"Thật là dễ thương....." Lan Mai Tiên nói. Ô Thiến Thiến bĩu môi, đứa nhỏ này cả người thế nào lại hơi nhiều nếp nhăn một chút, giống như tiểu lão đầu vậy, vậy mà Lan sư phụ vẫn có thể nói ra hai chữ dễ thương được...
Ô Thiến Thiến cũng không biết, hài tử mới sinh ra đều giống như vậy, giống như đứa trẻ trước mắt, đã có thể nói bóng loáng rồi.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy Dương Nhược Lan cúi đầu rên rỉ một tiếng, thân hình không ngờ lảo đảo suýt ngã.
Lan Mai Tiên nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ lấy, nói: "Nhược Lan, ngươi làm sao vậy?"
Dương Nhược Lan mở to mắt, có chút mê man, sau đó nhìn hài tử, thất hồn lạc phách nói: "Ta... ta không sao...."
Sở Phi Lăng cũng phát hiện dị thường, vội vàng bước tới, đỡ lấy thê tử, liên thanh hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
Dương Nhược Lan si ngốc nhìn đứa trẻ trong tã lót, thật lâu sau mới vô lực lặp đi lặp lại: "Ta không sao mà...."
Nhưng trong lòng đột nhiên lại dâng lên một cảm giác giống như sóng cuộn biển gầm.
Khi nhìn thấy Thiết Bổ Thiên, tuy rằng rất thân cận, nhưng cũng hiểu được, đó là sư muội mình.
Nhưng khi nhìn thấy đứa bé nho nhỏ này, đột nhiên một loại cảm giác giống như huyết mạch tương liên dâng lên trong lòng Dương Nhược Lan. Tựa hồ hài tử nho nhỏ trước mắt này chính là người thân cận nhất của mình.
Loại cảm giác này thực huyền diệu!
Hơn nữa, Dương Nhược Lan cũng có một loại cảm giác: Đứa bé này, cùng con mình lúc mới sinh ra... làm sao lại giống nhau đến vậy?
Sau đó lại cười khổ lắc đầu: Trên đời này, hài tử mới sinh ra cơ bản đều rất giống nhau, mới từ trong bụng mẹ chui ra, cả người đầy nếp nhăn, làm sao có thể nhìn ra diện mạo giống ai? Căn bản là chuyện không có khả năng.
Ít nhất cũng phải chờ mấy ngày sau, làn da chậm rãi căng ra, biến thành bộ dáng châu tròn ngọc sáng, mới có thể nhìn ra được hình dáng đại khái.
Xem ra mình nhớ nhi tới tới phát điên rồi.
Chỉ là nhìn một hồi, báo hỉ xong bà đỡ lại vội vàng bế vào trong phòng, bởi vì Thiết Bổ Thiên bên trong đã tỉnh lại, lo lắng tìm hài tử.
Chờ đến khi bà đỡ tiến vào, Thiết Bổ Thiên cũng không biết lấy đâu ra khí lực, không ngờ lập tức ngồi dậy.
Khiến mấy bà đỡ hốt hoảng: "Đừng đừng... mau nằm xuống... tổ nãi nãi của ta... ngươi hiện giờ làm sao ngồi được...."
Rốt cuộc cũng ôm hài tử vào trong lòng. Ánh mắt Thiết Bổ Thiên nhìn lên khuôn mặt non nớt trong lòng, nhịn không được lại có một cảm gíc thỏa mãn, giống như đã có được cả thiên hạ! Một cảm giác hạnh phúc tới cực điểm, cứ như vậy tràn ngập trong lòng, không thể ngăn chặn!
Loại hạnh phúc, thỏa mãn này vượt xa khỏi cái cảm giác thành tựu khi thống nhất thiên hạ!
Tựa hồ, toàn bộ thế giới, vào giờ khắc này, cũng không trọng yếu bằng đứa bén trong lồng ngực mình!
"Sở Dương, ngươi biết không? Hài tử của chúng ta đã ra đời rồi. Là con trai." Thiết Bổ Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, nhịn không được lại hôn lên trán nó, trong lòng nhu tình vô hạn: "Ta sẽ chăm sóc nó, dạy dỗ nó thật tốt. Để khi nó trưởng thành, so với ngươi càng thêm vĩ đại!"
Nàng dừng lại một chút, đột nhiên thay đổi khẩu khí, nói: "Không, không cần nó vĩ đại hơn ngươi... Ta chỉ cần nó bình an vui vẻ cả đời, vô tai vô nạn... Cho dù không ưu tú cũng chẳng sao...."
Nhìn bà đỡ bế hài tử đi vào, Dương Nhược Lan si ngốc nhìn theo, thất hồn lạc phách, cảm giác trong lòng tựa hồ trống rỗng.
