Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 49: U Minh Điện




Chẳng lẽ đây chính là U Minh Điện mà Thanh Long đã nói?
Trái lại Thanh Long hơi mất bình tĩnh một chút, trong lòng ngoại trừ khiếp sợ thì nhiều hơn chính là mừng rỡ, cung điện mô hình trước mắt xác thực chính là U Minh Thánh Điện phiên bản thu nhỏ nơi mà chủ nhân trước của hắn đã từng ngạo thế cửu trọng thiên.
Hắn vây quanh cung điện mô hình xem xét nhiều lần, rốt cuộc sau đó cũng khẳng định gật đầu một cái, “Chủ nhân, đây chính là U Minh Thánh Điện, chính là chí tôn thần khí U Minh Thần Đế đã nói. Trong cung điện, bên trên con sông Hoàng Tuyền có một cây cầu Nại Hà, ở đầu cầu Nại Hà trồng đầy mạn châu sa hoa, bên trong cung điện có mười tám tầng địa ngục, chỉ là chính giữa điện lại thiếu một bản sinh tử bạc và một bút phán quan.”
Thanh Long mặc dù chưa từng thấy qua U Minh Điện, nhưng hắn đã từng đến U Minh Thánh Điện vô số lần, nếu U Minh Điện chính là từ U Minh Thánh Điện sinh ra, như vậy hẳn là sẽ không kém chút nào. Huống chi uy lực của U Minh Thánh Điện không thể thiếu Sinh Tử Bạc và bút Phán Quan
Nếu dùng công pháp hệ hắc ám hệ thúc giục U Minh Điện, thì liền có thể thu phục được tất cả quỷ linh du hồn hoặc là cương thì ác quỷ,nói tóm lại U Minh Điện là khắc tinh của tất cả quỷ quái tà ma, cương thi ác linh. Mà sinh tử bạc và bút phán quan một cái dùng để nhiếp hồn đoạt phách, một cái còn lại là lợi khí công kích nguyên thần.
“Thanh Long, chúng ta chia nhau ra tìm một chút, nói không chừng hai đồ vật ngươi nói chính là ở đây.” Ngưng Sương đề nghị.
“Đúng rồi, chủ nhân, trước người cùng U Minh Điện khế ước, sau đó thử một chút xem có thể cảm ứng được hay không?” Thanh Long vừa mới đi được mấy bước, lại đột nhiên dừng bước.
Ngưng Sương theo lời, vẽ ra phù trận khế ước, sau đó nặn ra vài giọt máu, nhỏ xuống trên U Minh Điện. Theo máu chậm rãi bị hấp thu, âm hàn chi khí trong không khí ngưng tụ thành từng đoàn sương mù dày đặc bay vào U Minh Điện, U Minh Điện vốn ảm đạm không có ánh sáng lại dần dần đổi thành ánh sáng màu đen nhàn nhạt, thậm chí có thể cảm giác được trong ánh sáng màu đen nhàn nhạt còn tản ra uy áp.
Thấy thế, Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là nhỏ thêm vài giọt máu nữa lên U Minh Điện, cứ lặp đi lặp lại như vậy, đến khi U Minh Điện hút đủ máu và âm hàn chi khí, mặc sắc u quang ( ánh sáng âm u màu đen)dần dần bao phủ cả cung điện. Đồng thời, hơi thở âm lãnh kèm theo uy áp mãnh liệt chậm rãi từ bên trong phóng xuất ra bên ngoài.
Trong đầu Ngưng Sương dần dần hiện ra tất cả trí nhớ về U Minh Điện và U Minh Thần Đế, trí nhớ như thủy triều vọt tới, nhất thời khiến Ngưng Sương đáp ứng không kịp. Nên nàng không thể làm gì khác hơn là ngồi xếp bằng, từ từ hấp thu tiêu hóa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng mới chậm rãi mở mắt ra, điều chỉnh xong ký ức cùng một ít công pháp truyền thừa của U Minh Điện, Ngưng Sương kinh ngạc phát hiện, thì ra tử minh luân hồi quyết lại là công pháp bổn mạng của U Minh Thần Đế. Sự huyền diệu và cường đại của tử minh luân hồi quyết hoàn chỉnh, có thể nói là nghịch thiên.
