cũng không đi tiếp về phía trước, ngược lại đứng ở một bên yên lặng theo dõi biến hóa.
“Viện trưởng, có nhìn thấy Ngưng Sương hay không?” Huyền Lão đứng ở dưới cái bóng của Linh Tiêu Tháp, nghe thấy tiếng hắn ngước mắt nhìn lên, vừa đúng lúc chống lại ánh mắt lo lắng của Nam Cung Thanh Ca.
“Sương nhi không có vào tháp.” Huyền Lão trả lời, sau đó lại hướng lão giả huyền vương sau lưng Nam Cung Thanh Ca lên tiếng chào hỏi.
Nam Cung Thanh Ca như trút được gánh nặng thở phào một cái, cùng đệ tử Nam Cung thế gia cùng nhau đứng ở sau lưng Huyền Lão, quan sát biến hóa của Linh Tiêu Tháp.
Một lát sau, Băng Ngọc Hà bọn họ lục tục xuất hiện, bản thân những người Hoàng Thất cùng thế gia này có thiên ty vạn lũ liên hệ, sau khi tụ chung lại một chỗ liền tự nhiên hàn huyên náo nhiệt hẳn lên.
“Huyền Lão, ánh mắt của ngươi quả nhiên sắc bén, thu được đồ nhi tốt a!“. Nam tử diện bạch vô tu (*) trung niên sau lưng Hiên Viên trạch đi tới bên cạnh Huyền Lão, một đôi mắt thâm trầm phát sáng rực rỡ.
(*) Diện bạch vô tu: mặt trắng không râu
Huyền Lão ngẩn ra, thì ra lão bất tử Hiên Viên Chiến, nhìn tuổi hắn còn rất trẻ, nhưng thực tế số tuổi của hắn so với chính mình cũng không kém là bao. Lần hành động này của hắn là vì sao? Mặc dù lòng còn có nghi ngờ, nhưng Huyền Lão lại vui vẻ cười nói: “Đó là đương nhiên, đồ nhi của ta dĩ nhiên là tốt nhất.”
Hiên Viên Chiến nhìn bốn phía một chút, sau đó thần bí ghé vào tai Huyền Lão nhẹ nhàng nói một câu.
Huyền Lão nghe vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, tức giận đùng đùng quát: “Tên phá của này!”
Đợi ý thức được ánh mắt dò xét của những người khác, hắn mới thoáng thu lại vẻ tức giận trên mặt. Này đúng là biểu diễn trò phá của mà, thật sự cho rằng thần đan là rau cải trắng a! Cư nhiên không keo kiệt chút nào đưa cho mấy tên tiểu tử thúi này!
Trước mắt nhiều người, Huyền Lão chỉ đành phải miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, cố làm ra vẻ hào phóng vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Chiến.” Sương nhi nhà ta là người trọng tình trọng nghĩa, bằng hữu lâu ngày gặp lại tự nhiên phải đưa chút lễ vật nhỏ!”
Nói tới cuối cùng, Huyền Lão không nhịn được nói lẩm bẩm: “Thiết! Mấy tiểu tử thúi này, cũng không hiểu phải trả lễ lại!”
Nhìn bộ dáng đau lòng của Huyền Lão, Hiên Viên Chiến vui vẻ cười ha ha, “Huyền Lão đầu, ta nói tiểu đồ đề của ngươi so với ngươi rộng lượng hơn nhiều!”
Nhìn Hiên Viên Chiến chiếm được tiện nghi còn bày ra vẻ mặt này, Huyền Lão cũng nữa không để ý hình tượng nữa, nhất thời trợn tròn đôi mắt.”Tiểu tử nhà ngươi thu lễ vật của đồ nhi nhà ta, chẳng lẽ ngươi không nên lại một cái lễ khác?”
Lời nói của Huyền Lão khiến Hiên Viên Chiến cười đến vui vẻ, “Huyền Lão đầu, nếu không ta cũng đưa cho đồ nhi của ngươi một cái bảo bối vô giá?”
Nhìn ánh mắt khôn khéo của Hiên Viên Chiến, Huyền Lão không nhịn được nheo mắt lại, âm thầm suy đoán trong hồ lô của người này rốt cuộc muốn làm cái gì? Chẳng lẽ hắn thật sự nhàm chán như vậy, nên tới tố cáo cho hắn biết Sương nhi đem thần đan đưa cho Hiên Viên Trạch?
Nghĩ tới đây, Huyền Lão nói chuyện không khỏi cẩn thận thêm mấy phần.” trước tiên ngươi nói một chút bảo bối vô giá này là cái gì!”
Hiên Viên Chiến đưa tay chỉ Hiên Viên Trạch, cười nói: “bảo bối vô giá này, ngươi có thoả mãn?”
