Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 925: Đây là thế gia




Vì sao Hoàng Thuợng lại muốn Hoàng Hà Liễu tham gia Thiên Đỉnh thịnh hội?
Đây không phải là chịu chết sao?
Mãi cho đến khi rời khỏi Hoàng gia bảo mấy trăm dặm.
Lúc này, đám người Vạn Nhân Kiệt đã cáo biệt với Sở Dương, mỗi người một ngã, ước hẹn xuân về hoa nở năm sau, gặp lại ở Vạn Dược đại điển Gia Cát gia tộc.
Sở Dương buồn bực nghĩ ngợi một hồi lâu, rốt cuộc vẫn quay sang hỏi mọi người,
Vấn đề này, Sở Dương thật sự nghĩ mãi cũng không ra.
"Lão Ngụy, ngươi nói xem, Hoàng Thượng rốt cuộc là có ý gì?" Sở Dương nhíu mày: "Vì sao hắn lại cho Hoàng Hà Liễu tham gia Thiên Đỉnh thịnh hội?"
Ngụy Vô Nhan trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng thở dài: "Không nghĩ ra".
"Đúng vậy, ta cũng không nghĩ thông". Sở Dương nói: "Chuyện này thật sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu".
Ngụy Vô Nhan thản nhiên nói: "Nếu hắn đau lòng thương xót nhi tử của mình, thì cũng không để cho hắn đi chịu chết, vốn dĩ với tu vi Hoàng Hà Liễu, tham gia Thiên Đỉnh thịnh hội, trừ chết ra, hoàn toàn không có con đường thứ hai".
Sở Dương nói: "Không sai, nếu hắn xót nhi tứ, thì đã không cho hắn đi tham gia Thiên Đỉnh thịnh hội. Nếu như hắn không đau lòng, thì cũng không dùng trăm vạn tử tinh để chữa bệnh cho nhi tử hắn'".
Hai người suy nghĩ mãi mà cũng không suy đoán ra.
Không khỏi ngửa mặt lên trời thờ dài: "Dù sao chúng ta cũng không có tâm cảnh của nhất đại kiêu hùng, chúng ta căn bản không hiểu".
Sở Nhạc Nhi bên cạnh không nhịn nổi cười rộ lên.
Hai người ngạc nhiên nhìn tới.
"Đại ca, ngươi nghĩ sai rồi". Sở Nhạc Nhi cười khanh khách.
Sở Dương nghi hoặc nói: "Nghĩ sai chỗ nào?" xem tại TruyệnFULL.vn
Ngụy Vô Nhan cũng nhíu mày: "Chẳng lẽ chuyện hai người chúng ta không nghĩ ra, tiểu nha đầu ngươi lại có thể đoán được?"
Sở Nhạc Nhi cười một hồi, đột nhiên ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tựa hồ muốn rơi lệ, thật lâu sau mới thở dài một tiếng, nói: "Đại ca, mặc dù ngươi là người của Sở gia chúng ta. Nhưng ngươi lại không lớn lên trong Sở gia, cho nên có thể người hiểu được chính trị, có thể hiểu được tranh đấu, có thể hiểu được âm mưu quỷ kế, nhưng ngươi lại thủy chung không hiểu được cái gì là gia tộc".
"Ngụy đại ca cũng vậy. Cho nên hai người các ngươi cũng chỉ là người giang hồ, chứ không phài người của gia tộc".
Sở Nhạc Nhi cười buồn bã, trong nụ cười lại có thêm mấy phần mỉa mai.
"Xin rửa tai lắng nghe". Ngụy Vô Nhan khiêm tốn nói.
Sở Nhạc Nhi cười ha hả: "Đại ca, tuổi ta còn nhò, hơn nữa những năm gần đây, trừ đọc sách, cũng chỉ ở trong gia tộc, nhàn rỗi không có việc gì, ta lại bắt đầu phân tích tâm tư mọi người trong gia tộc. Trên tới tổ gia gia, dưới đến đám người hầu của gia tộc ta. Sau đó ta phát hiện, kỳ thật, bất kể là quyền cao chức trọng hay là ở dưới tầng chót, mọi người đều có tâm tư riêng, ai cũng không thể nói là đê tiện".
