Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 633: Người của Ngạo gia




Trước đó, người phát ngôn chính là Âu Độc Tiếu, người một tay tổ chức ra liên minh này. Nhưng hiện tại, lại đổi thành Điền Bất Hối.
Rất rõ ràng, theo gia tộc bị diệt, Âu thị gia tộc ở trong này đã không còn bất cứ quyền ngôn ngữ gì nữa!

- Mặt khác, người của Thiên Binh các đã tách ra, đều đang chạy về gia tộc của mình!

Điền Bất Hối lập tức hạ quyết tâm:

- Mấy người này, tuyệt đối không thể để cho chúng trở về!

- Thứ nhất, chính là mấy người này đã phá hủy đại kế của chúng ta. Phần huyết hải thâm cừu này nhất định phải báo! Thứ hai, sau khi chúng trở về, tất nhiên sẽ mượn lý giải đối với chúng ta, triển khai công kích đối với chúng ta!

Điền Bất Hối híp mắt lại, bên trong bắn ra hàn quang:

- Ai biết tên khốn Mộng Lạc kia đã nói gì với chúng? Vạn nhất nói ra bố trí binh lực cùng kế hoạch hành động của chúng ta, vậy thì gay to. Chúng ta không thể chấp nhận mạo hiểm này.

- Cho nên, ngăn chặn mấy người này là việc cấp bách trước mặt!

Điền Bất Hối và Thiếu Niên Hắc Ma nhìn nhau.

- Âu thị gia tộc bọn ta phụ trách Sở diêm vương!

Âu Độc Tiếu cắn răng, trong hai mắt đều là tơ máu! Tin tức gia tộc bị diệt truyền đến, hai phụ tử liền hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Hiện tại ở trong lòng hai người, Sở diêm vương chính là nhân vật nghiến răng thống hận nhất trên đời này, không ngoài ai khác!

- Ừm, có cần phái thêm người cho các ngươi không? - Điền Bất Hối hỏi có hơi tượng trưng.

- Không cần!

Âu Độc Tiếu nghiến răng nghiến lợi:

- Lần này, nếu có thể giết Sở Dương, nhất định xách cái đầu hắn trở về, nếu không thể giết Sở diêm vương, cha con bọn ta cũng để lại tính mệnh ở đó! Xong hết mọi chuyện!

Trong mắt Điền Bất Hối lóe lên một cái, mỉm cười gật đầu:

- Âu huynh nhất định có thể thành công!

Âu Độc Tiếu hừ mũi, nghe ra những lời này của Điền Bất Hối có phần mĩa mai, nhưng hiện tại vào lúc này không lo được nhiều.

- Đồ thị gia tộc bọn ta sẽ phụ trách Cố Độc Hành!

Đối với trận đánh lần trước với Cố Độc Hành, Đồ Thiên Hào thủy chung canh cánh trong lòng. Mượn cơ hội này, đang muốn giết Cố Độc Hành chiêu cáo thiên hạ: Đồ Thiên Hào ta mới là đệ nhất cao thủ chân chính trong giới thiếu niên.

- Nghe nói Cố Độc Hành đã đột phá đến Kiếm Đế rồi.

Thiếu Niên Hắc Ma hình như có lòng mà không có ý, nhẹ nhàng nói:

- Đồ Thiên Hào, ngươi là Vương Tọa mấy phẩm?

Đồ Thiên Hào đỏ mặt, khẽ gầm lên:

- Coi như là Kiếm Quân, lần này ta cũng muốn hắn chết!

Điền Bất Hối cảnh cáo nhìn Thiếu Niên Hắc Ma một cái.
Thiếu Niên Hắc Ma cười hắc hắc:

- Đã như vậy, ta giết Đổng Vô Thương được rồi.

- Giết Đổng Vô Thương?

Đồ Thiên Hào hừ mũi:

- Người ta là Đao Hoàng, ngươi là Vương Tọa mấy phẩm?

Thiếu Niên Hắc Ma trừng mắt, bắn ra hàn quang:

- Đồ Thiên Hào, có phải ngươi muốn chết không?

