Ngạo Thế Đan Thần

Chương 124: Long Huyết Đan




Thái Vũ Môn vẫn còn xây dựng thêm, sau khi dung hợp Vô Song Môn, thực lực Thái Vũ Môn càng thêm cường hãn, hơn nữa sự tình bên trong Thái Vũ Môn tồn tại một Huyền Cảnh cũng truyền truyền ra ngoài, này làm uy vọng của Thái Vũ Môn trong suy nghĩ của võ giả ở Thần Võ đại lục càng thêm cường hãn!
Trên đường đi vào Thái Vũ Môn, Thẩm Tường có thể trông thấy không ít nữ đệ tử thanh xuân tịnh lệ, những người này đều là đệ tử Vô Song Môn, tuy sáp nhập vào bên trong Thái Vũ Môn, nhưng các nàng thật giống như càng thêm khai mở tâm tình.
Đệ tử Vô Song Môn cũng có hơn mấy chục vạn, bên trong Thái Vũ Châu có vài chục tỉ người, nữ tử muốn vào Thái Vũ Môn lại không được, cho nên đều là lựa chọn Vô Song Môn, cho nên nữ đệ tử bên trong Vô Song Môn tương đối nhiều.
Này đối với nam đệ tử của Thái Vũ Môn mà nói là tin mừng, làm cho Trầm Tường im lặng chính là, Vô Song Môn vừa mới dung nhập Thái Vũ Môn mười ngày, bên trong đã xuất hiện cái gì thập đại mỹ nữ, thập đại mỹ nam, thập đại tài tử...
Trầm Tường đi vào Sự Vụ Viện, nhìn thấy vài tờ giấy dán ở bên ngoài, nhìn lướt qua, không có phát hiện tên của mình:
- Con mẹ nó, ta rõ ràng không có bên trên bảng!
Sự Vụ Viện là chuyên môn phát nhiệm vụ cùng báo cáo kết quả công tác, cũng là địa phương lĩnh thưởng, người phụ trách đều là một ít lão đầu, nhưng Trầm Tường lại trông thấy một lão giả đầu trọc hiền lành ở chỗ này.
- Vũ trưởng lão, đây là nội dung ta điều tra Thiên Long bảo tàng.
Trầm Tường không phát hiện những lão đầu kia ở đây, trực tiếp đem một trang giấy giao cho Vũ Khai Minh.
Trầm Tường cùng Vũ Khai Minh cũng hết sức quen thuộc, cho tới bây giờ cũng không cần câu nệ.
Tốc độ Trầm Tường trở về cực nhanh, so với phi ưng đưa tin kia còn nhanh hơn vài ngày, cho nên sự tình hắn ở trong Thiên Long Huyền Cảnh cũng không có bị người nơi này biết được, nếu không đã sớm nổ tung nồi.
Vũ Khai Minh tiếp nhận tờ giấy kia, mở ra xem xét, không khỏi nhíu mày hỏi:
- Bên trong thật là Huyền Cảnh?
- Đương nhiên, ta còn tiến vào xem!
Thẩm Tường nói chưa hết, hắn không chỉ có tiến đi xem, còn chiếm được thứ tốt, còn giết vài người.
- Ah, vậy ngươi được cái gì sao?
Vũ Khai Minh hỏi.
- Này hình như không phải trong phạm vi nhiệm vụ a.
Trầm Tường vò đầu cười nói, hắn biết chuyện này là dấu không được, nhưng không thể cứ như vậy nói ra.
- Đây là ban thưởng, cầm đi đi!
Vũ Khai Minh cho Trầm Tường ba hạt Chân Khí Đan, này làm Trầm Tường âm thầm khinh bỉ, hắn đi một đường xa, vậy mà chỉ lấy được ba hạt đậu phộng.
Ở trong mắt Trầm Tường, đây quả thật là đậu, nhưng ở trong mắt những ngoại môn đệ tử kia, lại là đan dược phi thường trân quý!
Trầm Tường nhận lấy, trực tiếp ném lên không trung, sau đó dùng miệng tiếp được, chuẩn xác đem ba khỏa Chân Khí Đan vào bên trong, tựa như chơi ăn ăn củ lạc vậy, Vũ Khai Minh nhìn thấy mà khóe miệng run rẩy một hồi.
- Ba khỏa Chân Khí Đan này là cho ba người các ngươi, một mình ngươi ăn hết?
Vũ Khai Minh cười mắng.
Trầm Tường đã đi ra Sự Vụ Viện, ba khỏa Chân Khí Đan này còn chưa đủ hắn nhét kẽ răng, huống hồ nhiệm vụ đều là hắn tự mình một người làm, không cần phải phân cho hai tên đệ tử gia tộc giàu chảy mỡ kia.
