- Huynh huynh huynh...Sao huynh có thể không trải qua sự đồng ý của ta, huynh cứ như vậy?
Đàm Đàm lăng xăng, có chút hổn hển, hai hàng lông mi quái dị suýt nữa nhảy khỏi mặt:
- Huynh hơi quá đáng! Hơi quá đáng! Chưa gì huynh đã đem chung thân hạnh phúc của sư đệ duy nhất của mình bán đi! Ta ta... Ta muốn quyết đấu với huynh!
Sở Dương nhắm mắt lại, không nói chuyện. Hoàn toàn coi như không nghe thấy.
Từ sau khi mình trở về, tên này biết mình định ra việc hôn nhân cho hắn, bắt đầu lải nhải suốt ngày. Từ sáng sớm quấy rầy đến bây giờ, đã buổi chiều rồi.
Sở Dương coi như trước mắt không có người này, hết sức chuyên chú cùng Kiếm Linh ở trong ý thức hưởng thành quả lần này đoạt được. Toàn bộ vàng bạc tài vật đều quy Tạ gia, sau đó cùng mấy vị cao thủ ngoại viện tùy tiện đi phân phối; nhưng toàn bộ tài liệu thiên tài địa bảo hiếm lạ đều quy Sở Dương.
Kiếm Linh trong không gian Cửu Kiếp đang trong kích động.
Đàm Đàm quả thực là kinh hoảng!
Ở trong phòng đi qua đi lại, vò đầu bứt tai, mày chau mặt ủ, khuôn mặt nhăn như trái cà. Có vẻ lo nghĩ cực kỳ.
Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương ngơ ngác nhìn Đàm Đàm đi tới đi lui, ai cũng nhịn không được thu nụ cười lại.
Lẽ nào người này thực sự không muốn?
- Vì sao?
Đàm Đàm ngửa mặt lên trời thở dài:
- Sư huynh, Sở Dương! Đây chính là chuyện cả đời ta, huynh huynh, ngay cả thương lượng cũng không thương lượng, liền tự ý làm chủ? Ta ta... Ta muốn điên rồi...
Sở Dương lại nhướng mắt, thay đổi một tư thế ngồi.
- Sư huynh, huynh nên vì ta làm chủ.
Đàm Đàm chuyển tới trước mặt Sở Dương.
- Ngươi không ngồi yên được hả?
Sở Dương trợn mắt, hét lên:
- Ngồi xuống!
Đàm Đàm liền ngẩn ra, chết lặng nhìn hắn, rồi đặt mông ngồi dưới đất.
Sở Dương rốt cuộc kiểm kê xong thu hoạch, hắn đứng dậy, nghiêm mặt nói:
- Buổi tối hôm trước là ai nói mớ, nói cái gì 'Tạ Đan Phượng tiểu nương bì, bản công tử muốn động phòng hoa chúc với cô?' Hả?
Đàm Đàm mặt tối sầm, thất kinh:
- Ta nói mớ? Ta nói mớ hả? Huynh... huynh nghe được?
- Hừ!
Sở Dương hừ mũi, nói tiếp:
- Tối hôm đó, có một người nói mớ, nói: Đan Phượng tiểu nương bì, may mà hiện tại ta phát sốt, bằng không cô mà gả qua đây sẽ biến thành thịt quay...
Đàm Đàm lúng túng, chớp mắt, vô tội nói:
- Cái này là ta nói thật sao?
Sở Dương không để ý tới hắn, lại nói:
- Ngày đó trên đường, đi qua trướng bồng của người nào đó, nghe có người nói mớ: Tạ Đan Phượng, ta rất nhớ cô.
Đàm Đàm ngây dại, chỉ vào mũi của mình:
- Thật là ta?
Sở Dương nghiêm túc gật đầu.
- Ta... sao ta gặp người được nữa...
Đàm Đàm ôm lấy mặt.