Gương mặt già nua của Huyền Lão nhất thời thay thay đổi, trong lòng thoáng qua vô số ý niệm, cuối cùng hóa thành giận không kềm chế được rống lên một tiếng.”Hiên Viên Chiến, thu hồi lại tính toán của ngươi đi!”
Tiếng quát của Huyền Lão, hấp dẫn ánh mắt của đám người ở đây, mọi người đều nghị luận ầm ĩ. Suy đoán là có chuyện gì, mà khiến hai người đứng đầu đại lục phải tranh luận?
Đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người, vẻ mặt Hiên Viên Chiến vẫn như thường, thản nhiên hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ A Trạch nhà ta không tính là bảo bối vô giá?”
Huyền Lão không thèm liếc mắt nhìn Hiên Viên Trạch đang đứng chung cùng một chỗ với đám người Nam Cung Thanh Ca, mà lành lạnh nói lại: “Trạch tiểu tử đích xác được xem là bảo bối vô giá của nhà ngươi, chẳng qua là ta vẫn mời ngươi nên thu hồi lại ý định xấu xa kia của ngươi. Sương nhi nhà ta là hùng ưng, chung quy sẽ có ngày nàng vượt cửu trọng thiên.”
Đối mặt với vẻ mặt trịnh trọng của Huyền Lão, Hiên Viên Chiến âm thầm thở dài một tiếng, ngay sau đó thu hồi lại nụ cười, trịnh trọng gật đầu một cái.”Huyền Lão đầu, đây cũng chỉ là lời nói đùa của ta, ngươi cũng đừng nói cho đồ nhi của ngươi biết, tránh cho tạo thành hiểu lầm không cần thiết.”
“Ngươi biết là tốt rồi!” Huyền Lão nói xong liền không muốn nhiều lời nữa. Bị lão hồ ly Hiên Viên Chiến này quấy nhiễu như vậy, ở trong lòng Huyền Lão sinh ra lo lắng vô hạn. Sương nhi tuổi còn trẻ đã có thực lực huyền vương, mặc dù hiện tại còn chưa có tiếp dẫn sứ của Thần Vực tới tìm kiếm nàng, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày nàng dựa vào tiếp dẫn sứ tiến về Thần Vực. Nếu như gặp một tông môn tốt liền thôi, nhưng nếu như gặp một tông môn có tiếng xấu, luôn làm việc tà ác, chẳng phải là sẽ phá hủy cả đời nàng sao?
Giờ khắc này, Huyền Lão suy nghĩ rất nhiều, thậm chí đã nghĩ tới chuyện hắn từng vì tự do của chính mình mà cự tuyệt tiếp dẫn sứ. Nhưng hắn biết, Sương nhi nhà hắn nhất định sẽ không dừng bước tại Phượng Ngâm Đại Lục, chỉ là không biết nàng có biện pháp tốt hơn để tiến về Thần Vực hay không?.
Nhận được cảnh báo của Linh Tiêu Tháp, người vào tháp không thể làm gì khác hơn là lòng tràn đầy tiếc nuối rời đi trước thời hạn. Chỉ là sau khi ra ngoài bọn họ cũng không có lập tức rời đi, mà là ở lại quảng trường Linh Tiêu, bọn họ muốn nhìn kết quả cuối cùng một chút.
Đảo mắt đến thời hạn một tháng, lúc này, chỉ có Tử Diễn vẫn liên tục dẫn đầu kia, cùng với đám thuộc hạ của hắn là chưa có đi ra ngoài.
‘ Ầm Ầm... ’
Theo từng tiếng nổ đinh tai nhức óc, liên tiếp vang lên, cả quảng trường Linh Tiêu cũng lọt vào chấn động kịch liệt. Linh Tiêu Tháp kiên cố không thể phá vỡ trong lòng mọi người trên Đại Lục đã lảo đảo muốn đổ, giống như như tùy thời có thể chia năm xẻ bảy. Mọi người vây xem đều cho rằng, là do người ở bên trong đánh nhau kịch liệt mà tạo thành. Chỉ là khiến cho bọn họ nghi ngờ là từ bao giờ thì trên đại lục lại xuất hiện nhiều cường giả như vậy?
“Rầm...”
Một tiếng nổ vang lên tận mây xanh, Linh Tiêu Tháp nhất thời chia năm xẻ bảy, trong phút chốc, một đoàn tử quang kèm theo mảnh vụn của Linh Tiêu Tháp bay ra,.
Sau khi đoàn tử quang này hạ xuống, một nhóm người từ bên trong đi ra. Trong đó có một mỹ nam tử như trích tiên làm người khác chú ý nhất, đôi mắt màu tím như lưu ly lộ ra áy náy nhàn nhạt, khóe môi khẽ giơ lên nụ cười như gió xuân, khi giơ tay nhấc chân ưu nhã đều tỏ rõ, nói lên hắn là người có giáo dưỡng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.