Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 47: Lựa chọn của Minh Huyễn




Người áo đen bất động, Ngưng Sương cũng không dám vọng động, mặc dù người áo đen kia chỉ ngồi ở nơi đó, nhưng cả người lại phát ra khí thế so với cự long ba đầu vừa mới tấn công khiến thiên địa biến sắc hồi nãy càng làm cho người ta kinh hãi, hắn rất có khí thế của một người làm quan cả họ được nhờ.
Ngưng Sương tin tưởng, nếu không phải do uy áp cường đại của Thanh Long trợ giúp nàng chống đỡ, thì người áo đen này chỉ dùng uy áp cũng có thể dễ dàng đem nàng đánh bay một lần nữa. Ở trước mặt người áo đen đang ngồi thẳng như núi này, Ngưng Sương đối với từ bản thân như con kiến hôi một từ có lĩnh hội.
Chỉ là, cảm giác như vậy rất nhanh bị nàng đè nén ở xuống đáy lòng, nàng nắm chặt hai tay, thầm nghĩ: “nếu như phải chiến đấu đến cùng, thì cho dù là con kiến hôi nàng cũng phải làm con chim mạnh mẽ nhất, không thể để cho hắn dễ dàng ăn được!
Ở lúc Ngưng Sương chuẩn bị đánh đòn phủ đầu, thì một giọng nói trầm thấp dễ nghe từ người áo đen truyền đến, “Tiểu cô nương, tới đây, đến chỗ của Bổn vương, Bổn vương có thể giúp ngươi trèo lên nơi cao nhất...”
Giọng nói này vang vọng lặp đi lặp lại quanh quẩn trong không trung, không ngừng truyền vào trong tai của Ngưng Sương. Trong giọng nói này giống như có một cổ ma lực, khiến người ta không tự chủ được muốn nghe theo.
Tâm thần của Ngưng Sương có mấy phần bị mê hoặc, nhưng lại chưa hoàn toàn đánh mất tỉnh táo, lúc này nàng như lọt vào một mảnh mê mang thiên nhân giao chiến.
Tiếng vang vọng chưa hết, giọng nói kia lại không ngừng cố gắng truyền ra, “Tiểu cô nương, Bổn vương là chúa tể của thiên địa này, chỉ có Bổn vương mới có thể giúp ngươi thực hiện tâm nguyện, nhanh tới nơi này của Bổn vương, nhanh tới, nhanh tới...”
Dưới sự mê hoặc của giọng nói, đôi mắt màu đen vốn sáng rực như ánh sao của Ngưng Sương dần dần phai nhạt xuống, trống trải giống như ao tù nước đọng, nàng không nhịn được bước chân đi tới chỗ người áo đen.
Minh Huyễn thấy thế, sắc mặt tái nhợt kêu lên: “Nha đầu, mau trở lại, đây là nhiếp hồn thuật của Ma tộc.”
Nhưng Ngưng Sương đối với lời kêu gọi của Minh Huyễn ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ từng bước đi tới chỗ người áo đen.
“Nha đầu, mau trở lại!” Minh Huyễn không ngừng gọi, trong giọng nói chất chứa đầy lo lắng.
Lời nói của hắn nháy mắt bị bao phủ trong giọng nói cổ hoặc của người áo đen, mắt thấy Ngưng Sương đã đi được mười mấy bước, đáy mắt Minh Huyễn hiện đầy vẻ quyết tuyệt. Hắn tham lam ngắm nhìn Ngưng Sương đang mặc khôi giáp nặng nề, lẩm bẩm nói: nha đầu, chỉ mong ngươi có thể tránh được một kiếp này!
Sau đó hai tay liên tục kết ấn, từng đạo ánh sáng màu lam từ trong cơ thể hắn xông ra, trong phút chốc, thân thể vốn hư ảo đột nhiên ngưng thành thật. Theo hắn không ngừng kết ấn, từng đạo ánh sáng màu lam và ánh sáng màu tím đan xen lẫn nhau xoay quanh đỉnh đầu hắn.
“Tử Minh Luân Hồi Ấn, PHÁ...!” Minh Huyễn quát to một tiếng, một đoàn tử quang lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai hóa thành sáu đạo tử quang ( ánh sáng màu tím), kèm theo tử lôi ( sấm chớp màu tím) nổ vang trên bầu trời, nhanh chóng xoay tròn bao quanh một trận đồ kỳ dị. Trong lúc nhất thời, tiếng sấm đinh tai nhức óc cùng từng đạo tia chớp màu tím liên tục đánh xuống, thiên địa giống như cũng bị tử quang này bao phủ.