"Hiện tại nhị bá đã chết, nói lại cũng khó tránh khỏi có chút bất kính, nhưng lúc đó, vì sao nhị bá lại không kiêng nể chút nào? Bởi vì đại bá đã đánh mất nhi tử. Hắn làm thế nào cũng là đúng. Bởi vì hắn có nhi tử, truyền nhân dòng chính. Trên địa vị, cha ta, tứ thúc không thể nào so sánh được với nhị bá, cho nên nhị bá cứ làm như vậy".
"Hắn làm những chuyện đó, đại bá nhất định biết, bá mẫu nhất định hoài nghi, tổ phụ nhất định biết được ít nhiều, thậm chí cha ta và tứ thúc khẳng định cũng nghe được gì đó. Nhưng tất cả, bao gồm cả đại bá, không có ai nói gì, vì sao?"
"Bởi vì ngòô vị đệ nhất gia tộc, vĩnh viễn không có thân tình". Sở Nhạc Nhi cười bi thương.
"Trong gia tộc, coi trọng nhất chính là truyền thừa huyết mạch. Quan trọng thứ hai chính là tiền đồ, tiền đồ gia tộc chứ không phài tiền đồ cá nhân một ai đó".
Khuôn mặt Sở Nhạc Nhi non nớt, nhưng lời nói của nàng lại trầm trọng khiến người ta không thở nổi.
Ngụy Vô Nhan cũng kinh dị nhìn nàng
Những đạo lý này, nếu do bất cứ một người trưởng thành nào nói ra, cũng sẽ khiến người ta kinh ngạc vì thiên phú và lĩnh ngộ của hắn, chứ đừng nói tới một tiểu cô nương như thế này.
"Cho nên nhị bá một nhà độc đại, gia tộc gần như là ngầm đồng ý. Mà ngay cả đám người hầu, các gia thần, bọn họ hoàn toàn trung thành với Sở gia, điểm này chúng ta tuyệt đối không thể hoài nghi. Nhưng cái bọn hắn trung thành, chính là Sở thị gia tộc, chứ không phải là gia chủ Sở thị gia tộc. Gia tộc không còn, bọn họ cũng xong đời, nhưng gia chủ thay đổi, bọn họ vẫn tồn tại".
"Lúс đó nhị bá có năng lực, có thủ đoạn, tất cả mọi người đều cho rằng nhị bá có thể đưa Sở gia tới vị trí cao hơn. Cho nên bọn họ ủng hộ nhị bá. Tất cả mọi người đều biết đại bá là người tốt, nhưng bọn hắn lại không thể đứng bên phía người tốt. Bởi vì người tốt... thường thường lại là người bị hi sinh".
Sở Dương lặng lẽ gật đầu.
"Cho nên, đại ca, tuy hiện tại ngươi đã ly khai gia tộc, nhưng khi ngươi về tới gia tộc sẽ phát hiện, thì ra người trung thành với nhị bá, bây giờ lại càng trung thành với ngươi hơn. Hơn nữa, loại trung thành này cũng là chân tâm thật ý. Ngươi ngàn vạn lần không cần hoài nghi lòng trung thành của bọn họ. Hơn nữa, những người này, ngươi thích thu thập thế nào thì thu thập thế đó. Thu thập có thảm, bọn họ cũng vui vẻ chịu đựng, chỉ cần có thể giữ lại thân phận địa vị và tính mạng".
Sở Nhạc Nhi cười ha hả: "Đây là gia tộc".
Sở Dương lặng lẽ gật đầu. Hắn không thể không thừa nhận, muội muội của mình nói cực kỳ có đạo lý, đều xuất phát từ góc độ lãnh khốc nhất, nhưng bất luận kẻ nào cũng không thể phản bác được.
Nhìn Sở Nhạc Nhi, Sở Dương đột nhiên nhớ tới một người.
Cái tên chuyên môn dùng âm mưu quỷ kế, chuyên môn lợi dụng nhân tính âm ám... Thần bàn quỷ tính Mạc Thiên Cơ.
