Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 92: Đoạt hết thực quyền




Lần lượt từng người đi vào, Sở Dương ở phòng trong vốn vẫn một mực quan sát động tĩnh bên ngoài, mãi tới khi tất cả đều đã quay trở lại thì hắn vẫn không hề đình chỉ dò xét, nhưng cũng không phát hiện được thêm gì cả.
Có thể là không còn, cũng có thể kẻ này quá xảo quyệt, không để lộ ra chút chân tướng nào. Kỳ thực tới giờ thì Sở Dương cũng không ôm hi vọng quá lớn mà chỉ dứt khoát cho tất cả các thành viên đều được thông qua.
Đợi sau khi tất cả mọi người quay vào lại thì đã gần nửa đêm. Những người vào rồi thì đều lặng lẽ chờ ở đại sảnh, không ai dám làm ồn hay kêu mệt kêu đói, chỉ một mực yên lặng đứng chờ ở đó.
Cuối cùng Sở Dương cũng đi ra đại sảnh, sắc mặt trầm trọng khiến mọi người đều cực kỳ chột dạ nhìn theo. Hình như… tình huống có chút không ổn? Chẳng lẽ còn có rất nhiều gian tế sao?
Trước mắt bao nhiêu người, rốt cục Sở Dương cũng mở miệng.
"Ta rất đau lòng!"
Hắn cau mày, thở dài nói: "Ta vốn cho rằng các vị đều là người Thiết Vân thì dù thế nào cũng phải có nhiệt huyết, có tình yêu đối với quốc gia của mình. Trên tiền tuyến, hai trăm tám mươi vạn huynh đệ đã hóa thành anh linh, vậy mà ta thực không ngờ…Vậy mà…"
Bốn bề lặng ngắt như tờ, xem ra thực sự còn gian tế a!
"Nếu kẻ gian là người Đại Triệu thì cũng không có gì đáng trách! Bởi đó là vì quốc gia, vì quê nhà của mình. Nhưng các ngươi là người Thiết Vân! Vậy mà vì vài lượng bạc, vì mấy lời hứa hẹn hư vô mà không ngờ đem sáu trăm triệu đồng bào của mình dâng lên cho kẻ khác? Để bọn chúng chà đạp… để bọn chúng lăng nhục họ… Các ngươi có còn là người hay không hả?"
Tâm tình Sở Dương hình như đang rất kích động, vẻ mặt cũng đỏ bừng bừng.
Bảy mươi cao thủ Vũ sư, Vũ tông ở phía dưới đều câm như hến.
"Ta nhắc lại một lần nữa, nếu là người Đại Triệu làm những hành vi như vậy thì ta sẽ chỉ giết mình hắn. Nhưng nếu là người Thiết Vân thì ta thề sẽ tru di cửu tộc nhà hắn!"
Sở Dương nghiêm nghị hỏi: "Mọi người nói ta làm vậy có nên không hả?"
"Nên!"
Những người phía dưới đồng thanh hưởng ứng.
"Đúng vậy, những thằng con hoang mất gốc như vậy, tru di cửu tộc vẫn còn là nhẹ đi!"
"Có lẽ nên ghi thêm cả vào sử sách, để chúng nó đời đời chịu chửi rủa nữa!"
"…."
"Nếu như các ngươi dù đã từng lầm đường lạc lối nhưng nay biết hối cải, ta cũng sẽ không truy cứu thêm gì. Chỉ hi vọng mọi người lấy chuyện vừa rồi mà làm gương! Chuyện cũ từ giờ coi như cho qua, nhưng các ngươi nên nhớ kỹ rằng cơ hội như hôm nay chỉ có một lần mà thôi đó!"
Sở Dương dùng khấu khí cực kỳ trầm trọng nghiêm nghị nói ra những lời này.
