Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 34: Tâm ý của Huyền Lão




Nhìn khuôn mặt tươi cười kiêu ngạo của Tần Phỉ Phỉ ở trên đài cao, Ngưng Sương lại sâu sắc cảm thấy được cường giả vi tôn, thực lực mới là lời nói đúng nhất. Cái gọi là chính nghĩa hay tà ác, đều là do người thắng viết.
Có người vui mừng có người buồn, trên lôi đài, Tần Phỉ Phỉ cười đến đường hoàng bá đạo, mấy người Vân Thanh Thư cũng hoan hô hò hét, gương mặt vui sướng. Dưới lôi đài, mấy vị trưởng lão của Lạc gia lại là vẻ mặt buồn rầu, sau khi đút cho Lạc Vân Tường vài viên thánh đan quý giá, hơi thở của hắn vẫn là dần dần yếu ớt đi xuống, tựa như lúc nào cũng có thể dừng lại.
Điều này làm cho mọi người trong Lạc gia thật sâu hối hận, vừa rồi bọn họ còn cười Huyền Lão thu một người nhát gan như chuột làm đệ tử, lâm trận lùi bước. Lúc này, bọn họ mới biết lựa chọn của người ta là cỡ nào sáng suốt.
Đột nhiên, một lão đầu tóc bạc trong đó giống như là nhớ tới cái gì đưa mắt nhìn về phía Lôi Chiến Vũ. Hắn kinh ngạc phát hiện, Lôi Chiến Vũ và Hiên Viên Trạch đồng dạng đều hôn mê ngã xuống đất hiện tại đã hoàn hảo không hao tổn gì ngồi ở chỗ đó, ánh mắt hắn liền sáng lên, đáy lòng sinh ra một tia hy vọng.
Thu hồi ánh mắt, hắn hướng người trung niên đang mặc trường sam ( áo dài nam) màu xám nói: “Lạc Minh, ngươi đi tới chỗ Trạch Điện hạ, mời vị cao nhân cứu trị bọn họ tới đây. Nhớ, nhất định phải khách khí tương thỉnh.”
Lạc Minh cung kính đáp: “Cẩn tuân Lão Gia chủ phân phó.”
Đi tới trước mặt mấy người Ngưng Sương, đầu tiên Lạc Minh khom người thi lễ một cái: “Lạc Minh gặp qua ba vị Điện hạ, tiểu nhân phụng mệnh Lạc lão gia chủ tới đây tương thỉnh vị cao nhân đã cứu trị Trạch Điện hạ cùng Lôi điện hạ, kính xin mấy vị Điện hạ thay mặt tiến cử.”
Mặc dù đối phương là thế gia đại tộc của Lôi Lạc đế quốc, nhưng Lôi Chiến Vũ vẫn hé ra sắc mặt lãnh khốc, không nói một lời; Băng Ngọc Hà hiển nhiên cùng Lạc gia không có người quá mức quen biết, hơi khép đôi mắt đẹp, mí mắt vẫn không hề nhìn lên; Hiên Viên Trạch tiến lên mấy bước đem Lạc Minh đỡ dậy, giọng nói vô cùng khẩn trương, “Lạc quản gia khách khí, Lão Gia chủ cũng không cứu được Vân Tường ca ca sao?” ánh mắt trong suốt như đáy hồ của hắn lộ ra mấy phần ảm đạm, nếu như ngay cả Lão Gia chủ cũng không cứu được Vân Tường ca ca, vậy tỷ tỷ phải làm thế nào bây giờ?
Vì tỷ tỷ hắn nghĩ muốn đi cầu xin Ngưng Sương, nhưng ngập ngừng một hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn không mở miệng được. Hắn vốn là một đứa nhỏ thông minh, cho dù không biết Ngưng Sương cứu trị hắn như thế nào, nhưng từ vẻ mặt ngưng trọng của biểu ca hắn cũng cảm giác được là không dễ dàng. Nếu không, thân là cường giả huyền vương,Lão Gia chủ như thế nào lại bất lực.
Hiên Viên Trạch trầm mặc cùng chần chờ rơi vào trong mắt Lạc Minh, khiến cho lòng của hắn từ từ trầm xuống.
Trong lúc mọi người trầm mặc thời gian lặng lẽ trôi qua, Lạc lão Gia chủ thấy Lạc Minh chậm chạp không quay về, liền ôm Lạc Vân Tường cùng mấy tên cường giả của tứ đại đế quốc đích thân đi tới.