Nếu có thể luyện được lục đạo luân hồi, thì liền có thể đem vạn vật thế gian đưa vào luân hồi, từ đó thao túng sinh tử của bọn họ. Mà U Minh Điện chính là dùng tử minh luân hồi quyết luyện chế ra, có thể dung nạp vạn vật thần hồn, đi qua cầu Nại Hà, sông hoàng tuyền, sau đó đem đưa vào luân hồi.
Về sinh tử bạc và bút phán quan, Ngưng Sương cũng có phát hiện mới, thì ra vào năm đó trong trận đại chiến kia, ngay lúc đó bút phán quan và sinh tử bạc cũng bị Gia Nạp Ma Đế hủy diệt, nếu muốn có sinh tử bạc và bút phán quan mới, phải đem tử minh luân hồi quyết luyện đến tầng tám trở lên, luyện chế lại một lần.
Đã như vậy, Ngưng Sương cũng không cần thiết phải đi tìm thêm, căn cứ vào ký ức truyền thừa của U Minh Thần Đế, Ngưng Sương thu lại U Minh Điện, cung điện bị tàn phá bên ngoài sẽ biến mất, bởi vì đấy chẳng qua là phân thân của U Minh Điện mà thôi. Sau khi cung điện biến mất, sẽ lộ ra một đường duy nhất dẫn tới truyền tống trận, chỉ là phải tới đêm trăng tròn mới có thể mở ra.
Năm đó U Minh Thần Đế liều mạng không sợ hồn phi phách tán, đoạt lấy hộp phong ấn của Thanh Long từ trong tay một một gã cường giả, đem nó giấu trong mật thất. Sau đó lại liều mạng dùng đến hơi sức cuối cùng, đem tất cả U Minh Thành phong ấn xuống đáy Đoạn Hồn Hải, mà công pháp tử minh luân hồi quyết chính là đường tắt duy nhất để phá phong ấn.
Nói cách khác, nếu không phải ban đầu Ngưng Sương dùng tử minh thần long công kích cửa lớn, thì bọn họ căn bản không vào được nơi này.
Lúc này, cách ngày ước định cùng Thiên Nhai Các còn khoảng một tháng, cách đêm trăng tròn tháng sau vẫn còn hơn hai mươi ngày, nên Ngưng Sương quyết định dùng hơn hai mươi ngày này để tu luyện tử minh luân hồi quyết, chỗ mật thất cực âm này chính là nơi chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Ở nơi này tu luyện tử minh luân hồi quyết, tuyệt đối là làm chơi ăn thật.
Trải qua hơn một tháng đi đường, Lộ Thông cùng mọi người trên Thuyền Hải Tặc rốt cuộc cũng đã xuyên qua rừng rậm Ngạc Mộng, thành công đi tới Mộng Chi Thành, những người khác sau khi nghỉ ngơi và hồi phục liền lên thuyền rời khỏi Mộng Đảo, về nhà của mình.
Còn Lộ Thông đi thẳng tới học viện Đế Quốc, đứng ở trước quảng trường rộng lớn của học viện Đế Quốc, nhìn đại môn to lớn đầy khí thế trước mắt, đáy lòng Lộ Thông âm thầm suy đoán, là sư phụ như thế nào mới có thể dạy ra đệ tử cường đại như vậy?
Bởi vì tướng mạo hắn thanh sảng minh bạch, y bào lại xinh đẹp quý giá cùng với thái độ nho nhã lễ phép, nên sau khi nghe hắn nói là đến bái phỏng Huyền Lão, người gác cổng liền khách khí mời hắn vào phòng ngồi chờ.
Rất nhanh Huyền Lão truyền lời tới đây, để người gác cổng đem người mang tới phòng của viện trưởng.
Đi theo người gác cổng tiến vào học viện, đập vào mắt hắn là từng tòa kiến trúc cao lớn nguy nga nối liền không dứt, trên khuôn mặt của các đệ tử trẻ tuổi đang lui tới tràn đầy thần thái tự tin, từ tuổi cùng với tu vi của bọn họ mà nói, đều là người có thiên phú bất phàm.
Quả nhiên học viện Đế Quốc chính là cái nôi của thiên chi kiêu tử, trên mặt Lộ Thông không biến sắc, nhưng đáy lòng lại âm thầm cảm khái.