Nhất thời trong phòng òa lên tiếng cười to.
- Nhưng vẫn không được!
Đàm Đàm lại bỏ tay ra, trở nên nghiêm túc:
- Sư huynh, ta không thể cưới cô ta."
- Vì sao?
Đàm Đàm có vẻ đáng thương:
- Tình huống của ta huynh cũng không phải không biết...hiện tại ta...chỉ là một quái vật; sẽ hại người ta...
- Im miệng!
Sở Dương quát lên, nhìn Đàm Đàm với ánh mắt nguy hiểm:
- Nói thêm câu nữa, ta đánh chết ngươi!
- Nhưng ta...
Đàm Đàm tội nghiệp nói:
- Thực sự trong lòng có chút...
- Im miệng! Sư phó không ở đây, chuyện của ngươi ta làm chủ!
Sở Dương hừ mũi, dúi tay lên trán hắn:
- Ta nói được là được! Hiểu chưa?
Đàm Đàm thở vắn than dài.
- Về phần hành vi... quái dị của ngươi, đương nhiên phải cho cô ta biết!
Sở Dương hừ mũi, nói:
- Ta tin tưởng nếu Tạ Đan Phượng ngay cả mặt mũi của ngươi cũng nhìn được, cũng tuyệt sẽ không quan tâm cái kia.
Những lời này vừa nói ra, trong phòng liền cười ầm lên.
Ngay cả Ngạo Tà Vân tâm sự nặng nề cũng nhịn không được mỉm cười.
Đàm Đàm gãi gãi đầu, than thở:
- Chỉ sợ Tạ Đan Phượng tiểu nương bì kia, cô ta không hiểu, chẳng phải sẽ...
Nói đến đây, đột nhiên một giọng thanh thúy, kèm theo phẫn nộ vang lên:
- Ngươi nói ai là tiểu nương bì?
Đàm Đàm liền cứng họng.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, thấy một hồng y nữ tử vóc người yểu điệu đang đứng ở ngoài cửa, hai mắt như muốn phun lửa nhìn Đàm Đàm, đột nhiên như một trận gió cuốn vào, một tay dí Đàm Đàm ngã xuống đất, nắm tay như mưa rơi xuống, cắn răng truy vấn:
- Ai là tiểu nương bì? Ai là tiểu nương bì?
Đàm Đàm tự biết đuối lý, không dám hoàn thủ, chỉ luôn miệng kêu thảm thiết.
Phanh phanh phanh ~~
Tiếng đập nặng nề phát ra từ nắm tay Tạ Đan Phượng cùng trên thân thể Đàm Đàm, chúng huynh đệ đều nhìn mà chết lặng, toát mồ hôi.
Thực sự là... Bưu hãn.
Nàng dâu như vậy, ngoại trừ Đàm Đàm Đàm đại gia, mọi người đang ngồi đều xin kiếu thôi...không thể hưởng thụ được diễm phúc loại này.
Kỷ Mặc gần như lòi cả tròng mắt, vẻ mặt kinh khủng. Trong lòng thầm tính toán: Ngạo Ba chắc sẽ không như cô ta chứ? Như nhau sao? Không như nhau sao?
Đột nhiên Kỷ Mặc ai oán thở dài, nhớ tới bản thân rơi vào tay Hô Diên Ngạo Ba, suýt nữa rơi lệ, trong lòng đau xót: xem ra là như nhau, như nhau, như nhau... A!
Thấy Đàm Đàm, như thấy được vết xe đổ của mình! Trên mặt Kỷ Mặc liền dường như hùng hồn hy sinh, cơ hồ muốn đứng dậy ôm lấy Đàm Đàm khóc lớn: huynh đệ, hai ta là như nhau, như nhau, như nhau.. A!
Trước cửa còn có hai người cũng đang ngẩn người ra nhìn.
