Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 14: Thiên la địa võng




"Khốn kiếp, ngươi cho rằng chỉ cần đổi một bộ y phục, thì ta liền không nhận ra ngươi sao?" Phượng Dật lớn tiếng quát, thử dò xét nói.
Ngưng Sương liếc hắn một cái, sau đó vẫn như cũ không nhanh không chậm bước đi.
Ánh mắt khinh thường của nàng hoàn toàn chọc giận Phượng Dật, hắn đường đường là hoàng tử của một đế quốc, cộng thêm thiên phú của bản thân, trong ngày thường người nịnh bợ hắn đếm không hết, đã bao giờ hắn bị người ta xem thường như thế?
"Khốn kiếp, ngươi vì sao không trả lời bản đại gia?"
"Ta chỉ nói chuyện với người ta muốn nói, ngươi còn chưa xứng." Giọng nói của Ngưng Sương thản nhiên giống như đang nói việc nhà.
Hừ, cứ xem như ngươi không phải là tên khốn kia, nhưng ngươi dám đối với ta như thế, thì ngươi cũng nhất định phải chết. Hôm nay liên tục bị người đả kích, Phượng Dật đã  vô cùng tức giận, hắn muốn giáo huấn thật tốt người này, để cho nàng quỳ trên mặt đất hướng mình cầu xin tha thứ, hắn thề, hắn nhất định phải khiến cao ngạo trong đôi mắt kia biến mất.
Theo tay hắn ra dấu, mười mấy người này nhanh chóng đem nàng bao vây xung quanh, nhưng ánh mắt của Ngưng Sương vẫn bình tĩnh như trước.
"Thiên La Địa Võng!"
Phượng Dật môi mỏng hé mở, hung hăng khạc ra mấy chữ.
Những thị vệ này mặc dù cảm thấy nhiều người như vậy đối phó với một tiểu cô nương thì rất mất đạo nghĩa, nhưng Tứ hoàng tử đã ra lệnh cho bọn họ. bọn họ cũng không dám cãi lại, huống chi, chuyện lấy mạnh hiếp yếu như vậy bọn họ cũng không phải làm lần đầu tiên.
Trong nháy mắt bọn họ điều chỉnh vị trí, hộ trợ lẫn nhau, tạo thành hai đạo vòng vây, theo một tiếng ra lệnh, huyền khí trong tay đồng loạt hướng tới Ngưng Sương giáng xuống.
Trong lúc nhất thời, đủ loại huyền khí xen lẫn mấy đạo huyền quang đan vào nhau tạo thành  một cái lưới lớn, bay trên không trung hướng tới Ngưng Sương chụp xuống.
Hai tay Ngưng Sương kết ra mấy đạo thủ ấn phức tạp, đem băng huyền lực tụ ở trên đầu ngón tay, ngưng tụ thành một đạo băng kiếm nho nhỏ, ‘khanh’  một tiếng, trong đêm tối, một đạo lam quang chói mắt vụt bay nhanh đi!
Cái lưới huyền khí ở trên không trung liền tựa như như sao ào ào rơi xuống.
Nam Cung Thanh Ca ẩn trong bóng tối thở phào một cái thật dài, nàng không có việc gì là tốt rồi!
Phượng Dật đứng ở bên ngoài vòng vây , đáy lòng cũng là khiếp sợ  tột đỉnh, xú nha đầu, thủ đoạn quả nhiên cao minh, có thể lấy tu vi tam tinh tinh huyền sư phá thiên la địa võng của ta.
Nếu như Ngưng Sương để cho Phượng Ngâm kiếm xuất ra, vậy những người này liền không chết cũng bị thương, nhưng những người này cùng với nàng không thù oán, huống chi là nàng không đúng trêu trọc người ta trước, cho nên nàng mới không ác độc hạ sát thủ.
Nhưng nếu Phượng Dật lại tiếp tục ép bức nàng, vậy liền đừng trách nàng xuống tay vô tình.
"Tránh ra!" Giọng nói của nàng rất lạnh lẽo khiến người ta giống như rớt vào hầm băng, ở dưới uy áp của nàng, có hai người thị vệ tu vi thấp nhất bất giác đã dời đi bước chân.
Phượng Dật vẫn luôn là người xưng bá nên hắn sao nhịn được giọng điệu này, dưới màn đêm che giấu , không nhìn ra vẻ mặt của hắn, lại thấy hắn lấy ra một thủy tinh cầu, sau đó chậm rãi rót huyền lực vào, theo huyền lực  rót vào, trong nháy mắt Thủy Tinh Cầu bành trướng.