Nhìn thấy tình trạng của Lạc Vân Tường lúc này, bọn họ mới biết được lợi hại ở trong đó, nhất là người nhà Hiên Viên Trạch và Lôi Chiến Vũ, càng thêm âm thầm thở phào một cái. Mặc kệ là ai đã cứu bọn họ, quan trọng là hiện tại bọn họ vẫn bình an đứng ở trước mặt.
Gia gia của Hiên Viên Trạch nhìn Hiên Viên Trạch cúi đầu không nói, liền tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, trầm giọng hỏi: “A Trạch, Vân Tường vị hôn phu chưa cưới của tỷ tỷ con, chẳng lẽ con muốn để cho tỷ tỷ thương tâm khổ sở sao?”
Ở dưới tấn công tình thân của gia gia, Hiên Viên Trạch do dự một chút, cuối cùng vẫn là gian nan lắc đầu một cái, “Thật xin lỗi, gia gia.”
Ngưng Sương thờ ơ lạnh nhạt, nàng không phải là Thánh Mẫu, cứu Hiên Viên Trạch và Lôi Chiến Vũ là bởi vì bọn họ là bằng hữu của nàng. ở học viện những người khác đối với nàng chê cười, nói nàng đi cửa sau, ăn gian mới tiến vào được học viện...
Thời điểm lời đồn truyền đi khắp nơi, chỉ có bọn họ là từ đầu tới cuối vẫn tin tưởng nàng, Băng Ngọc Hà thậm chí còn vì thế mà ra tay dạy dỗ qua không ít kẻ nói năng ngông cuồng.
Thời gian giống như dừng lại, trên mặt của mỗi người cũng viết đầy lo lắng, thì tiếng cười của Huyền Lão đột ngột phá vỡ phần yên lặng này.”Mấy lão bất tử, các ngươi xúm ở chỗ này làm cái gì?”
Nhìn thấy đến hắn, Lạc lão Gia chủ đột nhiên giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cầu xin nói: “Huyền Lão, ngươi có biết là ai đã cứu Trạch Điện hạ không?, chỉ cần ngươi nói cho ta biết, ta liền mặc kệ đánh cuộc, đem địa điểm vật kia nói cho ngươi biết.”
Ngưng Sương bắt được hai chữ đánh cuộc, nhất thời hăng hái, không đợi Huyền Lão đáp lời, liền trực tiếp đứng dậy đi tới trước mặt bọn họ, “Lạc lão Gia chủ, ta có thể cứu Lạc Vân Tường, nhưng ta hi vọng ngươi nói cho ta biết, các ngươi và sư phụ ta đến cùng là đánh cuộc cái gì?”
Lời vừa nói ra, mấy đạo ánh mắt dò xét đem nàng từ trên xuống dưới quan sát, rốt cuộc từ trong mắt đám người Hiên Viên trạch lấy được xác nhận.
Lạc lão Gia chủ tự nhiên phải tóm chặt lấy gốc cây cứu mệnh trước mắt, không chút do dự đem chân tướng sự tình đều nhất nhất nói ra: “Mấy năm trước, sư phụ ngươi bị trọng thương, những năm này vẫn không khỏi hẳn, mặc dù đối với tu vi của hắn không có ảnh hưởng lớn, nhưng mỗi tháng luôn có hai ba ngày, kinh mạch toàn thân tăng vọt, đau đến toàn tâm liệt cốt. Một năm trước, ta hỏi thăm được có một loại thần quả đối với thương thế của hắn có trợ giúp, sau lại trải qua nhiều lần tra xét, rốt cuộc biết được địa điểm loại thần quả này sinh trưởng. Mà ta lại không cam lòng dễ dàng nói cho hắn biết tin tức này như vậy, trong ngày thường mấy người chúng ta đều rất thích khoe khoang con cháu đệ tử với nhau, nên sau khi biết được Huyền Lão thu một tiểu đồ đệ, liền ý tưởng đột phát, cùng hắn đánh cuộc, tiền đánh cuộc còn là địa điểm thần quả sinh trưởng. Kết quả, sư phụ ngươi đau lòng ngươi, vừa nhìn thấy tình thế không đúng, liền không để ngươi ra trận.”
Ngưng Sương lẳng lặng nghe, lúc này nàng mới biết, vụ đánh cược này đối với sư phụ trọng yếu bao nhiêu, hắn thà tiếp tục chịu đựng toàn tâm liệt cốt mỗi tháng cũng không nguyện ý để cho nàng chịu một chút nguy hiểm.
“Được, ta giúp ngươi cứu Lạc Vân Tường, ngươi nói cho ta biết địa điểm của thần quả.” đáy mắt Ngưng Sương giương lên một vẻ kiên định.