Đưa hắn đến trước cửa phòng của viện trưởng, người gác cổng liền thông báo một tiếng sau đó tự động rời đi. Huyền Lão xắp xếp thư án đang lộn xộn lại một chút, tiếp đó mới đi ra mở cửa, đập vào mắt là một gương mặt xa lạ, Huyền Lão âm thầm thăm dò tu vi của hắn một chút, phát hiện hắn thế nhưng lại là cửu tinh huyền tôn trung kỳ. Lại thấy hắn,hơi thở nội liễm, vẻ mặt trầm tĩnh, Huyền Lão thầm khen một tiếng, tốt, một cao thủ khiêm tốn!
Huyền lão khách khí mời hắn vào phòng, sau khi hai bên đều ngồi xuống, Huyền Lão đi thẳng vào vấn đề: “ xin hỏi tìm ta có chuyện gì?”
“Viện trưởng hảo, ta tên là Lộ Thông, là đại nhân nhà ta bảo ta đến bái phỏng ngài, đại nhân còn để ta mang thư cho ngài!” Lộ Thông nói xong liền dùng hai tay đem thư của Ngưng Sương dâng lên.
Huyền Lão nghi ngờ nhận lấy phong thư mở ra, nhất thời vui mừng nhướng mày. Ngưng Sương bất quá chỉ viết mấy lời, nhưng Huyền Lão lại dùng hết nửa ngày đọc từng chữ một.
“Tốt, tốt, Lộ Thông, ngươi đã là người của Tiểu Sương nhi, ta tự nhiên sẽ an bài ngươi thật kỹ, nhưng ngươi phải nói với ta chuyện của Tiểu Sương nhi, thế nào?” Huyền Lão khép thư lại, mặt mày hớn hở.
Lộ Thông kinh ngạc, không ngờ viện trưởng của học viện Đế Quốc khiến tất cả mọi người trên đại lục quỳ bái lại là một người ái đồ thành si? Người trên đại lục đồn đãi, viện trưởng học viện Đế Quốc là người cao cao tại thượng, uy nghiêm thần bí, lại cường thế không thể xâm phạm? Nhưng lúc này trong mắt của hắn không phải là từ trên cao nhìn xuống, cũng không phải là nghiêm túc khó chịu, mà là thương yêu và tưởng niệm không có chút nào che giấu.
Thì ra đại nhân ưu tú không chỉ do mỗi bản thân nàng có thiên phú cường hãn cùng sự nỗ lực cố gắng, mà còn có được một sư phụ tốt quan tâm thương yêu nàng.
Lộ Thông chỉ đành phải đem trận đánh kinh thiên động địa của Ngưng Sương và Hải Vô Nhai nói lại tỷ mỉ một lần, tuy nói là song phương chiến đấu, nhưng nói đến cùng lại chỉ là một mũi tên định càn khôn khiến sơn hà ( núi sông) biến sắc.
Huyền Lão nghe xong, miệng há to thật lâu không thể ngậm lại, bất quá mới hơn ba năm không thấy, Tiểu Sương nhi của hắn lại cường đại lên như vậy, có thể dùng một mũi tên giết chết một cường giả huyền vương trung kỳ trong nháy mắt? Hơn nữa còn là thần hồn câu diệt?
Ánh mắt nghi hoặc hỏi ý nhìn Lộ Thông, Lộ Thông kiên định gật đầu một cái, đáy lòng Huyền Lão ngược lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Sương nhi cường đại lên cũng tốt, như vậy khi nàng tiến về phía di tích của thần một đi không trở lại trong truyền thuyết kia, cũng có thể nhiều thêm mấy phần bảo đảm.
Mặc dù tốc độ tiến bộ của Tiểu Sương nhi khiến hắn rung động, nhưng hắn vẫn có thể tiếp nhận, dù sao năm đó nàng che giấu tu vi. So với một người khác trong học viện Đế Quốc, ngắn ngủi trong ba năm liền từ thiên huyền sư sơ kỳ tu luyện đến cửu tinh huyền tôn sơ kỳ, tốc độ kinh khủng như vậy, cũng chẳng có gì lạ.
Xem ra gặp được nhiều kỳ ngộ cũng không chỉ có mình Tiểu Sương nhi của hắn, vị nữ tử tên Tần Phỉ Phỉ kia cũng là không kém là bao, chỉ là trên người nàng ta lại mơ hồ tản mát ra lực lượng tà ác vô cùng lớn.