Mọi người vội vàng hoà giải.

- Lý gia bọn ta sẽ chặn giết Kỷ Mặc! - Gia chủ Lý gia nói.

- Triệu gia, giết La Khắc Địch! - Gia chủ Triệu gia tỏ thái độ.

- Hậu phương mỗi bên cũng đừng quên gom lại điều động.

Điền Bất Hối gật đầu, nhắc nhở thêm, sau đó nói:

- Lệ Hùng Đồ đã từng thiếu nợ ta một nhân tình lớn, lần này, ta tự mình đi tìm Lệ Hùng Đồ!

Ánh mắt mọi người sáng lên.
Nếu có thể kéo cả Lệ thị gia tộc vào, phần thắng của mọi người lớn hơn rất nhiều.

- Việc này không nên chậm trễ, lập tức hành động!

...
Cố Độc Hành một đường đi nhanh, trong sơn lâm qua lại không ngớt, lòng nóng như lửa đốt.
Hắn biết trên đường nhất định có kẻ địch chặn đánh, nhưng hắn có lòng tin phá tan toàn bộ ngăn chặn, rồi trở về bên người Tiểu Diệu tỷ.
Sau đó nói với nàng: Ta muốn kết hôn với nàng! Hiện tại ta sẽ cưới nàng!
Từ sau này, có ta ở bên cạnh nàng, nàng không cần sợ gì hết!
Tâm tình nóng bỏng như vậy, làm cho Cố Độc Hành thậm chí không cảm giác được nỗi buồn tẻ khi độc hành vạn lý, nhìn thấy trên đường đi cái gì cũng là non xanh nước biếc.
Nhưng Cố Độc Hành không bởi vậy mà thả lỏng cảnh giác.
Hắn biết, nếu địch nhân muốn trừ khử mình, trên đường sẽ là cơ hội tốt nhất.
Mà bản thân, cũng đang yêu cầu rèn luyện như vậy!
Cho nên, khi trong khu rừng phía trước xuất hiện ba người ngăn cản lối đi, Cố Độc Hành cũng không bất ngờ chút nào. Hắn chỉ nhẹ nhàng rút ra Hắc Long kiếm, lạnh lùng hỏi:

- Người của Đồ Thiên Hào?

Ba người đối diện không nói được một lời, liền xông lên.
Cố Độc Hành hừ lạnh một tiếng, xoay người lướt tới, thân thể tại không trung một cong, một thẳng, dường như một thanh kiếm bị bẻ cong lại đột nhiên thẳng ra, trong kiếm quang chằng chịt, trực tiếp nhân kiếm hợp nhất vọt qua!
Ba người phân ra, tiếp đó hợp lại, ngăn cản Cố Độc Hành, xuất thủ mạnh nhất!
Cố Độc Hành vừa lao qua, hóa thành một đạo tia chớp đen, bay ra khỏi vòng vây của ba người, cũng không quay đầu lại rồi biến mất trong rừng cây, lại một tiếng xoạt, đã mất dạng, từ xa để lại câu nói:

- Không phải là người của Đồ Thiên Hào...

Ba người chặn đường ngơ ngác đứng đó, đột nhiên trong cổ họng đồng thời phun ra đường máu nhỏ, ngay sau đó, một cột máu đã đẩy đầu người bay lên không trung!
Ba người đồng thời ngã xuống.
Cố Độc Hành không ngờ chỉ một kiếm giết chết ba vị Vương Tọa, rồi thoát thân đi xa!
Một lúc lâu sau đó, trong rừng rậm vang lên tiếng rì rào, có 10 người đi ra, nhìn ba cổ thi thể, bạch y thiếu niên ở giữa nhẹ nhàng mà thở một hơi, lẩm bẩm:

- Kiếm Đế thật đáng sợ!