“Ta chỉ hỏi thăm được thần quả ở trong Huyền Thú Sâm Lâm, nghe nói có thần thú cường đại thủ hộ, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta do dự không nói cho sư phụ ngươi biết. Dù sao vì một tin tức không chắc chắn xác định mà tiến vào Huyền Thú Sâm Lâm mạo hiểm, thật sự là có chút không đáng giá.” Trong mắt của Lạc lão lóe ra ánh sáng chân thành, giờ khắc này, Ngưng Sương tin tưởng những lời hắn nói đều là thật.
“Thanh Ca, ôm Lạc Vân Tường đi tới ký túc xá của các ngươi.” Dừng lại một chút, nàng mới với Lạc lão nói: “Ta sẽ cứu Lạc Vân Tường ngay bây giờ, sau đó các ngươi có thể đi theo A Trạch đến ký túc xá của bọn họ tìm hắn.”
“Sở Ngưng Sương, đa tạ ngươi!”
Vừa rời đi sân đấu, thanh âm lãnh khốc của Lôi Chiến Vũ liền truyền vào trong tai nàng.
Ngưng Sương cũng không quay đầu lại, giơ một tay lên quơ quơ nhẹ nhàng. Người mặt lạnh này, cảm ơn thì liền miễn, chỉ cần hắn không cần vừa thấy mặt nàng đã yêu cầu cùng nàng quyết đấu nữa thì đã coi như là đã cám ơn rồi.
Sau khi đem Lạc Vân Tường đưa tới ký túc xá, thấy khí tức của hắn từ từ vững vàng trở lại, trái tim Hiên Viên Trạch vẫn luôn thấp thỏm rốt cuộc cũng buông xuống. Lúc hoàng hôn, Lạc Vân tường rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt ra, nhìn khắp bốn phía, mê mang hỏi “A Trạch, tại sao ta lại ở chỗ này?”
Hiên Viên Trạch nâng hắn tựa vào đầu giường, đưa chén nước đến trong tay hắn nói.”Vân Tường ca ca, ngươi vừa mới từ bên bờ vực sống chết đi qua một lần, là đệ tử của viện trưởng đã cứu ngươi, đem ngươi an trí ở chỗ này.”
Lạc Vân Tường nghe vậy, trong đầu đột nhiên hiện ra một màn quỷ dị trên sân đấu, mình mới lên đài, một hồi hắc vụ liền nhào tới trước mặt, sau đó thì cái gì cũng không biết. Hắn dùng thần thức dò xét tình trạng của bản thân, lại ngạc nhiên phát hiện, không chỉ có kinh mạch toàn thân hoàn hảo như lúc ban đầu, mà huyền lực lại càng thêm dồi dào mãnh liệt, mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
Ánh mắt kinh nghi (ngạc nhiên cùng nghi ngờ) chống lại Hiên Viên Trạch, Hiên Viên Trạch khẽ lắc đầu, “Sở tỷ tỷ mặc dù đã cứu đệ cùng Lôi ca ca, nhưng lại không nói cho chúng ta biết là cứu như thế nào.”
“A Trạch, vậy ngươi dẫn ta đi gặp Sở tỷ tỷ của người một chút! Ta muốn hướng nàng cảm tạ, “
“Không cần, nàng cứu ngươi chẳng qua là vì cùng gia gia ngươi giao dịch.” Thanh âm lạnh lùng lọt vào tai, Lạc Vân Tường theo thanh âm nhìn lại, vừa lúc chống lại ánh mắt cảnh cáo của Lôi Chiến Vũ.
Lấy kiến thức của đệ tử thế gia như bọn họ, thân thể của mình xảy ra biến hóa, đã làm cho bọn họ đoán được mấy phần, bọn họ có lẽ là dùng một loại đan dược hiếm thấy nào đó. Loại đan dược này vừa có thể cải tử hồi sinh, vừa có thể tăng cao tu vi, nếu như truyền ra ngoài, sợ rằng an bình của Đế Quốc học viện sẽ bị phá vỡ. Ý thức được mức độ nặng nhẹ của chuyện này, Lạc Vân Tường bừng tỉnh hiểu ra, vẻ mặt trịnh trọng hướng bọn họ bảo đảm: “Chuyện ngày hôm nay, ta tuyệt đối sẽ không truyền cho người ngoài. Các ngươi nếu như không tin ta, ta có thể thề.”
“Không cần, trong lòng của ngươi biết là tốt rồi. Nếu như ngươi dám lấy oán trả ân, thì chính là tử địch của Băng Ngọc đế quốc ta.” Băng Ngọc Hà ngạo nghễ nhíu mày, khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng tà tứ.