Đám người phía dưới dù chưa ai từng phản bội cả, nhưng khi nghe được những lời này thì trong nội tâm cũng cảm thấy áy náy. Hai trăm tám mươi vạn anh linh nằm xuống nơi xa trường? Chính mình lại chưa làm nổi điều gì đáng kể, hơn nữa hình như trong lời nói của Ngự Tọa đại nhân thì có vẻ vẫn còn có gian tế trà trộn nơi này, còn cả những người đang dao động lập trường nữa?
Đây quả thực khiến người cùng thần đều phẫn nộ!
"Sau đây ta sẽ tuyên bố cách phân chia quyền lực mới của Bổ Thiên Các, từ hôm nay thì Bổ Thiên Các sẽ chia làm ba đại đội. Đội thứ nhất gọi là Thiết Huyết đội, do ta trực tiếp điều khiển, chuyên phụ trách các hình phạt!"
"Thiết Huyết, Thiết Vân chi huyết (máu của Thiết Vân), nhất định phải hết mực trung thành!"
Ánh mắt Sở Dương oai nghiêm quét qua bốn phía, trầm trọng nói:
"Vạn sự trên thế gian đều có quy tắc! Nếu quy tắc không nghiêm thì tất sẽ có kẽ hở, đã có kẽ hở thì sẽ dẫn tới tổn thất, mà tổn thất ở đây chính là mạng người! Bổ Thiên Các chúng ta vốn không phải buôn bán mà lấy giết người làm chính, điểm này tất cả mọi người hẳn nên hiểu rõ! Cho nên, bất luận kẻ nào trong tổ chức cũng đều phải phục tùng Thuyết Huyết đội vô điều kiện!"
""Vâng, cẩn tuân Ngự Tọa đại nhân phân phó! Bổ Thiên Các thành lập Thiết Huyết đội là chuyện nhất định phải làm!"
Sở Dương gật gật đầu, hắn nói điều này đầu tiên chính để ngay lập tức đem toàn bộ Bổ Thiên Các buộc vào một khối. "
Phục tùng vô điều kiện" - điều này không hề đơn giản. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"
Đại đội thứ hai, gọi là Liệt Huyết, Thiết Vân chi liệt huyết (bầu máu nóng của Thiết Vân), bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp nhận những nhiệm vụ nguy hiểm, chính là nắm đấm của Bổ Thiên Các! Đại đội này là lực lượng trọng yếu nhất của Bổ Thiên Các!"
Ánh mắt Sở Dương tràn đầy tin tưởng nhìn Thành Tử Ngang, chân thành nói: "
Ta cho rằng, nhiệm vụ gian khổ mà vĩ đại này, không ai thích hợp hơn Thành đại nhân rồi!"
Thành Tử Ngang khẽ giật mình, tiến lên một bước ôm quyền nói: "
Xin nghe theo sự phân phó của Ngự Tọa đại nhân!"
Dụng tâm của Sở Dương, Thành Tử Ngang đương nhiên hiểu rõ. Sở Dương muốn đem toàn bộ quyền lực của Bổ Thiên Các nắm chặt trong tay mình. Chỉ cần Thành Tử Ngang tiếp nhận vị trí đại đội trưởng đội hai này thì đã chẳng khác nào từ bỏ cái chức Các chủ trong quá khứ rồi.
Từ nay, Bổ Thiên Các sẽ không còn Các chủ, chỉ có một vị Ngự Tọa mà thôi!
Cả ngày này, Sở Dương không chỉ thành lập lên quyền uy của bản thân, mà còn đem uy tín của hai vị Các chủ ép tới bằng không nữa. Hiện giờ thì cho dù hai người bọn hắn khư khư cố chấp ngồi trên vị trí Các chủ cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, hữu danh vô thực. Hơn nữa, hai người có sơ suất lớn như vậy thì cũng đã không còn mặt mũi nào mà ngồi ở vị trí đó nữa rồi!
Lúc này đúng là lúc bọn họ lòng đầy hổ thẹn chán nản, Sở Dương lại đưa ra yêu cầu này đã đánh trúng vào chỗ uy hiếp. Nếu bọn hắn dám không đồng ý thì chỉ sợ sẽ khiến cho đám nhân viên cực lực không hài lòng rồi.