Mấy người phía sau hắn cũng đều mang vẻ mặt ngưng trọng:

- Lúc thiếu gia, nếu Thiên Binh các đều có thực lực thế này... Sợ rằng... kế hoạch sẽ rất khó. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Bạch y thiếu niên hơi nghiêng đầu trầm tư, thản nhiên nói:

- Nếu các ngươi chống lại hắn... thì thế nào?

Mọi người phía sau hắn nhìn nhau, trầm mặc một hồi mới nói:

- Nếu một đấu một, ngoại trừ đại ca, sợ rằng không ai là đối thủ của hắn!

Bạch y thiếu niên liền cả người run lên:

- Các ngươi thấp nhất cũng là cao thủ Hoàng Tọa nhị phẩm, cao nhất đã đến Hoàng Tọa ngũ phẩm, sao, ngay cả một nhất phẩm Kiếm Đế cũng đánh không lại?

Trong giọng nói tràn đầy khó tin.

- Nếu hợp lại tu vi, mỗi một người chúng tôi đều có thể liều mạng với hắn! Nhưng... gắn là Kiếm Đế! Kiếm Đế, tuyệt nhiên bất đồng với Hoàng Tọa bình thường.

Một lão giả để ba chòm râu ở giữa trầm giọng nói:

- Coi như là lão phu xuất thủ, cũng chỉ có thể đánh bại hắn, cũng tuyệt đối không thể giết được hắn!

Bạch y thiếu niên trầm mặc một hồi:

- Đưa tin cho lão tam, cứ nói như vậy...'Cố Độc Hành, không Hoàng Tọa không thể địch'!

Lão giả phía sau run lên:

- Cái này...

- Ta đã tổn thất ba Vương Tọa, lão tam khẳng định rất cao hứng. Nhưng lần này, ta muốn cho hắn cũng tổn thất mấy Hoàng Tọa!

Bạch y thiếu niên nở nụ cười tao nhã:

- Mặc dù Ngạo Thanh Vân cùng ta tạm thời liên thủ, nhưng, tên kia lại trốn ở cửa thứ hai, muốn tiêu hao lực lượng của chúng ta.. hừ hừ...

Nói rồi, hắn vung tay lên:

- Đem thi thể chôn tại chỗ đi. Chúng ta đi!

Nói rồi xoay người đi, nói:

- Lần này gia tộc chúng ta xuất hiện, vì Ngạo Tà Vân báo thù chẳng qua là cái cợ tiện thể. Nếu muốn xem thành tích, chẳng bằng thừa dịp này giang hồ đại loạn, trực tiếp thống nhất...Mà trong quá trình này, tự nhiên khôn sống mống chết!

- Nếu Cố Độc Hành không thể làm gì được, như vậy, không biết mấy lộ khác thế nào?

Hắn khẽ than thở:

- Trên Cửu Trùng Thiên, ai Ngạo Phong Vân?

Thiếu niên này chính là lục thiếu gia của Ngạo thị gia tộc, Ngạo Phong Vân!
Người người đều cho rằng hắn đang đối phó với Điền gia, Lý gia. Nhưng lại không ngờ, tên thiếu niên dã tâm bừng bừng này lại đi tới đây.

- Lục thiếu gia, lão phu cho rằng, vẫn nên lấy gia tộc làm trọng. Gây thêm rắc rối như vậy, sợ rằng sẽ bị người khác chiếm tiên cơ...

Lão giả râu dài than một tiếng, có ý khuyên nhủ.
- Cũng không phải! Trung Tam Thiên đại loạn, đã không thể ngăn cản. Chinh chiến giữa các đại thế gia cũng đã giật lại màn che. Hiện tại ai cũng không dừng lại được. Mấy nhà kia chúng ta không động, tự nhiên có người đi động; Mà việc cấp bách hiện tại của chúng ta là xâm chiếm từng điểm ở bên ngoài, chờ đợi từng điểm... Một bên lớn mạnh bản thân, một bên nhìn người khác suy yếu, đây mới là vương đạo!
Ngạo Phong Vân thản nhiên nói:

- Có điều... không ngờ Cố Độc Hành lại mạnh mẽ như vậy, chỉ là thử một chút, không ngờ đã tổn thất ba Vương Tọa, cũng ngoài dự liệu của ta.