"Làm sao vậy?" Sở Phi Lăng nhạy bén cảm thấy thê tử có dị thường, thân thiết hỏi han. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vừa rồi tất cả mọi người vây lại nhìn, Sở Phi Lăng cũng không thể chen vào được, chỉ có thể nhìn thoáng qua từ đằng xa, cũng không nhìn thấy rõ ràng.
"Không có việc gì." Dương Nhược Lan cả người vô lực, ngả vào lòng trượng phu, nghĩ tới cảm giác kỳ quái vừa rồi, há miệng định nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Ta cứ ở đây một thời gian ngắn nữa, đợi hài tử đầy tháng, diện mạo rõ ràng rồi mới nhìn kỹ một phen....
"Sư muội sinh hài tử thật đáng yêu...." Dương Nhược Lan thấp giọng hâm mộ nói.
Sở Phi Lăng trong lòng đau xót, biết thê tử lại nhớ tới con mình, không khỏi thở dài.
Lan Mai Tiên đứng ngoài không ngừng hỏi vọng vào phòng: "Đã xong chưa? Ta có thể vào xem không? Có thể cho ta vào trước không?"
Qua một hồi lâu, bên trong cũng được thu thập thỏa đáng, bà đỡ rốt cuộc mới đi ra, bẩm báo: "Có thể vào rồi. Bất quá phải chú ý, đi phải nhẹ nhàng, không được tạo ra tiếng gió...."
Lan Mai Tiên gấp đến không thể chờ nữa rồi. Thân hình giống như hóa thành quỷ mị, nhẹ nhàng lướt vào.
Không chỉ không gây ra tiếng gió, thậm chí ngay cả tro bụi cũng không dính tới nửa điểm.
Sở Phi Lăng day day trán mình, thật sự không biết nói gì. Vì sao? Chỉ vì không mang theo tiếng gió, không ngờ lại vận tới công lực toàn thân, thi triển Hồng Mao tâm pháp...
Dương Nhược Lan vô lực lui lại phía sau hai bước, hai mắt nhìn thẳng vào trong phòng, đến nháy mắt cũng không có, đã hồn bay lên mây, không biết suy nghĩ điều gì, chỉ vô thức lui lại phía sau hai bước, ngồi xuống.
Nếu không phải Sở Phi Lăng nhanh tay lẹ mắt thì Dương Nhược Lan đã trực tiếp ngồi xuống đất rồi...
Trong phòng, Lan Mai Tiên khẩn trương xoa xoa tay: "Điềm Điềm, còn đau không?"
"Không đau." Thiết Bổ Thiên dịu dàng lắc đầu, đứa trẻ trong lòng không an phận ngọ nguậy chân tay, đôi con ngươi đen nhánh đảo tới đảo lui nhanh như chớp, không ngờ giống như rất có trí tuệ."
Thiết Bổ Thiên không khỏi nở một nụ cười ấm áp: "Sư phụ xem nó kìa, thật nghịch ngợm."
Lan Mai Tiên cũng nở nụ cười, chậm rãi ngồi bên mép giường, nhìn tiểu hài nhi, thở dài, nói: "Tên tiểu hỗn đản này, khiến hảo đồ đệ ta đau gần chết... Chờ đến khi nó lớn hơn một chút, lão thân nhất định phải đánh vào mông nó."
"Không được!" Thiết Bổ Thiên lập tức phản đối.
Lan Mai Tiên lập tức mỉm cười: "Coi ngươi khẩn trương kìa... Xem đi, ngươi che trở, sủng ái nó như vậy. Ta thấy hoàng đế nhà người thế nào cũng dạy ra một tên công tử ăn chơi trác táng! Xưa nay từ mẫu dạy hỏng con mà...."
Thiết Bổ Thiên trợn trắng mắt, có chút bốc đồng nói: "Thế thì đã làm sao? Ta có gia nghiệp cho nó phá!"
Lan Mai Tiên không biết nói gì.
Nắm lấy tay tiểu tử kia, cười nói: "Để ta xem xem thể chất tên tiểu gia hỏa này thế nào. Tiểu tử mà sư tỷ ngươi sinh ra lúc trước, chính là thiên thượng thể chất. Để ta xem Linh Lung Băng Tâm ngươi có thể sinh ra dạng nhi tử gì?"
Thiết Bổ Thiên mím môi cười, nói: "Thể chất gì thì chính là thể chất đó... Hiện giờ ta thật sự không suy tính hơn thiệt. Nếu như thể chất quá tốt... chỉ sợ sau này phải lăn lộn trong giang hồ... Haiz, vyậ quá nguy hiểm."
Lan Mai Tiên trợn trừng mắt, nói: "Chẳng lẽ ngươi không hi vọng nhi tử mình có thể trở thành cái thế cường giả?"
Thiết Bổ Thiên chậm rãi lắc đầu: "Ta chỉ muốn nó bình an.... Như vậy là đủ rồi!"