Theo phạm vi xoay tròn càng ngày càng rộng, sắc mặt anh tuấn của Minh Huyễn càng ngày càng tái nhợt. Ở dưới trận đồ phát huy, nhiếp hồn thuật của người áo đen liền yếu đi mấy phần, rốt cuộc, cổ họng Minh Huyễn có chút ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi. Mắt thấy trận đồ đã muốn bao trùm đến trên người Ngưng Sương, Minh Huyễn liều mạng kết ấn một lần cuối cùng, khiến cho huyền lực trong cơ thể bị rút sạch.
“Oanh,...”
Một tiếng sấm vang dội tận mây xanh, trận đồ màu tím trong nháy mắt bao trùm cả khu vực cửa thành, Ngưng Sương chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn bên tai, trong chốc lát tất cả những chuyện vừa mới vừa xảy giống như một bức họa nhanh chóng hiện ra trước mặt nàng.
“Huyễn...” Nàng ngoảnh đầu quay lại nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy thân thể Minh Huyễn đang dần dần biến mất.
Ngưng Sương nhất thời tâm thần câu liệt chạy như điên, chỉ vì muốn bắt lấy thân thể đang dần biến mất của Minh Huyễn, nhưng lại chỉ thấy trong hư ảo Minh Huyễn hướng nàng kéo ra một nụ cười không hối hận, nàng còn có thể nghe thấy một lời nói rất nhỏ.
“Nha đầu...”
Câu nói kế tiếp theo bóng dáng của hắn biến mất mà vùi lấp, chỉ còn lại một hạt châu màu đen rơi vào trong tay Ngưng Sương.
Ngưng Sương nắm thật chặt viên hồn châu màu đen kia, trước mắt nàng hiện lên một màn mười mấy năm qua, cùng Minh Huyễn ở chung với nhau.
“Huyễn, ngươi đã là lão yêu quái mấy vạn tuổi rồi, còn bày ra tư thái điên đảo chúng sinh bực này làm gì, không phải là muốn dùng sắc dụ đi!”
“Ừm! Nha đầu bị dụ dỗ sao?”
“Nha đầu, tảng đá màu xanh nhạt nằm ở góc kia, bên trong tích chứa chính là lam huyền tinh hệ thủy, kẻ ngốc chủ quán kia lại chỉ bán một huyền tinh, nhanh chóng mua lại.”
“Thôi đi, ta nhưng đã từng tung hoành thiên địa, Minh Huyễn ta không có gì mà không biết, điểm ấy nhãn lực sao lại không có?”
Những lơi nói ấy vẫn còn văng vẳng bên tai, lúc ngão nghễ thì kiếm mi mục lãng, lúc dịu dàng thì khóe môi cong lên, còn có lúc thân thiết khi ân cần dạy bảo, tất cả tất cả, vẫn còn đang tái hiện ở trước mắt nàng. Chỉ là bóng dáng cao quý vô song, bễ nghễ thiên hạ ấy lại biến mất vô tung vô ảnh.
Ngưng Sương tự mình đắm chìm trong bi thương thật lớn khi mất đi Minh Huyễn, nên đối với mọi thứ chung quanh nàng giống như không còn có chút cảm giác, cho đến khi nàng ý thức được thì một đạo sát khí ác liệt đã bay tới gần nàng.
Vẻ mặt Ngưng Sương tràn đầy phẫn hận nhìn người áo đen, cảm thụ sát khí màu đen sắc bén gần trong gang tấc, giống như nghe được âm thanh sát khí cắt vào da thịt. Giờ khắc này, thời gian và không gian cũng bị người áo đen phong tỏa, Minh Huyễn từng nói với nàng, đây là khả năng khống chế lĩnh vực chi có cường giả thần giai mới có thể thi triển.
Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, thôi, nếu Minh Huyễn, người luôn cùng với nàng sống nương tựa lẫn nhau đã không còn, vậy nàng liền cùng hắn gặp nhau trên đường luân hồi đi.
Thời điểm vạn phần nguy kịch, thì bỗng nhiên vạn trượng kim quang ( ánh sáng màu vàng) từ trong cơ thể nàng xông ra, ở giữa kim quang có một bóng người vung bàn tay trắng nõn lên, đạo sát khí sắc bén màu đen kia liền biến mất vô tung. Theo đó, lĩnh vực của người áo đen cũng bị tiêu trừ biến mất.
Không cảm nhận được đau đớn khi bị sát khí chém vào da thịt giống như trong tưởng tượng, Ngưng Sương liền từ từ mở mắt, thì thấy một màn kinh động.
