Ngạo Thế Đan Thần

Chương 332: Bộ thú




Ba ngày mà Liễu Mộng Nhi vẫn chưa về, Trầm Tường cũng không đợi mà rời khỏi Thần Binh điếm, đi tới Đan Hương Tháp, Trầm Tường vừa bước vào Đan Hương Tháp, Hoa Hương Nguyệt liền phát hiện hắn mà hắn cũng có thể cảm ứng được Hoa Hương Nguyệt.
- Tiểu bại hoại, lâu như vậy mới đến tìm tỷ tỷ, ngươi bây giờ có thấy khá hơn chút nào không?
Hoa Hương Nguyệt cười cợt nói, ngày hôm nay nàng trang điểm rất đơn giản, chỉ mặc quần áo phổ thông, tóc cột đuôi ngựa, nhưng nhìn vẫn vô cùng thanh lệ.
Trầm Tường cười nói:
- Ta tốt hơn rất nhiều rồi, ta muốn đi bắt linh thú, nhưng lo lắng sẽ gặp linh thú lợi hại, cho nên muốn nhờ tỷ tỷ giúp.
- Ồ? Nói vậy ngươi đã luyện ra Bách Thú đan? Lúc này không tới mấy ngày?
Hoa Hương Nguyệt kinh hãi, đôi mi thanh tú nhíu lại, duỗi ngọc chưởng ra nói:
- Cho ta nhìn Bách Thú đan một chút.
Trầm Tường lấy ra mấy hạt đưa cho nàng:
- Vậy thì có cái gì? Ta đều đã luyện xong hết dược liệu.
Hoa Hương Nguyệt nhìn mấy hạt Bách Thú đan màu xanh kia, sững sờ nói:
- Khó mà tin nổi, thất bại không vượt quá năm mươi lần, hơn nữa chỉ dùng mấy ngày liền thành công, ngươi trước đây có luyện qua hay không?
- Không có, này lại cái gì khó chứ?
Trầm Tường bĩu môi nói, hắn một ngày liền thành công.
Cứ như vậy Hoa Hương Nguyệt nắm lấy tay Trầm Tường, từ trên Đan Hương Tháp bay ra, chỉ là trong nháy mắt liền bay vọt ra bên ngoài Phiêu Hương thành, loại tốc độ này suýt chút nữa làm cho thân thể Trầm Tường không thể chịu đựng được.
Ở dưới loại tốc độ cực nhanh này, quần áo của Trầm Tường bị xé rách đến tả tơi, tóc ngổn ngang không ngớt, điều này làm cho Hoa Hương Nguyệt cười đến run rẩy hết cả người.
- Vừa vặn ta cũng muốn ra ngoài đi dạo, không nghĩ tới ngươi lại tới tìm ta.
Hoa Hương Nguyệt cười cợt nói, hỗ trợ Trầm Tường chỉnh lý tóc rối bời.
Trầm Tường nhìn nàng trang điểm liền biết, hắn không nghĩ tới nữ nhân này lại tẻ nhạt như vậy, nàng là chủ quản Đan Hương Đào Nguyên, nhưng ở những năm trước lại đi Tục giới, hơn nữa chính ở chỗ này bắt cóc một ít hạt giống luyện đan tốt, Trầm Tường cũng xém chút nữa bị nàng dụ hoặc đi.
- Tỷ tỷ, trước tỷ đi Tục giới làm gì?
Trầm Tường hỏi.
- Đương nhiên là đi điều tra chuyện Tục giới sẽ mất tích này, bất quá không tra được cái gì, nhưng lại phát hiện bảo bối như ngươi, này chỉ trách ta khi đó không đủ lòng dạ ác độc, bằng không ta đã sớm dùng thủ đoạn cường ngạnh đem ngươi đến Đan Hương Đào Nguyên.
Hoa Hương Nguyệt u oán một tiếng.