Lòng hiếu kỳ của Lạc Vân Tường đối với Sở Ngưng Sương lại càng nhiều hơn, rốt cuộc là thần thánh phương nào, không chỉ có thể khiến Lôi Chiến Vũ lạnh như băng vì nàng suy tính, mà còn có thể khiến “vạn hoa tùng trung quá - phiến diệp bất trung thân” (*) Băng Ngọc Hà nói ra lời như vậy, A Trạch lại càng thêm nhắc tới nàng liền thần thái phấn khởi.
(*)vạn hoa tùng trung quá, phiến lá không dính thân: có nghĩa là dạo chơi khắp chốn sắc hương, nhưng một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng hoặc hiểu đơn giản hơn là đi qua vạn bụi hoa nhưng không một phiến lá dính thân. Câu này nghĩa không thật lòng yêu bất kì ai, giống như con bướm bay giữa vườn hoa nhưng không dừng lại lâu ở bông nào cũng không vương vấn vườn hoa nào.
Trở lại tiểu viện, Ngưng Sương liền tiến vào Linh Phượng không gian.
“Bạch Hổ, ngươi có từng nghe nói qua trong Huyền thú Sâm Lâm có sinh trưởng một loại thần quả hay không?” giọng nói của Ngưng Sương thản nhiên, nhưng lại có chút chờ mong nho nhỏ không thể thấy.
Bạch Hổ phi thân một cái, thân thể toàn lông mao của nó liền nhào tới trong ngực của Ngưng Sương, nhìn Ngưng Sương lấy lòng chớp chớp hai con mắt màu hổ phách chậm rãi gật đầu: “Chủ nhân, đó là một truyền thuyết của Huyền Thú Sâm Lâm, nghe nói là ở sâu trong trung tâm của rừng rậm có sinh trưởng một loại thần quả, loại quả này không chỉ có thể cải tử hồi sinh, mà còn có thể tấn thăng đẳng cấp của huyền lực. Tuy rằng mỗi ngày có hàng vạn hàng người mạo hiểm tiến vào Huyền thú Sâm Lẫm, nhưng lại chưa bao giờ có người còn sống đến được gần trung tâm của rừng rậm, phiến sơn cốc kia.”
Sư phụ ẩn thương, Ngưng Sương tin tưởng chỉ cần dùng một viên linh lung đan là có thể giải quyết, nhưng tìm tòi nghiên cứu Huyền Thú Sâm Lâm cũng là mơ ước của nàng từ trước cho tới nay, “Chờ ta đột phá đến huyền tôn, ta muốn đi Huyền Thú Sâm Lâm, chiến đấu mới là cách nhanh nhất để trưởng thành.”
Đây cũng không phải là thương lượng, mà là quyết định. Nhưng nàng vẫn là theo bản năng hướng Minh Huyễn nhìn một cái.
Mắt phượng hơi khép của Minh Huyễn đột nhiên mở ra, mày kiếm khơi lên một cái ngạo nghễ, cười nói: “Nếu như ngươi đột phá huyền tôn, lại đợi thêm Xích Viêm thức tỉnh, như vậy, đi Huyền Thú Sâm Lâm rèn luyện một chút cũng không sao.”
Hắn thở dài, như có mấy phần phiền muộn, “Nha đầu, ngươi cần phải mau mau lớn lên a!” Bọn họ thì rất tốt, nhưng Mặc Nhiễm ở nơi đó tối tăm không ánh mặt trời, thì không thể chờ nổi! Huống chi, hắn còn có một loại cảm giác, mặc dù hôm nay Ngưng Sương giấu tài, nhưng luôn sẽ có một ngày bỗng nhiên nổi tiếng kia, khi đó, cuộc chiến của nàng mới chính thức tính là bắt đầu.
Minh Huyễn nặng nề thở dài như vậy khiến tâm tình của Ngưng Sương cũng trầm trọng xuống, hôm nay ở trên đài Tần Phỉ Phỉ tản ra khí tức cường đại giống như muốn hủy thiên diệt địa, đã thật sâu kích thích nàng, ở trước mặt cổ hơi thở cường đại đó, nàng cảm thấy mình chính là chỉ là con kiến nhỏ bé mặc cho người chém giết. Yếu ớt, không chịu nổi một kích như vậy.
Nàng vẫn luôn đóng cửa tu luyện, hơn nữa còn lấy đan dược tương trợ, nhưng biết rõ mình thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu, cho nên, nàng quyết định đi ra bên ngoài lịch lãm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.