ở bên trong vạn trượng kim quang, một thiếu niên tóc vàng mắt vàng chậm rãi đi về phía nàng, ngũ quan thiếu niên tinh xảo, giữa hai lông mày chứa đầy khí phách ngạo thế thiên địa, đôi mắt màu vàng tràn đầy khí thế khi nhìn về phía Ngưng Sương thì lại khẽ nâng lên một nụ cười bất đắc dĩ: “Sương, tại sao ngươi lại đem mình lâm vào nguy hiểm?” trong giọng nói bất đắc dĩ tràn đầy cưng chiều.
Vẻ mặt Ngưng Sương tràn đầy khiếp sợ, trong đôi mặt xinh đẹp đều là không thể tin, “Ngươi là Xích Viêm?”
Xích Viêm gật đầu, thoáng chốc, nước mắt của Ngưng Sương rơi như mưa lao vào trong ngực hắn, khóc không ra tiếng: “Xích Viêm, tại sao giờ ngươi mới xuất hiện, ngươi có biết Minh Huyễn đã biến mất hay không?, Minh Huyễn cùng nhau lớn lên với ngươi và ta đã biến mất!”
Mặt Xích Viêm tràn đầy cưng chìu khẽ vuốt nhẹ lưng nàng, dịu dàng an ủi: “Là ta không tốt, đều là do ta không tốt!”
“Xích Viêm, Minh Huyễn thực sự vĩnh viễn biến mất sao?” Ngưng Sương khóc ngã vào trong ngực Xích Viêm, tựa như tự mình lẩm bẩm.
Nứớc mắt nóng hổi của Ngưng Sương rơi xuống trên ngực của Xích Viêm, khiến hắn khó có thể đè nén đau lòng, “Không có, Minh Huyễn sẽ không vĩnh viễn biến mất.”
Lòi nói khẳng định của Xích Viêm khiến Ngưng Sương từ từ ngước mắt, nhìn chằm chằm dung mạo giống như thần tiên của Xích Viêm vội vã hỏi tiếp: “Thật sao? Vậy khi nào thì Minh Huyễn mới tỉnh lại?”
Trong phút chốc, quang hoa chói mắt, ngay cả sao trên bầu trời cũng không sánh bằng đôi mắt đang lấp lánh của nàng, vòng xoáy trong ánh mắt kia giống như muốn đem hắn hút vào trong đó, từ nay về sau trầm luân.
Xích Viêm không kiềm hãm được vươn tay, xoa bờ vai của Ngưng Sương, lo lắng vô hạn thở dài, ai! Sương nhi của hắn rốt cuộc cũng trưởng thành, có dung mạo độc nhất vô nhị. Sợ rằng, đường tình về sau, không biết sẽ ra sao?
Suy nghĩ một lát, Xích Viêm vẫn lựa chọn đem tình huống của Minh Huyễn thẳng thắn nói cho nàng biết, “ Bởi vì Minh Huyễn mạnh mẽ phá vỡ phong ấn, nên hồn thể không thể thừa nhận lực lượng cường đại,dẫn đến linh hồn bị tổn thương rơi vào trạng thái ngủ say. Muốn khiến hắn thức tỉnh, phải đem ba khỏa định hồn đan dung hòa với nước u minh thánh thủy, sau đó lại đem hồn châu bổn mạng của hắn ngâm vào trong đó, đợi một thời gian, nhất định hắn sẽ thức tỉnh.”
Ngưng Sương nghe vậy, không biết nên vui hay là nên buồn, vui chính là bởi vì nàng biết Minh Huyễn còn có thể cứu, còn buồn chính là thượng cổ siêu thần đan, cỡ nào xa xôi không thể chạm tới! Huống chi còn có một U Minh Thánh Thủy nàng chưa bao giờ nghe qua.
“Sương, đừng lo lắng, ngươi nhất định có thể trở thành luyện đan sư thượng cổ thần phẩm, ta tin tưởng ngươi!” đôi mắt Xích Viêm lấp lánh kim quang bình tĩnh nhìn chằm chằm Ngưng Sương, giống như hận không thể đem nàng hút vào trong đó.
Chống lại đôi mắt tràn đầy tin tưởng của Xích Viêm, Ngưng Sương giống như tìm được người đáng tin cậy, Đúng vậy, nàng nhất định có thể làm được, nhất định.
Mặc dù định hồn đan là thượng cổ siêu thần đan, trước mắt nàng còn chưa đạt tới, nhưng vì Minh Huyễn, nàng có lòng tin. Chỉ là luyện chế được định hồn đan cần có ba vị dược liệu mà trước mắt nàng lại không có, hơn nữa U Minh Thánh Thủy này cũng không biết ở nơi nào?