‘ bùm ’  một tiếng vang thật lớn, Thủy Tinh Cầu nhất thời chia năm xẻ bảy.
"Không tốt, đây là thủy tinh truyền tin, rất nhanh sẽ có cường giả của hoàng thất đến đây, nhanh đi mau!" Nghe thấy lời nói của Minh Huyễn Ngưng Sương thu hồi tâm trạng buông lỏng lúc trước, không ngờ, Phượng Dật này quả nhiên là người khó dây dưa, vẫn không chịu bỏ qua cho nàng.
Đáy mắt Ngưng Sương đã xông lên sát ý, nàng đang muốn gọi Phượng Ngâm kiếm ra, nhưng lại bị một đạo ngân quang xuất hiện cắt đứt, ngân quang rơi xuống, liền có một bóng người đi ra, đó là một nam tử trẻ tuổi anh khí bức người, nam tử mặc một bộ ngân bào màu bạc ở trong màn đêm liền giống như điểm điểm tinh quang lóe lên.
Từ ánh mắt của nam tử kia nhìn nàng, Ngưng Sương liền biết rõ, chính mình ở trong mắt hắn, chỉ giống như một con kiến hôi.
Uy áp ùn ùn đánh tới, nàng một mặt cố sức chống cự, một mặt lại âm thầm vận chuyển vô cực hư không trảm, để chuẩn bị chạy trốn.
Ngân y nam tử nhìn thấy Ngưng Sương ở dưới năm, sáu phần uy áp của hắn , mà vẫn có thể đứng vững, đáy mắt hắn hiện lên mấy phần khen ngợi. Ngước mắt giống như tùy ý liếc nhìn Ngưng Sương một cái, liền quay đầu nhìn Phượng Dật, lạnh lùng hỏi "Có chuyện gì mà gọi ta đến đây?"
Phượng Dật bị hắn nhìn chăm chú, lòng bàn tay liền thấm ra  một tầng mồ hôi, lúc này, hắn đối với Ngưng Sương càng thêm hận đến cắn răng nghiến lợi, nếu không phải vì đối phó với nàng, hắn làm sao lại ở dưới cơn giận dữ mời tôn đại thần này ra.
"Lão tổ tông, nàng đoạt đồ của ta, không chỉ có không trả còn đánh đả thương thị vệ của ta, hơn nữa còn tuyên bố muốn giết chúng ta diệt khẩu." Âm thanh Phượng Dật có chút run rẩy, nhưng chuyện này cũng không hề làm trở ngại hắn trợn mắt nói mò.
Kiếp trước, nàng gặp đã qua rất nhiều người so với hắn vô sỉ hơn, Ngưng Sương đối với lần này ngược lại nàng không quan tâm, chỉ là lẳng lặng chờ phản ứng của ngân y nam tử. Ỷ vào vô cực hư không trảm, nàng bộ dáng thong dong, yên lặng theo dõi biến hóa.
Nghe vậy, ngân y nam tử không khỏi ngưng mắt dò xét cẩn thận   Ngưng Sương, người trước mắt mặc dù chỉ nhìn thấy một đôi ánh mắt sáng ngời, nhưng trong đó lại lộ ra trầm tĩnh khiến hắn lại thêm nhiều hơn mấy phần thưởng thức.
"Ngươi có lời muốn nói không?" giọng nói của ngân y nam tử thản nhiên, thiếu đi lạnh lùng lúc trước đối với Phượng Dật .
Ngưng Sương khẽ rũ ánh mắt xuống, lạnh nhạt nói: "Không lời nào để nói, đầu đuôi câu chuyện chắc hẳn tiền bối tự có định luận."
Ngân y nam tử mỉm cười, thật là một tiểu cô nương thú vị, bình tĩnh, tỉnh táo, mạnh hơn những thứ không ra hồn này gấp trăm lần.
Hắn mặc dù vẫn luôn bế quan tu luyện, nhưng những chuyện lớn chuyện nhỏ của Phượng Dật, làm sao có thể thoát khỏi tai mắt của hắn, đối với tiếng xấu của Phượng Dật tự nhiên hắn cũng đã sớm nghe qua. Chỉ là hắn say mê tu luyện, mới không thèm để ý một chút chuyện nhỏ này. Không ngờ hôm nay Phượng Dật tên tiểu hỗn đản này, lại dám lừa gạt hắn tới đây trợ trụ vi ngược, quả thật là vô pháp vô thiên.
"Tiểu cô nương, ngươi đi đi!"
