Ngạo Thế Đan Thần

Chương 214: Thú hống thần bí




- Lữ Thượng, ngươi nói là thật sự? Hắn rơi xuống U Minh vực?
Cổ Đông Thần một mặt tái nhợt, Đan trưởng lão cùng Vũ Khai Minh đều run lẩy bẩy cả linh hồn.
- Ta đi xem xem, nói không chắc...
Đan trưởng lão vừa xoay người, lại bị Cổ Đông Thần ngăn cản.
- Đừng đi, chỉ có thể nhìn hắn tạo hóa mà thôi!
Cổ Đông Thần thở dài một tiếng, trên mặt cũng tràn đầy bi sắc.
Vũ Khai Minh nhìn trời cao, than thở một tiếng, tuy rằng Trầm Tường xông ra không ít họa, lại giết mấy Niết Bàn cảnh, nhưng cũng là vì cứu bọn hắn, hơn nữa còn đạt được Huyền Vũ kim cương giáp, sứ mệnh nhiều năm qua của Thái Vũ môn cũng hoàn thành, còn là sư thúc bọn hắn, bây giờ tao ngộ nguy nan như vậy, điều này làm cho bọn hắn đều phi thường bi thống.
- Lúc đó ta bị mấy hắc nhân cuốn lấy, thực lực những người này rất mạnh, ta chiếu cố Trầm Tường không được, cuối cùng hắn với hai hắc y nhân lôi kéo cùng nhau, rớt xuống phía dưới.
Lữ Thượng than thở, hắn chính là Lữ trưởng lão kia, một tên đức cao vọng trọng của Dược Vương sơn Lữ gia, lúc này hắn âm thầm khiếp sợ, hắn nhìn ra Trầm Tường ở trong mắt tam đại cự đầu này phi thường trọng yếu.
Đặc biệt là Đan trưởng lão, bình thường rất nhiều người đều cho rằng Đan trưởng lão này hận Trầm Tường đến muốn chết, nhưng hiện tại tâm tình của Đan trưởng lão lại rất thâm trầm, từ âm thanh của nàng liền có thể nghe được.
Đừng nói thực lực như Trầm Tường, cho dù là Niết Bàn cảnh như bọn họ rơi vào U Minh vực, cũng khó mà còn sống, trừ khi là có thể đúng lúc bay lên.
Nếu như Trầm Tường không bị thương, có thể đúng lúc dùng Chu Tước hỏa dực bay lên, vẫn là còn có thể đi lên, nhưng hiện tại hắn đã ngã xuống dưới rất sâu, hấp lực lớn vô cùng, mặc dù hắn dùng Chu Tước hỏa dực cũng khó mà bay lên, chỉ có thể từng chút từng chút bị hấp xuống.
Huyền Vũ Huyền Cảnh chậm rãi tiêu tán, linh khí tràn về phía toàn bộ Thái Vũ châu, làm cho linh khí của Thái Vũ châu trở nên càng thêm nồng nặc, lúc này Thái Vũ châu cũng phái ra mấy người tọa trấn ở biên cảnh Thái Vũ châu, phòng ngừa người môn phái khác lại đây.
Chân Vũ môn cùng Thú Vũ môn là tổn thất nặng nề nhất, chết một nhóm đệ tử Chân Võ Cảnh không nói, trọng yếu nhất là võ giả Niết Bàn cảnh cùng chưởng giáo đều chết ở bên trong Huyền Vũ Huyền Cảnh, người biết chân tướng cũng chỉ có mấy cái. Chưởng giáo Chân Vũ môn Đường Dịch Siêu chỉ nói cho Thú Vũ môn, chưởng giáo bọn họ chết trận, điều này làm cho Thú Vũ môn càng thêm cừu thị Thái Vũ môn.
Chuyện này nhấc lên sóng to gió lớn, vạn năm trước Thái Vũ môn giết chết chưởng giáo Thú Vũ môn, vạn năm sau lại tới một lần, bất quá rất nhiều người đều cảm thấy đây là Thú Vũ môn tự tìm, chạy đi địa bàn của người ta cướp giật bảo vật người khác thủ hộ, không giết ngươi mới là lạ.
Hiện tại Thú Vũ môn cùng Chân Vũ môn cũng chỉ dám ở bề ngoài kêu gào mà thôi, không dám có hành động thực tế gì, bởi vì bọn hắn đều là nguyên khí tổn thương nặng nề, cho dù liên thủ cũng khó mà lay động được Thái Vũ môn.
Thái Vũ môn là môn phái lịch sử lâu đời nhất trên Thần Vũ đại lục, là cội nguồn võ đạo của Thần Vũ đại lục, võ công rất nhiều môn phái đều là xuất xứ từ nhất mạch Thái Vũ môn, tổ tiên rất nhiều võ đạo thế gia trên Thần Vũ đại lục, đều có một ít ngọn nguồn cùng Thái Vũ môn, địa vị như vậy, không phải là một ít môn phái mới xuất hiện khác có thể sánh được.
Nguyên bản Thái Vũ môn chỉ là dự định truyền bá võ đạo, nhưng sau đó rất nhiều môn phái hưng khởi, sinh ra một ít nhà có dã tâm, đều muốn cướp đoạt tài nguyên to lớn nhất, muốn nghiền ép bình dân, vì lẽ đó mới không thể không phân ra cửu châu, do nhiều thế lực quản lý, bằng không còn không biết muốn tranh tới khi nào.
Nhưng hiện tại lại bốc lên một Tiêu Dao Tiên Hải đến, điều này làm cho đám người Cổ Đông Thần rất là đau đầu.