Xích Viêm không hổ là người có thể cùng nàng tâm linh tương thông, nhìn vẻ mặt nàng lúc vui lúc buồn, liền lập tức nói: “Ngọc linh lung, tử thiên quỳ, cực dạ hoa có thể tìm được ở trong Thần Vực Cửu Trọng Thiên, về phần u minh thánh thủy hẳn là cũng ở trong Thần Vực Cửu Trọng Thiên đi.”
Chỉ cần có hi vọng là tốt rồi, dù là khó khăn đi nữa, Ngưng Sương tin tưởng thông qua bản thân cố gằng và kiên nhẫn không bỏ cuộc, thì nàng nhất định có thể đạt được như nguyện.
Người không biết lo xa, tất sẽ có buồn gần!
Đang ở lúc Ngưng Sương bởi vì biết được tin tức Minh Huyễn còn có thể sống lại mà dần dần an lòng xuống, thì đạo âm thanh cổ hoặc kia lại vang lên một lần nữa.
“Tiểu cô nương, nhanh lên qua đây, trừ bổn vương ra, không người nào có thể cứu được ngươi...”
Đạo âm thanh này lọt vào tai, đôi mắt đen nhánh linh động của Ngưng Sương dần dần dại ra, nàng che lỗ tai lại, nhưng âm thanh kia giống như trực tiếp vang lên ở trong đầu nàng, nàng cảm thấy tâm trí của mình đang từ từ bị lạc, nàng muốn kháng cự nhưng lại không thể làm gì được.
Cảm ứng được tình trạng của Ngưng Sương, Xích Viêm gầm lên một tiếng: “Dám đả thương nàng, chết!” hàn ý trong mắt Xích Viêm tỏa ra, khiến cho không khí chung quanh cũng giảm xuống không ít.
Theo tiếng nói của hắn vừa ngừng, một mũi tên được bao quanh bởi cửu sắc thần quang xuất hiện ở trong tay hắn, đôi mắt của người áo đen vốn hơi khép lại nhất thời hiện ra mấy phần ngưng trọng.
Dưới tình huống bình thường, mỗi loại thuộc tính đều có lĩnh ngộ, lĩnh ngộ được một loại, thì trên vũ khí liền sẽ xuất hiện một loại thần quang, như vậy chẳng phải là nói người thiếu niên trước mắt này phải có chín loại thuộc tính sao? Hơn nữa hắn cũng đã lĩnh ngộ được cả chín loại? hay là người cùng khế ước với hắn cùng cộng lại nên có? Nhưng dù vậy, đó cũng quá không thể tưởng tượng nổi! Hơn nữa khí thế thiếu niên này tản ra, so với bản thể của chính mình cũng không kém chút nào, thế gian này, khi nào xuất hiện một người kinh tài tuyệt diễm như vậy?
Đè xuống rung động dưới đáy lòng, người áo đen cố làm ra vẻ khinh bỉ nói: “Tiểu tử, chẳng lẽ chỉ bằng ngươi cũng dám cùng Bổn vương đối nghịch?”
Xích Viêm hừ lạnh một tiếng, hai tay kết ấn, đem huyền lực gia trì vào mũi tên cửu sắc ( mũi tên 9 màu), thoáng chốc mỗi đạo ánh sáng trên mũi tên đều xuất hiện một ảo ảnh của một vị thần đế giống như thật, từng cái ảo ảnh cũng đều ẩn chứa khí thế rời sông lấp biển, cuối cùng vạn trượng kim quang từ trong Xích Viêm xông ra, tạo thành một cây cung lớn màu vàng, thiên địa nhất thời phong vân biến sắc, sấm chớp, cuồng phong gầm thét.
Xích Viêm hài lòng nhìn đại cung trong tay nhắm ngay người áo đen bắn đi, khóe môi chậm rãi nâng lên vẻ lãnh khốc, “Gia Nạp Ma Đế, ngươi cho rằng chỉ bằng một phân thân của ngươi, hơn nữa còn không thể rời đi cái ghế rách nát này, thì có thể là đối thủ của ta sao?”
Người áo đen dừng lại hô hấp, thiếu niên này rốt cuộc là ai, thế nhưng lại có thể nhận ra được hắn?
Cảm giác mũi tên đã hoàn mỹ khế hợp ở chung một chỗ, Xích Viêm hài lòng thở phào một cái. Buông thả huyền lực kéo đại cung màu vàng, nhìn mũi tên cửu sắc “vèo” một tiếng hướng người áo đen bay đi, trong nháy mắt, xuyên qua tấm lá chắn,bay thẳng vào trái tim của hắn.
Người áo đen rên lên một tiếng, hóa thành một đoàn sương dày màu đen tiêu tán biến mất.
Theo người áo đen biến mất, sương dày màu đen bao phủ cửa thành cũng đột nhiên tiêu tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.