Ngạo Thế Đan Thần

Chương 198: Thiên Huyền Thử




Ngữ khí Liễu Mộng Nhi dũng cảm, cả người hừng hực khí thế, điều này làm cho Trầm Tường âm thầm bội phục.
Đối với Thần Binh Thiên quốc cường đại, Trầm Tường cũng sớm có nghe thấy, dân phong nơi này dũng mãnh, hơn nữa mỗi người đều lấy mình là quốc dân của Thần Binh Thiên quốc mà cảm thấy tự hào, ở nơi này không có quyền quý, bình dân sẽ không bị quyền quý bắt nạt, có pháp luật phi thường công chính, hơn nữa có đôi khi Liễu Mộng Nhi cũng không thể tự ý làm ra một ít chuyện, nhưng nếu như Thần Binh Thiên quốc bị một ít môn phái Ma đạo hoặc là môn phái có lòng xấu xa khác đánh bại, quốc gia mỹ hảo này sẽ rơi vào Địa ngục!
Trách nhiệm của Liễu Mộng Nhi rất lớn, bởi vì nàng là người mạnh nhất Thần Binh Thiên quốc, là người thủ hộ Thần Binh Thiên quốc, thời điểm nàng đối mặt người khác, đều là hiển lộ ra uy thế bức người, khiến người ta sợ hãi, nhưng mặt khác của nàng lại là ôn nhu như nước, thậm chí có thể nói là thiên chân khả ái.
- Chờ một chút, phía trước có tình huống!
Đột nhiên Liễu Mộng Nhi kéo cánh tay Trầm Tường lại, ngưng mắt nhìn một bụi cỏ đen như mực phía trước, chậm rãi lùi về sau.
Trầm Tường cũng không hề cảm ứng được cái gì, Long Tuyết Di cũng không có phát sinh cảnh cáo, bất quá hắn thấy Liễu Mộng Nhi cẩn thận như vậy, biết phía trước nhất định có cái gì.
Bên trong Huyền Cảnh có yêu thú thực lực cường đại, đây là chuyện rất bình thường, có đôi khi còn sẽ có tồn tại cổ quái mà cường đại khác, có các loại nguy hiểm.
- Là yêu thú! Một loại yêu thú rất nổi danh bên trong Huyền Cảnh, tên là Thiên Huyền Thử, một loại chuột rất lớn!
Liễu Mộng Nhi trầm giọng nói, mở hai tay ra che chở Trầm Tường, cảnh giác mà nhìn về bốn phía.
Nhìn mình bị một nữ nhân bảo vệ, trong lòng Trầm Tường âm thầm khó chịu, hắn lấy ra thanh Thanh Long đồ ma đao, lúc này không có rót chân khí vào, nhưng mà phi thường nặng, bất quá Trầm Tường cầm trong tay lại cảm thấy rất vừa tay.
- Mộng Nhi tỷ, tỷ không sợ chuột sao?
Trầm Tường cười hỏi.
- Không sợ, chỉ là chán ghét!
Liễu Mộng Nhi thấp giọng nói, nàng không nghĩ tới bây giờ Trầm Tường vẫn cười được, bởi vì Thiên Huyền Thử kia rất cường hãn, thực lực ở Chân Võ Cảnh tam đoạn.
- Ngươi không biết Thiên Huyền Thử?
Liễu Mộng Nhi hỏi.
- Nghe nói qua, bất quá ta thật sự không sợ!
Trầm Tường lặng lẽ cười nói:
- Mộng Nhi tỷ là nữ đế Thần Binh Thiên quốc, có tỷ ở nơi này ta sao lại sợ?
Liễu Mộng Nhi mím môi, không tiếp tục để ý Trầm Tường, nàng phát hiện Trầm Tường căn bản không tính là người bình thường, tình huống như thế còn có thể cười được, không sai, nếu như chân khí của nàng không có bị phong ấn, ở bên trong Phàm giới này nàng sẽ không có sợ cái gì, thế nhưng bây giờ nàng chỉ có thể dựa vào lực lượng thân thể, thực lực hữu hạn.
Trầm Tường thấy xa xa đột nhiên bay ra một vệt bóng đen, đột nhiên kinh hô một tiếng:
- Tới!
Hắn vừa sải bước ra, thoát ly Liễu Mộng Nhi bảo hộ, chân đạp một loại bộ pháp kỳ quái, như xà bò trên mặt đất, quanh co khúc khuỷu nhanh chóng tiến lên, tốc độ cực nhanh, kéo ra một cái bóng thật dài, nhìn qua thật sự giống như xà.
Trong nháy mắt, Trầm Tường như bóng ảnh chạm vào bóng đen kia, Liễu Mộng Nhi chỉ nhìn thấy Trầm Tường dùng một tốc độ cực kỳ nhanh huy đao, chém bóng đen kia thành hai đoạn, một tia máu tươi cũng thuận theo bắn mạnh đi ra.
- Hảo gia hoả, quả nhiên mạnh như trâu!