Vào giờ khắc này, Sở Dương đột nhiên phát hiện, Sở Nhạc Nhi cùng Mạc Thiên Cơ kỳ thực rất giống nhau.
Nhất là tâm cơ thủ đoạn.
Ngụy Vô Nhan cũng nghe tới hoa mày chóng mặt, nói: "Chúng ta đamg đàm luận tới Hoàng gia, sao các ngươi lại nói về Sở gia rồi?"
Sở Nhạc Nhi mỉm cười: "Cho nên, Ngụy đại ca, ngươi không phải là người cầm quyền, mà là một người rất đáng yêu".
Sở Dương cười rộ lên.
Hắn biết, Sở Nhạc Nhi nói như vậy, bề ngoài là khen ngợi Ngụy Vô Nhan, nhưng trên thực thế lại nói Ngụy Vô Nhan không có tâm cơ gì, chỉ có thể bị người ta lợi dụng, thuộc loại người ngốc nghếch điển hình.
Ngụy Vô Nhan cũng không ngốc, khóe miệng méo xẹo, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Nhạc Nhi một cái, nói: "Ngươi cứ nói thẳng ta không có khiếu... là được".
Sở Nhạc Nhi cười khanh khách, nói: "Chuyện Hoàng gia, cũng giống như chuyện Sở gia. Hoàng gia chủ cũng không phải là coi trọng nhi tử Hoàng Hà Liễu, mà là vì hắn chỉ có một đứa con trai mà thôi, nhất định phải giữ truyền thừa hương khói, cho nên hắn mới bất chấp hao phí ra sao, cũng phải giữ được huyết mạch dòng chính Hoàng gia".
"Về phần Hoàng Hà Liễu, cũng chỉ là một hoàn khố công tử chân chính. Người như thế, thành tựu cả đời sẽ không quá cao. Nói thật, với tu vi gia chủ Hoàng Thượng, tiếp qua mấy chục năm, hắn vẫn còn tráng niên, nhưng Hoàng Hà Liễu đã có thể già nua mà chết đi rồi... Chỉ cần Hoàng gia còn tồn tại, loại chuyện người đầu bạc tiễn người đầu xanh, sẽ nhất định phát sinh".
"Nhưng nếu Hoàng Hà Liễu bỏ mình trong Thiên Đỉnh thịnh hội, thì lại tuyệt đối không giống như trước". Sở Nhạc Nhi khẳng định nói, trong mắt nàng, chỉ là một vẻ thương xót mà không biết làm thế nào.
"Thì ra là thế". Sở Dương bừng tỉnh đại ngộ, nhưng vẫn để cho Sở Nhạc Nhi nói tiếp. Chỉ là Sở Nhạc Nhi càng nói, Sở Dương lại càng cảm thấy lòng mình lạnh lẽo, càng cảm thấy cái nhân thế này không ngờ lại đáng ghê tởm đến thế.
Sở Nhạc Nhi nói tiếp: " Hoàng Hà Liễu chết trong Thiên Đỉnh thịnh hội, mà Thiên Đỉnh thịnh hội là nơi nào? Lựa chọn chấp pháp giả, xác định địa vị gia tộc. Hoàng Hà Liễu chết rồi, để lại hai đứa trẻ chưa sinh".
"Sau này dạy dỗ, chính là: Phụ thân ngươi vì gia tộc chúng ta mà hi sinh như thế... Chớ để xem thường điểm này. Loại sự tình này, đối với tiểu hài tử chưa hình thành lối suy nghĩ mà nói, trong đầu bất tri bất giác đã cho rằng cha mình vĩ đại cỡ nào... Sau đó cố gắng tu luyện... Cho tới khi có thể một mình đảm đương một phương. Mà khi đó, Hoàng gia so với hiện tại lại càng mạnh mẽ hơn".
"Hi sinh một Hoàng Hà Liễu căn bản không có tiền đồ, đổi lấy một Hoàng gia thiên thu muôn đời". Sở Nhạc Nhi nói: "Hoàng Thượng không phải là không có tình cảm với nhi tử mình, nhưng so sánh chút tình cảm này với lợi ích lâu dài của gia tộc, cũng quá chênh lệch rồi. Dù sao tình huống trước mắt, Hoàng Hà Liễu cũng không có khả năng phát huy tác dụng lớn gì nữa. Tác dụng duy nhất của hắn đời này chính là làm một tấm gương vĩ đại cho hậu đại gia tộc...".
