Ngạo Thế Đan Thần

Chương 168: Không cách nào giải thích




Vũ Khai Minh cho Trầm Tường một hộp ngọc cùng một cái túi trữ vật chứa mười vạn tinh thạch, nhưng Trầm Tường còn chưa có cầm nóng tay đã phải trả cho Chu Vinh, đây là tiền nợ Trúc Cơ Đan, một trăm hạt Chân Nguyên Đan giá trị năm mươi vạn tinh thạch, cộng thêm mười vạn tinh thạch là vừa vặn sáu mươi vạn.
- Trầm lão đệ, có phải nên đến phiên ngươi mời chúng ta ăn một chầu hay không hả?
Chu Vinh âm hiểm cười nói.
Trầm Tường cười mắng:
- Mập mạp, này hình như là nên ngươi mời mới đúng, ta vất vả lấy được ban thưởng đều ở trong tay ngươi.
Đám người Vân Tiểu Đao đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trầm Tường, cái này gọi là vất vả? Cái kia quả thực như là đi chơi, người chính thức vất vả còn đang ở trên đường kìa, đoán chừng Trầm Tường ngủ một giấc xong tỉnh lại, những người kia mới vừa vặn trở về.
Cùng đám người Vân Tiểu Đao nói chuyện phiếm một phen, Trầm Tường liền trở lại Thái Đan Vương Viện tưới cây Thanh Huyền Quả Thụ, hắn cũng không có trông thấy Ngô Thiên Thiên cùng Đan trưởng lão ở chỗ này.
Những ngày này Trầm Tường cũng nhận được Băng Phong Cốc cùng Thần binh Thiên quốc thông tri, y nguyên liên lạc không được Tiết Tiên Tiên cùng Lãnh U Lan, nói là các nàng vẫn còn lịch lãm rèn luyện.
Thời điểm biết được Tiết Tiên Tiên đã sớm bước vào Chân Vũ Cảnh, Trầm Tường liền quyết định muốn tới Chân Vũ Cảnh tìm nàng, nhưng bây giờ liên lạc không được, này làm hắn thập phần lo lắng.
Thi chạy cuối cùng kết thúc, rất nhiều người lúc trở lại, đều mệt mỏi ngã xuống trên quảng trường, người còn có thể đứng lên, đều mắng to lấy Trầm Tường, lúc này toàn bộ Thái Vũ Môn đều là tiếng mắng, bởi vì Trầm Tường rất nhẹ nhàng thắng được thứ nhất, không cần tốn nhiều sức lại có được ban thưởng phong phú, ai không ghen ghét?
Hôm nay Trầm Tường ở Thái Đan Vương Viện nghỉ ngơi, chuẩn bị tham gia trận đấu luyện đan ngày mai, người tham gia trận đấu này rất ít, bởi vì Luyện đan sư trong Thái Vũ Môn không nhiều lắm, hơn nữa tài nguyên khuyết thiếu, thời điểm thi đấu lại phải tự lo dược liệu, một ít Luyện đan sư cho rằng, luyện đan lúc so đấu, sẽ ảnh hưởng mình phát huy, cho nên không có báo danh.
Mặc dù Luyện đan sư đi tham gia trận đấu, cũng đều là dưới Chân Vũ Cảnh, Trầm Tường có thể nói là một điểm áp lực cũng không có.
Đông đông đông!
Ngô Thiên Thiên nhẹ nhàng gõ cửa phòng Trầm Tường, cái này làm Trầm Tường bừng tỉnh, ở bên trong Thái Đan Vương Viện, Trầm Tường là rất thư giãn, không giống lúc ở bên ngoài, mỗi thời mỗi khắc đều căng thẳng.
Trầm Tường thả thần thức ra, cảm ứng được khí tức hỏa diễm quen thuộc mà đặc thù, hắn biết là Ngô Thiên Thiên đến, hiện tại mới hơn nửa đêm, một nữ hài tử đi gõ phòng của nam nhân, này nhiều nhiều ít ít làm Trầm Tường suy nghĩ theo hướng tà ác.
Trầm Tường đi xuống giường, mở cửa.
- Thiên Thiên, có chuyện gì không?
Trầm Tường hỏi, hắn ngoại trừ lúc buổi sáng mới trông thấy Ngô Thiên Thiên, thời gian khác cũng không biết nàng cùng Đan trưởng lão kia đi địa phương nào.
- Có thể nói chuyện một chút không?
Ngô Thiên Thiên mỉm cười, lộ ra dáng tươi cười phủ mị kiều diễm, lúc này nàng trở nên càng thêm tự tin, hơn nữa ưu thương lúc trước kia đã không còn, nhìn ra được nàng đã thông suốt rất nhiều.
Trầm Tường cũng cao hứng thay nàng, hắn cũng không muốn một nữ tử xinh đẹp, tiền đồ vô lượng như vậy vì chuyện tình cảm mà bị mất tiền đồ.
- Đương nhiên có thể!
Trầm Tường cười nói.