- Cũng chỉ có sư phụ mới dám ở chỗ này ngốc lâu như vậy, chỉ cần ta biết nơi này, đánh chết cũng không tới.
Lúc này Trầm Tường đặt mình ở trong trong bóng tối vô tận, hào quang bị âm khí màu đen che giấu, bất quá Long Tuyết Di có thể tản ra Bạch Quang, có vẻ vô cùng thánh khiết mỹ lệ, nàng tuổi còn nhỏ đã xinh đẹp như vậy, lớn lên còn đến mức nào?
- Khi nào mới có thể xuống dưới a?
Trầm Tường một mặt bất đắc dĩ, lúc này đi lên không được, chỉ có thể rơi xuống đáy, may là trước đó hắn chiếm được Huyền Vũ kim cương giáp, bằng không hắn đã sớm chết.
Long Tuyết Di nói:
- Nếu như ngươi có thể còn sống, chỉ có ngươi có thể trả lời người khác, ta giúp ngươi đạt được Huyền Vũ kim cương giáp, ngươi nhớ kỹ mình hứa hẹn, cho ta Chân Nguyên đan.
Trầm Tường đương nhiên nhớ kỹ, hắn vốn là không thiếu Chân Nguyên đan này, hắn lại ở bên trong Huyền Vũ Huyền Cảnh chiếm được một nhóm lớn dược liệu, cho hắn đầy đủ thời gian, hắn là có thể chuyển hóa những dược liệu kia thành đan dược.
Vì nhanh xuống phía dưới một chút, Trầm Tường bảo Long Tuyết Di buông hắn ra, chờ thời điểm sắp tới lại kéo lại, hắn tin tưởng U Minh vực này nhất định có đáy, chỉ là bởi vì âm khí quá nặng, không ai có thể xuống, mà hắn vừa vặn có Huyền Vũ kim cương giáp, có thể còn sống đi tới địa phương sâu như vậy.
Tốc độ rơi rụng rất nhanh, âm khí nồng nặc, lạnh lẽo, làm cho Trầm Tường cảm thấy vô cùng kích thích.
Thời điểm Trầm Tường chậm rãi giảm xuống, liền điều dưỡng tốt thương thế, đồng thời tăng tu vi lên, làm cho mình bảo trì ở trạng thái tốt nhất, mới dám thử nghiệm!
Nửa ngày trôi qua, Trầm Tường đột nhiên thấy phía dưới có tia sáng nhàn nhạt, điều này làm cho hắn rùng mình một cái, vội vàng để Long Tuyết Di kéo hắn chậm lại.
- Phía dưới rốt cuộc là cái gì?
Trầm Tường nhìn hào quang yếu ớt mơ hồ phía dưới, nói:
- Tiểu Thí Long, ngươi có cảm ứng được đồ vật gì không?
Long Tuyết Di nhắm mắt lại, qua chốc lát trên mặt nàng mang theo mừng rỡ nói:
- Có, phía dưới có khí tức sinh mệnh rất mãnh liệt, phía dưới này dĩ nhiên cũng là một thế giới!
Trầm Tường cùng các nàng Tô Mị Dao lập tức kinh hãi, ở địa phương gặp quỷ này còn có sinh mệnh, bọn họ suy đoán loại sinh mệnh này nhất định là nắm giữ lực lượng chống lại âm khí mãnh liệt, bằng không sẽ không sinh tồn ở phía dưới này.
Ngay thời điểm mấy người Trầm Tường kinh ngạc, một tiếng thú gào khiếp người đột nhiên nổ vang bên tai Trầm Tường, giống như tiếng sấm vậy, nghe được tiếng gào này, bọn người Trầm Tường khiếp sợ lần thứ hai, bởi vì tiếng thú gào này chính là trước đó bọn hắn ở bên trong Huyền Vũ Huyền Cảnh nghe được.
Tang thương mà bi thương, cảm hoá mấy người Trầm Tường, bọn họ không nghĩ tới dưới U Minh vực này dĩ nhiên sẽ có một con cự thú như thế!
- Chẳng lẽ là không cẩn thận ngã xuống, bị nhốt ở phía dưới này?
Trầm Tường nói, yêu thú có thể chống lại những âm khí này, không phải thực lực rất mạnh, chính là trời sinh nắm giữ bản lĩnh phòng ngự rất cường hãn.
Phù phù một tiếng, Trầm Tường lọt vào trong nước, cỗ băng hàn kia nhất thời thấu tận xương tủy, nếu như không phải trên người hắn có Huyền Vũ kim cương giáp, hắn nhất định sẽ bị lực băng hàn kia đông chết.
- Biết rõ ràng phía dưới này có nước, còn buông ta ra!
Trầm Tường thấp giọng mắng, nhanh chóng nhảy lên, phần lưng xuất hiện một đôi Chu Tước hỏa dực, nhưng hỏa diễm rất nhanh bị âm khí phía dưới này ăn mòn.
Long Tuyết Di miệng nhỏ cong lên, nói:
- Vẫn để cho ta tới kéo ngươi đi!
Nàng lại kéo cánh tay Trầm Tường, dẫn Trầm Tường lên bờ.
Dưới vực sâu này thậm chí có một dòng sông, hơn nữa còn có rất nhiều lục vụ tản ra hào quang trôi nổi ở phía trên, có thể cho nơi này một chút ánh sáng.
Vừa lên bờ, tiếng thú gào kia lần thứ hai truyền đến, chấn động đến mức nước sông hơi run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.