Lão tổ tông Tạ gia Tạ Tri Thu, gia chủ Ta gia Tạ Quảng Ân. Hai người đều vẻ mặt như nhau: trừng mắt, giương miệng, vẻ mặt dại ra nhìn chắt gái ( nữ nhi) của mình, đang hành hạ vị hôn phu của nàng!
Ở trước công chúng!
Tạ Tri Thu liền sầm mặt. Nhìn Tạ Quảng Ân một cái với ánh mắt dữ tợn, cả giận nói:
- Hảo nữ nhi của ngươi đấy!
Tạ Quảng Ân ủy khuất cúi đầu, lúng túng nói:
- Cái này di truyền từ mẹ nó... Không liên quan đến con...
Tạ Tri Thu liền giận dữ, quát lên:
- Hai mẹ con đều là dạng đanh đá!
Tạ Quảng Ân khúm núm, cúi đầu không nói gì, lén bĩu môi, thầm nghĩ, lão tổ tông ngài năm đó... Cũng chưa hẳn là chưa hưởng thụ qua.... Đến bây giờ có người nói có đôi khi, cả đêm đứng mã bộ trên bồn nước tiểu...tưởng ta không biết sao?
Trong phòng tiếng bang bang tiếp truyền ra, Đàm Đàm rốt cuộc bị đánh điên lên rồi.
- Cô mau đứng lên! Cô còn chưa có xong sao? Đàm đại gia không thèm giáo huấn loại đàn bà như cô, cô đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước!
Đàm Đàm cả giận nói:
- Cẩn thận ta nổi điên!
Tạ Đan Phượng vốn cơn giận đã sắp hết, đang muốn suy nghĩ ngừng tay, vừa nghe lời này, lập tức càng nổi trận lôi đình:
- Ngươi còn dám nổi điên? Được, ngươi nổi điên cho lão nương xem!
- Đàn bà xấu, tiểu nương bì! - Đàm Đàm la lên.
- Sửu bát quái! Ta đánh chết ngươi! - Tạ Đan Phượng không tương nhượng chút nào.
Mắt thấy chiến tranh sắp leo thang, Tạ Tri Thu cùng Tạ Quảng Ân cũng nhìn không được nữa, đồng thời lên tiếng:
- Ngừng...
Chỉ nói được một tiếng liền im bặt, lần thứ hai mở to hai mắt nhìn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLChỉ thấy trong sân Đàm Đàm rống lên, xoay thắt lưng một cái, song chưởng cùng vận lực, lập tức phịch một tiếng, đè Tạ Đan Phượng ở bên dưới, ngồi lên bụng Tạ Đan Phượng, nhe răng cười nói:
- Lão tử đường đường đại lão gia, trị không được tiểu nương bì cô sao!
Nắm chặt hai tay, như mưa rơi xuống, cũng mặc kệ nện vào đâu.
Phanh phanh phanh, phanh phanh phanh...
Tạ Đan Phượng hét lên:
- Sửu bát quái! Sửu bát quái ngươi! Ngươi dám đánh ta... Ngươi dám đánh lão nương... Ngươi ngươi...
Nhưng Đàm Đàm như không nghe thấy, đánh chán rồi, còn xoay người lại, nhằm vào hai cánh mông nở nang, bàn tay cứ thể tấp xuống.
Đám người Sở Dương trong phòng, hai người Tạ Tri Thu ở bên ngoài...Tất cả đều nhắm mắt lại...
Thực sự là... chẳng còn thể thống gì!
Kỷ Mặc nhắm mắt lại, cơ thịt trên mặt co quắp nhảy lên, một cảm giác sùng bái dâng lên trong lòng: Thần tượng! Đúng là đàn ông 100%! Nếu như lão tử cũng có thể đối với Ngạo Ba như vậy...Đúng là chết cũng không oán.
Tạ Đan Phượng hét lên, nhưng hiện tại tu vi của Đàm Đàm trên nàng rất xa, như một ngọn núi đè lên người nàng, chỉ mặc chịu đòn!