Lúc này Ngô Thiên Thiên ăn mặc rất đơn giản, mặc quần trắng rộng thùng thình, tết tóc đuôi ngựa, trên mặt không trang điểm, hiển thị rõ vẻ đẹp tự nhiên, thập phần xinh đẹp động lòng người, một cổ khí tức mang theo thành thục kia bay tới, làm cho Trầm Tường huyết khí phương cương có chút không được bình tĩnh.
- Trầm Tường, ngày mai ta phải cùng chưởng giáo ly khai Thái Vũ Môn, không thể nhìn ngươi thi đấu, xin thứ lỗi.
Trên mặt Ngô Thiên Thiên mang theo vẻ bất đắc dĩ:
- Ta thật sự rất muốn nhìn ngươi biểu hiện ở bên trong thịnh hội.
Trầm Tường cười cười:
- Này không có gì, chưởng giáo muốn dẫn nàng ly khai Thái Vũ Môn, tự nhiên có chuyện trọng yếu, đừng làm trễ nãi! Về sau có rất nhiều cơ hội xem ta thi đấu, nói không chừng chúng ta còn có cơ hội cùng một chỗ tham gia các loại trận đấu, làm vẻ vang thay Thái Vũ Môn!
Đó là thi đấu ở giữa môn phái cùng môn phái, loại thi đấu này cũng không ít.
Nghĩ đến điểm này, trên khuôn mặt trắng nõn của Ngô Thiên Thiên hiển hiện một rặng mây đỏ, trong nội tâm cũng có chút kích động.
- Ân, Trầm Tường, ta từ chỗ Đan trưởng lão biết được, ngày mai ngươi sẽ có một đối thủ lợi hại, nghe nói người kia chỉ thiếu một ít nữa là có thể đi vào Chân Vũ Cảnh, hắn bây giờ là Luyện đan sư tam đoạn.
Ngô Thiên Thiên nói ra.
Trầm Tường nhẹ gật đầu:
- Ta sẽ chú ý, đúng rồi, nàng cùng chưởng giáo đi đâu?
Ngô Thiên Thiên cau mày, suy nghĩ một chút, nói ra:
- Không chỉ là ta cùng chưởng giáo đi, còn có ba người Vân Tiểu Đao, Chu Vinh, Từ Vĩ Long, bởi vì chúng ta là Chân Vũ Cảnh trẻ tuổi nhất Thái Vũ Môn, cho nên chưởng giáo muốn mang bọn ta đi tụ hợp cùng Chân Vũ Cảnh tuổi trẻ của môn phái khác, thật giống như là muốn thương thảo một sự tình gì đó.
- Nguyên lai là như vậy.
Trầm Tường cũng muốn đi, chỉ bất quá hắn còn phải tham gia thịnh hội.
Ngô Thiên Thiên đột nhiên thấp giọng nói:
- Trầm Tường, nghe nói ngươi nhận Lãnh U Lan làm muội muội, ngươi có thể nhận ta làm tỷ tỷ hay không. Ta chỉ muốn cùng ngươi một chỗ.
Khuôn mặt Ngô Thiên Thiên rất hồng, ánh mắt nhìn Trầm Tường cũng mang theo một loại chờ mong,sau khi nàng biết Tiết Tiên Tiên là vị hôn thê của Trầm Tường, cảm giác mình không có cơ hội, bất quá nàng lại muốn cùng một chỗ với Trầm Tường, cũng chỉ có thể thông qua loại phương thức này.
Trầm Tường ngẩn người, vươn tay sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Thiên Thiên, này làm trong nội tâm Ngô Thiên Thiên ngọt ngào, lúc này nàng cũng chờ mong một thứ gì đó, nàng gục đầu xuống, chờ đợi Trầm Tường trả lời!
Thời điểm Trầm Tường vừa muốn nói chuyện, Tiểu Long Nữ bám ở trên cánh tay bắt chước thanh âm của hắn, cướp lời nói:
- Ta không muốn nàng làm tỷ tỷ của ta, ta muốn nàng làm nữ nhân của ta!
Đã xong! Trong đầu Trầm Tường nhảy ra hai chữ này, hắn hận không thể bóp chết Long Nữ nghịch ngợm kia, luôn ở thời điểm mấu chốt nhất nói lên một câu có thể làm chết người!
Những lời này làm thân thể mềm mại của Ngô Thiên Thiên mãnh liệt run lên một cái, nàng ngẩng đầu lên nhìn Trầm Tường, trong ánh mắt mang theo một tia kinh hỉ cùng kích động, nhưng trong lòng rất là nghi hoặc, nàng cảm thấy cái kia không giống như là Trầm Tường nói ra được.
- Trời rất tối, ta phải đi!
Ngô Thiên Thiên ngọt ngào cười cười, đứng dậy ly khai.
Trầm Tường choáng váng, sững sờ ngồi ở chỗ kia, hắn phải giải thích thế nào? Hắn căn bản giải thích không được, lúc này hắn cảm thấy hắn muốn tức điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.