Trở lại nội viện, tiểu mập mạp vội vàng vọt ra, trên mặt đầy dáng tươi cười, nói ra:
- Trầm lão đệ, ta không phải đã nói cùng ngươi ta có một muội muội sao? Nàng là đệ tử Vô Song Môn, hiện tại Vô Song Môn dung hợp cùng Thái Vũ Môn, về sau ngươi nhìn thấy nàng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Lão Chu, ta không phải đã nói, ta có Tiết Tiên Tiên sao? Mặt khác ta không muốn, ngươi lưu cho Tiểu Đao a!
Trầm Tường nói ra.
- Vân tiểu quỷ? Thằng này hiện tại phiền toái rồi, hai ngày trước hắn còn ngâm mình ở bên trong Vũ Viện của nữ đệ tử, nhưng hôm nay ngay cả nữ nhân cũng không dám nhìn, ha ha. . .
Chu Vinh cười to nói:
- Tiểu tử này bị Vân gia gọi trở về, ngươi biết tại sao không?
Lần trước Trầm Tường trông thấy sư phó Vân Tiểu Đao gọi hắn trở về, sắc mặt có chút nghiêm túc, cũng âm thầm hiếu kỳ.
- Nguyên nhân gì?
Trầm Tường biết chuyện này đối với Vân Tiểu Đao mà nói nhất định không phải là sự tình tốt, nếu không Chu Vinh cũng sẽ không biết nhìn có chút hả hê, cười đến vui vẻ như vậy.
- Tiểu tử này là họa vô đơn chí a, hắn bị gọi về Vân gia là Vân gia an bài cho hắn một thê tử, một nữ nhân hắn phi thường chán ghét, sau đó hai ngày trước hắn đi võ viện của nữ đệ tử đùa giỡn, vừa lúc đụng vào vị hôn thê kia, tại chỗ bị đánh một trận, nữ nhân kia của hắn thật đúng là vô cùng hung tàn a, sau này ngươi gặp được vẫn là cẩn thận một chút!
Chu Vinh nhìn có chút hả hê cười lớn.
- Hắc hắc, về sau tiểu tử này cần phải hảo hảo quản tốt đồ chơi trong đũng quần.
Trầm Tường cũng mỉm cười nói.
- Đúng rồi, vì cái gì võ viện của chúng ta còn ít người như vậy?
Trầm Tường trở về, trông thấy bộ dáng võ viện này vẫn là như vậy, cũng không có những người khác.
- Cái võ viện này là võ viện kế cuối của nội môn, đệ tử có thiên phú của Vô Song Môn, có thực lực đều khiêu chiến đệ tử võ viện mạnh hơn, sau khi đạt được những đệ tử kia tán thành, là có thể nhập vào võ viện kia, võ viện chúng ta chỉ có ba chúng ta, Vân tiểu quỷ cả ngày không thấy bóng dáng, ngươi lại ra ngoài, mập mạp ta lại không được để vào mắt, cho nên không ai thèm quan tâm nơi này, ai cũng chẳng muốn tiến vào võ viện nát nhất nội môn.
Chu Vinh bất đắc dĩ nói.
Trầm Tường sờ lên cái cằm, cười thần bí:
- Lão Chu, hiện tại ta đã tiến nhập Phàm Vũ Cảnh tầng mười, có phải nên gọi Tiểu Đao trở về, thương lượng một chút sự tình từ nay về sau hay không.
Chu Vinh sững sờ, cặp mắt híp kia mãnh liệt trừng lớn, Trầm Tường đi hơn mười ngày, vậy mà bước vào Phàm Vũ Cảnh tầng mười! Thời điểm hắn ở Phàm Vũ Cảnh tầng chín cũng đã nghịch thiên rồi, lúc này sẽ như thế nào a?
- Lão Chu, cái mỹ nam bảng kia là bình luận như thế nào?
Trầm Tường đối với cái này không có hứng thú, nhưng nhưng có chút khó chịu, bởi vì cái bảng này vốn dĩ làm cho rất nhiều người khó chịu chứ không riêng gì hắn.
Lúc này nghe được thanh âm ghen ghét kia của Vân Tiểu Đao vang tới:
- Đều là một đám lẳng lơ tự phát bỏ phiếu tuyển ra, cái gì chó má mỹ nam, thoạt nhìn tựa như đàn bà, có cơ hội ta nhất định sẽ đánh bọn họ còn xấu hơn lão Chu.
- Tiểu vương bát đản, ngươi rõ ràng đang mắng ta xấu? Lão Tử đây là phúc tướng, hơn nữa ai trông thấy ta đều nói ta có chút đáng yêu, ngũ quan c ta oi như đoan chính, ở đâu xấu hả?
Chu Vinh lập tức phản bác nói.
- Đáng yêu. . . Ha ha, như heo lại còn nói mình đáng yêu, có cần tiểu gia ta lấy chậu nước tiểu cho ngươi soi mình hay không? Ngươi mẹ nó không có việc gì đừng nói loại chê cười này, sẽ cười chết người đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.