Lời nói cứng rắn của ngân y nam tử đi xuống, Phượng Dật lại quát to lên: "Lão tổ tông, ngài không thể bỏ qua cho nàng, là nàng đoạt đồ của ta." Hắn đối với Ngưng Sương  là phẫn hận còn đối với ngân y nam tử lại là sợ hãi.
"Mất hết thể diện!" Ngân y nam tử liếc mắt nhìn Phượng Dật, sau đó tiện tay xốc hắn lên biến mất trong màn đêm.
Nháo kịch kết thúc, Ngưng Sương tĩnh lặng đi trong bóng đêm, âm thầm suy nghĩ lại việc làm hôm nay của chính mình , vì nhất thời tức giận, mà làm như vậy có đáng giá không? Nếu như nàng thật sự muốn có, đại khái có thể ở phòng đấu giá cùng Phượng Dật tranh giành một cuộc, nhưng nếu đã buông tha, cuối cùng cần gì phải làm điều thừa như vậy.
Là lòng dạ của mình thay đổi hay là do mình buồn chán đến quá lâu?
Mình có thể ngạo, có thể cuồng nhưng tuyệt đối không thể tự đại, ở trước cường giả chân chính nàng tuyệt đối không thể có tâm tư tự đại.
Nhận ra khuyết điểm của chính mình, tâm tình của Ngưng Sương đột nhiên bình tĩnh lại, rất nhanh liền trở lại khách điếm Thiên Nhai .
Nằm ở trên trên giường lớn mềm mại, Ngưng Sương nghĩ tới con đường tương lai  của bản thân, vì mẫu thân báo thù sao? Nhưng bên trong Tần gia rất vững chắc, cường giả đông đảo, lúc này đi, không khác nào tự tìm đường chết.
Giúp  Minh Huyễn trọng sóc thân thể sao? Nhưng Minh Huyễn nói bây giờ còn chưa phải lúc, ít nhất phải đợi đến thời điểm nàng đến được địa giai đỉnh cấp mới có hi vọng.
Địa giai đỉnh cấp đây chính là cửu tinh huyền vương đỉnh cấp, là cấp cao nhất tồn tại ở Phượng ngâm Đại lục.
Cứu Mặc nhiễm sao? Vậy lại càng là khó hơn lên trời, đoán chừng ít nhất nàng phải đạt thần giai trở lên mới có cơ hội. Minh Huyễn từng nói, nếu muốn phá đạo kia cấm chế biện pháp đơn giản nhất chính là giết chết người bày ra cấm chế.
Nghĩ như vậy, nàng hiện tại cái gì cũng không thể làm, mình quả nhiên vẫn còn quá yếu.
Đột nhiên, linh quang hiện ra, nhớ tới lời Nam Cung Thanh ca nói, "Mộng Chi Đảo học viện Đế Quốc." Có lẽ có thể đi tới đó xem một chút.
"Mộng Chi Đảo học viện Đế Quốc, ngươi có nghe nói qua chưa?" Mặc dù Minh Huyễn tựa ở trên ghế đệm hai mắt khép lại, nhưng Ngưng Sương biết là hắn vẫn tỉnh .
"Có nghe qua, nghe nói là do tứ đại đế quốc cùng với  tứ đại gia tộc lánh đời cùng nhau cử hành, nghe nói bên trong có một tòa tháp kỳ quái, có lẽ ngươi có thể đi xem một chút." Nói xong, hắn giống như là nhớ tới cái gì, liền thở dài mấy hơi nói, "Ngươi đối với thế giới này hiểu biết quá ít, đi chỗ đó học tập một đoạn thời gian , đối với ngươi về sau khắp nơi hành tẩu mới có lợi."
Thấy Minh Huyễn cũng ủng hộ, lúc này Ngưng Sương quyết định, tiến về Đế Quốc học viện.
Chỉ là, trước đó, nàng phải ở Phượng Dương Thành hảo hảo đi dạo ,mua một chút vật phẩm cần thiết. Vì ở trên đấu giá hội không thấy đồ tốt, nên nàng nghĩ muốn đi chợ đen nhìn một chút.
Dù sao, Minh Huyễn kiến thức rộng rãi, trong chợ đen, nói không chừng liền có thể đào ra được đồ tốt. Đề nghị của nàng, lấy được tán thành của Minh Huyễn .
Vừa  mới đi tới đại sảnh trong khách điếm, bên tai liền vang lên thanh âm tràn ngập ý cười của Nam Cung Thanh Ca: "Ngưng Sương, nhìn thấy ngươi ta thật cao hứng!"
Đưa tay không đánh mặt người tươi cười, huống chi còn là người quen biết, lông mày Ngưng Sương nhíu lại, thản nhiên chào hỏi: "Nam Cung công tử, thật hân hạnh gặp ngươi!"