Tạ Đan Phượng rốt cuộc chịu không nổi nữa, hét lớn:
- Ta phục rồi! Ta phục rồi ngươi rồi! Hỗn đản, còn không buông ra!
Sở Dương nhắm mắt lại, quai hàm cũng run lên, nữ nhân này có thể làm cho Đàm Đàm để mặt, thực sự là không bình thường. Đánh đến kinh thiên động địa không nói, một khi rơi vào hạ phong không ngờ còn có thể cầu xin tha thứ... Nếu đổi lại là nữ nhân khác, ai sẽ ở dưới tình huống như vậy cầu xin chứ?
Một đôi kỳ hoa!
Nhưng Đàm Đàm vẫn không bỏ qua, hung dữ nói:
- Phục thật chưa?
Tạ Đan Phượng thở hồng hộc:
- Phục rồi! Lão nương phục rồi!
Đàm Đàm rốt cuộc ngừng tay, nhưng vẫn lấy thế Võ Tòng đả hổ đè lên người nàng, hiên ngang hỏi:
- Sau này hai ta thành thân, trong nhà ai định đoạt?
- Ta định đoạt!
Tạ Đan Phượng hung dữ nghiến răng nghiến lợi. Đây chính là vấn đề nguyên tắc, nửa bước không thể nhượng bộ.
"Phanh phanh phanh..."Lại là một trận đánh, Đàm Đàm hỏi lại:
- Lập lại lần nữa, ai định đoạt?"
- Ta định đoạt! Chính là ta định đoạt!
Tạ Đan Phượng thà chết chứ không chịu khuất phục, hung dữ nhìn nhìn Đàm Đàm:
- Sửu bát quái ngươi coi như đánh chết ta, vẫn là lão nương định đoạt!
- Ta cũng không tin đánh không phục cô!
Đàm Đàm giận dữ, hai thiết quyền rầm rầm đánh xuống, hổn hển nói:
- Ai định đoạt? Ai định đoạt?!
- Hu hu... Sửu bát quái ngươi!
Tạ Đan Phượng khóc:
- Tạm thời ngươi định đoạt... Qua vài ngày nữa, nắm đấm ai mạnh thì người đó định đoạt, đợi lão nương đánh hơn ngươi, vẫn là lão nương định đoạt!
- Hừ, cô còn muốn đánh thắng ta? Đời này cũng không cửa đâu!
Đàm Đàm nhếch mi, hung thần ác sát nói:
- Cô xác định phải gả cho ta? làm lão bà của ta?
Đổng Vô Thương nện đầu cái rầm xuống mặt bàn, giống như vật thể rơi tự do đàn hồi lên xuống mấy cái... Phục rồi! Tạ Đan Phượng không phục, lão tử phục trước rồi...
Mẹ nó, còn có người cầu hôn như vậy.
- Hừ!
Tạ Đan Phượng bĩu môi quay đầu đi, nhưng chua ngoa nói:
- Không gả cho ngươi, ta sợ ngươi cả đời độc thân! Lão nương đây là phát thiện tâm, ngươi cũng đừng tự mình đa tình, cho rằng lão nương thích ngươi!
Cố Độc Hành và Ngạo Tà Vân cũng rầm một tiếng nện đầu xuống mặt bàn... Rơi lệ đầy mặt: chúng ta cũng phục rồi...
- Được!
Đàm Đàm quát to:
- Ta cũng có không ít tật xấu, cô xác định không hối hận?
Tạ Đan Phượng lau nước mắt, khóc thút thít nói:
- Hiện tại lão nương cũng rất hối hận...
- Không cho phép hối hận!
Đàm Đàm cả giận nói:
- Nói! Sau này còn hối hận không?
Đám người Sở Dương đồng thời đảo tròng mắt, người hơi co rút lại, cả đám hôn mê bất tỉnh...