Cuộc so tài ở học viện năm đó, sau khi nàng ta bộc phát ra lực lượng kinh khủng như vậy, chúng đệ tử học viện đều kính nhi viễn chi (*) với nàng ta. Lại về sau nữa có mấy tên đệ tử cuồng vọng tự đại bị một đám sương mù màu đen quỷ dị của nàng ta cho một kích mất mạng, tiếp đó người cùng chung phòng với nàng đều dời đi, đem phòng để lại cho nàng ta. Từ đó, người người nhìn thấy nàng ta, đều lui tránh nhường bộ.
(*)kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi
Huyền Lão tuy có tâm dò xét, nhưng lại nhiều lần không có hiệu quả, mà sau khi nàng ta giết những người kia lập uy, cư nhiên lại tuân thủ nội quy của học viện, ngoại trừ những khóa trình học cần thiết thì liền đóng cửa không ra, học viện cũng bó tay với nàng ta.
Sau khi trưng cầu ý kiến của Lộ Thông, Huyền Lão cho hắn vào Viện Trưởng Lão Các, dù sao với thực lực của hắn, những người khác trong học viện cũng sẽ không nghi ngờ cái gì.
Đêm trăng tròn, Ngưng Sương ra khỏi mật thất, đập vào mắt nàng không còn là đống phế tích. Quảng trường cung điện phía trên mật thất đều đã biến mất không thấy, chỉ lộ ra một truyền tống trận nho nhỏ, xem ra U Minh Thần Đế không nói sai.
Tiến vào trong truyền tống trận, đem lực lượng tử minh luân hóa thành sáu đoàn ánh sáng lớn nhỏ giống nhau, chia ra đánh vào sáu chỗ mắt trận của truyền tống trận, theo một đạo ánh sáng màu đen lóe lên, bóng dáng Ngưng Sương biến mất khỏi chỗ này. Theo nàng cùng nhau biến mất, là truyền tống trận cùng với tất cả nơi này.
Sau khi Ngưng Sương từ chỗ nước xoáy nổi trên mặt nước, chỗ nước xoáy kia cũng biến mất ngay sau đó, trên mặt biển từ nay về sau yên bình.
Thời gian ước định cùng Thiên Nhai Thuyền Hành còn mấy ngày, Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là ở nơi hoang đảo không có lấy một ngọn cỏ nào này đi dạo, diện tích hoang đảo không phải rất lớn, bên trên có rất nhiều khoáng thạch màu nâu đen rải rác. trong lúc rãnh rỗi, Ngưng Sương gọi ra Tử Liên thần hỏa, nàng muốn thử độ cứng của những khoáng thạch này một chút, xem điểm nóng chảy cực hạn ra sao?
Thông qua Tử Liên thần hỏa không ngừng đốt cháy, vốn là khoáng thạch màu nâu đen dần dần đổi thành màu đen nhàn nhạt, Ngưng Sương kinh ngạc phát hiện, thứ này ở trên đại lục là vật có thể gặp mà không thể cầu - mặc tinh ô khoáng.
Loại mặc tinh ô khoáng này đối với đất đai, thảm thực vật có lực phá hoại rất mạnh, nơi nào có nó, nơi đó liền không có lấy một ngọn cỏ, thậm chí con sông cũng sẽ biến thành màu đen.
Tuy rằng Linh Phượng không gian của Ngưng Sương có diện tích rất lớn, nhưng Ngưng Sương cũng không muốn những khoáng thạch này phá hỏng thảo dược bên trong, nên cuối cùng, nàng đem tất cả mặc tinh ô khoáng thu vào gian phòng thứ ba. Dù sao, hiện tại căn phòng này cũng không có vật gì, hơn nữa được phong kín mít, lại có phong ấn gia trì, nên cũng không cần phải lo lắng mặc tinh ô khoáng làm hỏng thảo dược.
Sau khi chịu khổ đánh cướp, hoang đảo vốn đã hoang vu nay lại càng thêm thê thảm không nỡ nhìn, khắp nơi đều bị đào bới tạo thành rất nhiều cái hố, Ngưng Sương lại là mặt mày hớn hở, âm thầm tính toán luyện chế một cái mặc tinh khí lò đưa cho người luyện khí thành si là Huyền Lão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.