"Ngưng Sương, ngươi có phải vừa tới Phượng Dương Thành hay không?, nếu không ta dẫn ngươi đi chung quanh nhìn một chút!" Thấy Ngưng Sương cùng hắn chào hỏi, tâm tình Nam Cung Thanh Ca liền tốt lên, nên trong lời nói của Ngưng Sương có ý xa cách cũng bị hắn bỏ qua.
Ngưng Sương vốn là muốn cự tuyệt, nhưng cân nhắc đến chính mình chợ đen ở nơi nào cũng không biết, liền khẽ gật đầu một cái."Như vậy, liền phiền toái Nam Cung công tử."
Nam Cung Thanh Ca thấy Ngưng Sương tiếp nhận lời mời của mình, đuôi lông mày đáy mắt liền cũng dính vài điểm ý cười.
"Ngưng Sương, hay là ngươi gọi ta là Thanh Ca đi!"
"Được, Thanh Ca, ta muốn tới chợ đen đi dạo một chút." Ngưng Sương rất biết nghe lời a.
Đi theo bên cạnh Thanh Ca vẫn là cái cường giả huyền vương đó, nhưng hắn giống như  người không tồn tại vậy, không nói một lời, thậm chí ngay cả khí thế cũng thu lại không biểu lộ chút nào.
Ngưng  Sương không khỏi âm thầm suy đoán, Nam Cung Thanh Ca rốt cuộc có thân phận như thế nào, mà ngay cả hộ vệ cũng là một Huyền Vương hiếm có trên phiến đại lục này, so với Phượng Dật, sợ rằng hắn càng muốn sâu hơn. Dù sao trên cường giả Huyền Vương phiến đại lục này,  đều là đếm trền đầu ngón tay, với lại bọn họ đều là  người cao cao tại thượng.
Ở dưới sự chỉ dẫn của Thanh Ca, bọn họ rất nhanh đi tới trung tâm của một con đường khá xa, còn chưa đến gần, xa xa liền đã nghe thấy tiếng rao hàng huyên náo.
"Thu lại các loại huyền khí bị vứt bỏ, giá cả vừa phải, già trẻ không phân biệt!"
"Tài liệu luyện khí, cần cái gì có cái có,  đi ngang qua, không nên bỏ qua a!"
Hai bên đường phố bày đầy các dạng vật phẩm, hàng bày la liệt, tiếng rao hàng bên tai không dứt, lông mi dài nhỏ của Thanh Ca nhăn lại, có chút không thể giải thích vì sao Ngưng Sương lại muốn tới nơi ngư long hỗn tạp này.
"Nha đầu, để cho tuệ nhãn của ngươi bắt đầu càn quét đi!" trong thanh âm của Minh Huyễn lộ ra hưng phấn nhàn nhạt.
Có lẽ là do tịch mịch quá lâu,nên  phần  náo nhiệt này lại khiến cho bọn họ sinh ra mấy phần hưng phấn. Ngưng Sương vui vẻ đáp ứng.
Trước khi ra cửa, nàng đã ở ngân hàng tư nhân của Thiên Nhai Các lấy ra một vạn huyền tinh, cũng đã đem một phần bên trong đổi thành huyền thạch.
Mặc dù Minh Huyễn đang ở trong không gian, nhưng Ngưng Sương hình như có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của hắn, lưu luyến với mỗi một món vật phẩm.
"A! vương cấp phi thiên ngô công nhục thể, hai mươi huyền thạch, cái này có thể dùng để chế thuốc." Ngưng Sương tự lẩm bẩm.
"Khối tảng đá màu đen kia, là hắc tinh diệu thạch, là nguyên liệu thượng phẩm dùng để luyện khí, trị giá ba mươi huyền thạch."
Minh Huyễn một bên nhìn nói, Ngưng Sương thì hăng hái bừng bừng  trả tiền mua hàng, dưới bầu không khí phòng đấu giá như vậy nàng vẫn giữ được tỉnh táo, nhưng nơi này ngược lại khiến nàng lưu luyến không buông. Đặc biệt là lúc đào ra bảo bối liền càng kích động nhân tâm.
Một đường đi dạo , ánh mắt Thanh Ca thủy chung tràn đầy ý cười nhìn Ngưng Sương mỉm cười đem từng món vật phẩm bỏ vào trong túi, lúc này nàng ít đi vài phần lạnh nhạt xa cách của ngày thường, cả người thoạt nhìn nhiều hơn mấy phần tùy ý thân thiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.