Trầm Tường hoài nghi Hoa Hương Nguyệt này có thể nhìn ra hắn là Âm Dương thần mạch, cho nên mới lôi kéo hắn, lại còn bán đi nhan sắc, mặc loại quần áo làm cho nam nhân huyết dịch bành trướng, nghĩ tới đây Trầm Tường mặt hơi đỏ lên.
Hoa Hương Nguyệt đi ở phía trước cười nói:
- Ngươi phải bám thật sát, tỷ tỷ ta bây giờ muốn nhìn thực lực của ngươi như thế nào.
Đang khi nói chuyện, nàng đã bay lượn tiến vào trong rừng rậm,Trầm Tường cong miệng đuổi theo.
Khinh công của Trầm Tường cực nhanh, tuy rằng hình thể của hắn rất khôi ngô, nhưng lúc này loại thân pháp mềm mại kia so với Hoa Hương Nguyệt thì thâm ảo hơn nhiều lắm. Điều này là bởi vì hắn sử dụng Thanh Long chân khí, bên trong có lực lượng Phong thuộc tính, có thể làm cho thân thể của hắn nhẹ hơn rất nhiều.
Trong rừng rậm, một nam một nữ nhanh chóng bay vọt trên tán cây, giống như là chạy vội ở trên đất bằng, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt liền bay lượn ra hơn trăm dặm.
Trầm Tường căn bản không đuổi kịp Hoa Hương Nguyệt, mà Hoa Hương Nguyệt cũng đang bí ẩn than thở thân pháp phiêu dật của Trầm Tường, đương nhiên tốc độ của Trầm Tường càng làm cho nàng kinh ngạc, so với trong tưởng tượng của nàng phải nhanh hơn rất nhiều.
Chạy vội hơn nửa ngày, khí tức của Trầm Tường một chút cũng không có loạn, chân khí trong cơ thể vẫn là như vậy, một chút cũng không có tiêu hao đi, Hoa Hương Nguyệt nhìn thấy mà âm thầm lấy làm kỳ.
- Tiểu bại hoại, thực lực khá tốt, thân thể cùng chân khí phi thường phối hợp, đây không phải là ai cũng có thể làm được, hiện tại ta cũng làm không được.
Hoa Hương Nguyệt đột nhiên giảm tốc độ, cùng Trầm Tường sóng vai chạy vội trên tán cây.
Trước đó nàng cầm lấy tay Trầm Tường trong nháy mắt liền rời khỏi Phiêu Hương thành, nếu như không phải người có thân thể cường hãn, sớm đã bị loại tốc độ khủng khiếp kia lôi kéo vỡ ra, vì lẽ đó Hoa Hương Nguyệt liền kết luận, thân thể Trầm Tường rất mạnh.
- Đó là đương nhiên.
Trầm Tường đắc ý cười nói.
- Chẳng trách Mộng nhi sẽ coi trọng ngươi như vậy, aii, ngươi bảo bối này quả nhiên vẫn bị những người khác phát hiện, nhanh chân đoạt trước.
Hoa Hương Nguyệt bất đắc dĩ thở dài.
Trầm Tường không muốn câu chuyện này tiếp tục nữa, liền nói:
- Hảo tỷ tỷ, lúc nào mới có thể nhìn thấy linh thú lợi hại?
- Vẫn ở bên trong, đúng rồi, ngươi muốn trảo linh thú, vậy có túi huyền thú không?
Hoa Hương Nguyệt hỏi.
Trầm Tường nguyên bản muốn đi mua, nhưng ai biết thời điểm hắn nói muốn đi bắt linh thú, Hoa Hương Nguyệt liền lôi hắn từ cửa sổ bay ra ngoài thành.
- Không có ai bảo tỷ không chào hỏi liền kéo người khác đi sao?
Ngay thời điểm Trầm Tường định quay trở lại mua, Hoa Hương Nguyệt hì hì nở nụ cười:
- Cho ngươi, tính là tặng lễ vật cho tiểu bại hoại ngươi đi, ta nhớ được thời điểm ngươi ở Tục giới đưa qua cho ta một mảng nhỏ Địa Ngục linh chi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.