Hắn xoay người đi:

- Song như vậy cũng rất tốt. Đợi Cố Độc Hành về đến gia tộc, trực tiếp tạo áp lực với Cố gia, khiến cả Cố gia chạy tới nhờ cậy là được.

Đoàn người đi theo hắn, rồi biến mất trong khu rừng.
Một lúc lâu, một bóng người xoạt một tiếng lướt ra từ trong rừng, chính là Cố Độc Hành đã rời đi. Thì ra sau khi hắn đi rồi, lại lén quay trở về.

- Thì ra là người của Ngạo gia. Thảo nào lần tập kích này lại kỳ lạ như vậy...

Sắc mặt Cố Độc Hành lạnh như sắt thép, xem thường lẩm bẩm:

- Chỉ một Ngạo Phong Vân, không ngờ dám tạo áp lực với toàn bộ Cố gia? Được thôi... Ta sẽ chờ ngươi đến tạo áp lực, coi như là đại lễ tặng cho Ngạo Tà Vân.

- Ừm, có người nói phía trước còn có thứ chờ ta?

Cố Độc Hành cau mày:

- Ngạo gia điên rồi sao? dám lúc này khai đao với mình?"

Đoạn hắn tung người lên, lao vào khu rừng cây.
Một đường đi về phía trước, lại đi thêm 500 dặm, đột nhiên phía trước có người yếu ớt nói:

- Người tới có phải là Cố gia Cố Độc Hành?

Cố Độc Hành cau mày, rốt cuộc thấy được thứ 'chờ đợi' mình kế tiếp. Hắn dừng chân lại, quát lên:

- Là ai?

Trong rừng yên tĩnh không tiếng động, hai bóng người từ hai bên lặng yên xuất hiện, áo rộng, tay áo to, ánh mắt lạnh lùng.

- Hai vị Hoàng Tọa! - Cố Độc Hành con ngươi co rút lại, quả nhiên xuất hiện hai cao thủ Hoàng Tọa.

- Cố Độc Hành, hôm nay bản tọa đến đây, ban cho ngươi tạo hóa lớn bằng trời!

Người bên phải ánh mắt không thấy hỉ nộ, thản nhiên nói:

- Dựa vào bọn ta, ta bảo đảm Cố thị gia tộc các ngươi bình an vô sự.

Người bên trái cười hắc hắc:

- Nếu dám không theo, Cố thị gia tộc sẽ chỉ trong khoảnh khắc, thẳng tay chém giết!

Cố Độc Hành dựng ngược mày kiếm, sát khí như nước thủy triều.
Hắn không nói được một lời, trên người tỏa ra kiếm khí lạnh thấu xương, tựa như giờ khắc này cả người hắn hóa thành một thanh kinh thiên thần kiếm, quanh thân tản ra quang mang khiến người khác không dám nhìn vào.
Tay phải đè lại chuôi kiếm bên hông, năm ngón tay từ từ khép lại, Hắc Long kiếm trong vỏ đột nhiên phát ra một tiếng vang hưng phấn.
Trong tiếng vang, đồng thời, trong vỏ kiếm bên hông của hai người đối phương cũng phát ra tiếng vang thanh thúy, rất kính cẩn, tựa hồ là thần tử gặp được hoàng đế, đang quỳ gối xuống hành lễ tam bái cửu khấu!
Hai người đối diện biến sắc, tay cầm chuôi kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Độc Hành:

- Ngươi không muốn?

Cố Độc Hành hừ lạnh một tiếng, Hắc Long kiếm thoát vỏ, sau một khắc, người hắn đã biến thành một đạo kiếm quang!
Vừa rồi dưới tình huống không biết giết ba người, hiện tại cũng như vậy thêm hai người nữa!
Từ đầu chí cuối hắn không nói một chữ nào: đối với người chết, nói cùng không nói, có khác gì đâu?
Kiếm quang như rồng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.