Cho nên chức vị Đại đội trưởng đội hai này, Thành Tử Ngang dù muốn hay không cũng đều phải nhận. Sở Dương hiện uy thế tựa mặt trời ban trưa, Thành Tử Ngang đã không còn con đường nào khác để lựa chọn!
Sở Dương vui vẻ cười, nói: "Thành đại nhân công lực trác tuyệt, là cao thủ nhất đẳng thiên hạ, ta vô cùng an tâm rồi!"
"
Đa tạ Sở Ngự Tọa khen ngợi!"
Thành Tử Ngang cười khổ một tiếng, thầm nghĩ: "
Hắn đem ta giáng chức không tốn một đồng tiền vốn, tước đoạt thực quyền, hạ thấp chức vị, phá tan danh vọng của ta, thế mà ngược lại ta còn phải cảm ơn hắn nữa chứ. Mẹ kiếp, cuộc đời đúng là con mẹ nó kỳ lạ thật!"
"
Đội thứ ba tên là…"
Sở Dương trầm ngâm một chút, lông mày nhếch lên, quả quyết nói:
"
Đội thứ ba tên là Thiên Cơ. Toàn bộ tin tức của Bổ Thiên Các đều trao cho nó, đây chính là mạch máu của Bổ Thiên Các. Một khi tin tức có chút sai sót nào thì cái giá phải trả cũng chính là xương máu của chúng ta đấy! Cho nên…"
Thiên Cơ, chính là tên của Mạc Thiên Cơ kia rồi! Thần Bàn Quỷ Toán Mạc Thiên Cơ, kẻ chủ mưu gây nên cái chết của Sở Dương kiếp trước. Hắn cố ý đặt tên cơ quan tình báo của Bổ Thiên Các là Thiên Cơ chính là để từng giây từng phút nhắc nhở chính bản thân mình rằng vẫn còn có một vị địch nhân cường đại đợi ở phía trước. Chỉ cần hơi có chút buông lỏng thì tới tay của Mạc Thiên Cơ sẽ là cảnh vạn kiếp bất phục!
Sự đáng sợ của Mạc Thiên Cơ, không ai hiểu rõ hơn Sở Dương.
"Sở Ngự Tọa, ta nguyện ý nhận chức vị đội trưởng đội ba, nguyện phân ưu cùng với Bổ Thiên Thái tử cùng Sở Ngự Tọa!"
Trần Vũ Đồng không đợi Sở Dương nói ra thì đã bước lên trước một bước để xin đảm nhận vị trí này.
Thành Tử Ngang đã chịu khuất phục, vậy mình còn chống đối cái gì chứ? Không bằng lựa gió mà ngắt măng đi thôi… miễn cho về sau ở Bổ Thiên Các này bản thân đến một nơi yên ổn cũng không có nổi thì xong hẳn rồi.
"Vị Sở Ngự Tọa này là do Bổ Thiên Thái tử tự mình đưa tới, có thể nói là đắc thể ở cả Thiết Vân Quốc a! Đối kháng hắn thì có ích lợi gì đây?" Trần Vũ Đồng thầm nghĩ.
"
Cảm ơn Trần đại đội trưởng. Ha ha, bổn tọa còn đang lo lắng Thiên Cơ đội thiếu một người cầm đầu lão luyện thành thục, đa mưu túc trí nữa chứ. Trần đại nhân đã nguyện ý đảm nhận, giờ ta rất yên tâm rồi!" Sở Dương vui vẻ nói.
"
Ngươi mừng cái rắm! Dù ta không ra thì chả lẽ ngươi không ném vào mặt ta chắc. Vết xe đổ của Thành Tử Ngang vẫn còn nóng hổi đây này, ta còn chưa ngu đến vậy đâu!" Trần Vũ Đồng nghĩ thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười:
"
Đều là người Thiết Vân, có thể góp sức cho quốc gia mình thì đã là vinh quang cả đời của kẻ làm quân nhân chúng ta rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.