"Quá lãnh khốc". Sở Dương trầm tư nói.
Ngụy Vô Nhan đồng ỷ gật đầu: "Quả thực quá lãnh khốc rồi".
"Chỉ mong ta nói sai rồi". Sở Nhạc Nhi khẽ thở dài.
"Ngươi chỉ nói là lưu lại hai hài tử, chứ không hề nghĩ tới, nếu đây là hai nữ hài thì sao?" Ngụy Vô Nhan hỏi.
"Cho nên Hoàng Thượng mới lựa chọn Thiên Đỉnh thịnh hội cho Hoàng Hà Liễu chứ không phải là Vạn Dược đại điển". Sở Nhạc Nhi cười nói: "Thiên Đỉnh thịnh hội còn phải một năm rưỡi nữa. Mà nữ tử hoài thai, chỉ cần mười tháng".
Cả người Ngụy Vô Nhan đều rét run, hỏi Sở Dương: "Đây là thế gia?"
Sở Dương thở dài, cẩn thận cân nhắc một phen, nói: "Tuy ta không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, phỏng đoán của Nhạc Nhi, có tám phần là đúng".
Ngụy Vô Nhan sợ hãi hồi lâu, mới thở ra một hơi, nói: "May mà ta không sinh ra trong thế gia".
Sở Nhạc Nhi cùng Sở Dương im lặng không nói.
Trong lòng Sở Dương chợt hiện lên ánh mắt bất đắc dĩ, chua xót, nhận mệnh của Hoàng Hà Liễu. Tựa như nhìn thấy Hoàng Hà Liễu đang nói với mình: "Lão đại, kỳ thật ta chỉ là một tên hoàn khố. Sứ mạng duy nhất của ta chính là nối dõi tông đường cho Hoàng gia. Chờ sau khi ta trở về, ta sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ này".
Đột nhiên trong lòng phẫn uất vô hạn. Hắn cũng đã nhận mệnh rồi, hắn cũng hoàn toàn làm theo sắp xếp của các ngươi, vì sao các ngươi còn muốn làm như vậy? Dùng tính mạng của hắn, để đổi lấy giá trị lớn nhất giá trị lớn của hắn khi còn sống?
Đây còn là cha mẹ và con cái sao?
Hoàng Thượng, tại sao ngươi lại nhẫn tâm như thế? Ngươi có tâm tính kiêu hùng như thế, cho dù Hoàng gia độc bá Cửu Trọng Thiên, ngươi có thể giải quyết được gì?
Nhưng những lời này, Sở Dương cũng chỉ có thể để trong lòng.
Trước mắt thực lực của mình không đủ, loại phân tranh gia tộc giống như Hoàng gia, căn bản không thể nhúng tay vào. Sở Dương chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt hoàn khố đó, giọng điệu nhận mệnh đó, biểu tình tuyệt vọng đó, là trong lòng lại thở dài...
Nếu như ở Thiên Đỉnh thịnh hội gặp lại, mình... có thể giúp hắn một tay hay không?
Ba người đi, nhưng dọc đường Sở Dương lại rất im lặng.
Đi vài trăm dặm, đến khi cắm trại buổi tối, Sở Dương đột nhiên hỏi Sở Nhạc Nhi: Nhạc Nhi muội muội, ngươi thì sao? Ngươi thấy tiền đồ ngươi thế nào?"
Bởi vì vào giữa khắc này, hắn đột nhiên nhớ tới lời Nguyệt Linh Tuyết nói.
"Nếu ngươi thật sự yêu quý, muốn bảo hộ nàng, hãy cho nàng tiền đồ. Để nàng oai phong một cõi, bễ nghễ thiên hạ, chứ không phải dùng thân phận và tình cảm của ngươi, trói buộc nàng, biến nàng thành một nữ nhân tầm thường"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.