Trầm Tường nhìn cự thử bị cắt thành hai đoạn dưới mặt đất kia, kinh thán nói.
Liễu Mộng Nhi cũng bước nhanh chạy tới, ôn nhu hỏi:
- Ngươi không sao chứ!
Nhìn thanh đại đao của Trầm Tường nhỏ xuống máu tươi, Liễu Mộng Nhi càng kinh ngạc hơn, bởi vì chất liệu của cây đao này so với trong tưởng tượng của nàng còn tốt hơn.
- Không có chuyện gì, này chính là Thiên Huyền Thử sao? Quá yếu đi!
Trầm Tường lặng lẽ cười nói.
Yếu? Liễu Mộng Nhi âm thầm khinh bỉ hắn, có một thanh đao lợi hại như vậy, cho dù là yêu thú có vảy giáp đụng phải, cũng sẽ bị cắt thành hai đoạn, huống chi là loại yêu thú này.
- Ngươi vẫn có chân khí?
Liễu Mộng Nhi nghi hoặc hỏi, nàng thấy của dáng dấp Trầm Tường, không giống như là chân khí bị phong ấn, vẫn có thể duy trì một loại sức mạnh cùng tốc độ phi thường lợi hại.
- Không thể!
Trầm Tường lắc đầu một cái, vừa nãy bộ pháp hắn sử dụng là trước đây lúc hắn không có linh mạch, chăm học khổ luyện một loại vũ kỹ, chỉ bất quá lấy thân thể bây giờ của hắn thi triển ra, có thể đạt đến loại trình độ này.
- Thanh đao của ngươi. . .
Liễu Mộng Nhi vừa nói xong, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, lôi kéo Trầm Tường nhanh chóng lùi về phía sau chừng mười bộ, chỉ thấy trong tay của nàng đột nhiên xuất hiện một trường thương mỹ lệ như tuyết ngọc, nữ nhân này dĩ nhiên là dùng thương, hơn nữa nhìn như rất lợi hại!
- Là bạch ngọc Long cốt! Cực phẩm bên trong Long cốt!
Long Tuyết Di hô khẽ nói.
Trầm Tường chưa từng nghe nói cái gì bạch ngọc Long cốt, nhưng cũng nhìn ra này rất lợi hại.
- Là bạch ngọc Long cốt sao?
Trầm Tường nhìn thanh trường thương đẹp đẽ này hỏi.
- Tiểu tử ngươi nhãn lực không sai, bây giờ không phải là thời điểm phí lời, ngươi xem!
Liễu Mộng Nhi dùng trường thương kia chỉ vào mặt đất phía trước.
Mặt đất chính đang chậm rãi nhô ra đến, sau đó đột nhiên nổ tung, chỉ thấy vô số con Thiên Huyền Thử thành niên to bằng trâu đực từ mặt đất vọt lên, thậm chí có mấy trăm con!
- Chỗ lợi hại của loại Đại lão thử này, chính là số lượng. . .
Liễu Mộng Nhi vừa nói đến đây, chỉ thấy phía dưới lại điên cuồng tuôn ra một đoàn chuột, xem ra giống như thủy tiều dâng lên, không ngừng từ mặt đất nhô ra, Trầm Tường nhìn mà hai mắt đăm đăm, sống lưng lạnh lẽo, bởi vì số lượng vẫn đang không ngừng tăng lên, đã có hơn vạn rồi!
- Loại Đại lão thử này, thời điểm ấu thú thì ăn thịt, đến thành niên liền có thể tự mình hấp thu linh khí trưởng thành, vừa đến thời gian, liền có thể trở thành yêu thú tam phẩm, thực lực như Chân Võ Cảnh tam đoạn.
Liễu Mộng Nhi lôi kéo Trầm Tường, chậm rãi lùi về sau, trên mặt ngưng trọng nói không ra lời, trong lòng phi thường lo lắng, e ngại. Nếu như hàng ngàn, hàng vạn Thiên Huyền Thử nhào lên, bọn họ căn bản không cách nào chạy trốn.
- Sư phụ ngươi có thể hại thảm ta, trên con đường này dĩ nhiên tao ngộ nhiều loại vật này như vậy!
Trầm Tường âm thầm mắng, bởi vì hắn y theo sư phó của hắn nói đi làm, thấy nước thì tới.
Thủy lộ! Trầm Tường đột nhiên run lên, nhìn dòng sông một chút, tâm sinh xoay chuyển.
- Mộng Nhi tỷ, tỷ có đồ vật như thuyền không? Nếu như không có, chúng ta liền nhảy vào trong nước!
Trầm Tường nói.
- Có!
Liễu Mộng Nhi từ trong trữ vật giới chỉ trên ngón tay lấy ra một chiếc thuyền nhỏ, để vào giữa sông, vội vàng cùng Trầm Tường nhảy vào, cũng ở lúc này, những Thiên Huyền Thử che ngợp bầu trời kia cũng nhảy đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.