"Thật sự là... không có tiền đồ." Lan Mai Tiên cười mắng một tiếng, cẩn thận đưa nguyên khí vào trong cơ thể dứa trẻ, đột nhiên biến sắc, trở nên đỏ bừng, lẩm bẩm: "Kinh mạch có chút...."
"Hả?" Thiết Bổ Thiên cả kinh, lập tức lo lắng: "Sư phụ... Làm sao vậy? Không có chuyện gì chứ?"
".... Làm sao kinh mạch lại rộng như vậy...." Lan Mai Tiên hít một hơi lạnh: "Tiểu hài tử ta gặp qua cũng không ít... Nhưng tại sao lại có yêu nghiệt thế này?"
Lập tức, sắc mặt lại biến đổi, trở nên trắng bệch...
"Quái thai...." Lan Mai Tiên nhíu mày, vẻ mặt trầm tư: "Có chút giống như Thiết Huyết Đan Tâm thể chất trong truyền thuyết. Bất quá... Hình như còn cao cấp hơn một chút... Ta cũng không thể xác định chính xác rồi.. Chưa thấy qua loại thể chất này...."
"Vậy... là tốt hay là xấu?" Thiết Bổ Thiên khẩn trương hỏi.
"Đương nhiên là tốt... Tốt đến không thể tốt hơn...." Lan Mai Tiên kinh ngạc ngẩng đầu, đánh giá Thiết Vân hoàng cung bốn phía xung quanh, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ hoàng cung này chính là một phong thủy bảo địa.... Bao nhiêu yêu nghiệt như vậy đều sinh ra ở nơi này...."
"Thể chất đứa nhỏ này,... ta nhìn không thấu...." Lan Mai Tiên trịnh trọng nói: "Bất quá, nhất định không phải là là nhỏ. Tin tức này, ngươi đừng truyền ra ngoài, bằng không..."
Thiết Bổ Thiên gật đầu: "Sư phụ, ta hiểu được." Nàng vui mừng nhìn đứa bé, yêu thích không nỡ buông tay, nói: "Không nghĩ tới tiểu gia hỏa nà lại khó lường như vậy. Không hổ là nhi tử của cha nó!"
Lan Mai Tiên sắc mặt tối sầm, khó chịu hừ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ngươi còn đau nữa không?"
"Không đau." Thiết Bổ Thiên kỳ quái nhìn sư phụ mình.
"Đem viên đan dược trước ngực ngươi, ăn vào đi." Lan Mai Tiên thúc giục, nói.
"Đan dược?" Thiết Bổ Thiên kinh ngạc: "Đan dược gì?"
"Viên đan dược ngươi vẫn đeo trên cổ đó!" Lan Mai Tiên có chút sốt ruột: "Mau lên, nữ nhân sinh con, giống như một lần vượt quỷ môn quan, đã trải qua một lần sinh tử, đúng là cơ hội tốt để ngươi thay đổi thể chất! hiện tại ăn đan dược vào, mau! Chờ đến khi thân thể ngươi hoàn toàn khôi phục, thì không còn kịp nữa rồi."
"Thay đổi thể chất?" Thiết Bổ Thiên cầm chiếc bình tử tinh mà Sở Dương tặng, có chút luyến tiếc.
"Đúng, mau lên!" Lan Mai Tiên sốt ruột nói: "Ngươi vốn là Băng Tâm thể chất, phá đi thân xử nữ, Băng Tâm thể chất đã mất sạch sành sanh rồi! Nhưng tại thời điểm sinh hài tử này, lại chính là cơ hộ phá đi rồi lập tốt nhất. Hơn nữa, ngươi có thần dược trong tay. Một khi ăn vào, vô cùng có khả năng trở thành tuyệt thế thể chất đệ nhất từ trước tới nay - Băng Tâm Ngọc Cốt! Mau lên."
"Chỉ là... Hài tử làm sao bây giờ?" Thiết Bổ Thiên có chút không nỡ.
"Nhược Lan... Nhược Lan... Ngươi chiếu cố hài tử." Lan Mai Tiên kêu một tiếng, Dương Nhược Lan lập tức giống như nghe thấy tiên âm, vội vàng chạy vào.
Nàng chờ một câu này đã lâu lắm rồi...
Dưới sự thúc giục của Lan Mai Tiên, Thiết Bổ Thiên rốt cuộc cũng lấy ra Cửu Trọng đan, nhưng vẫn không lập tức phục dụng, nói: "Sư phụ, ngài xác định, chỉ bằng một viên đan dược này là có thể...."
"Đây chính là Cửu Trọng đan đó! Mau lên!" Lan Mai Tiên thấy nàng còn đang do dự, lo lắng: "Cửu Trọng đan vạn năm khó gặp... Nếu loại đan dược này còn không thể thay đổi thể chất ngươi... thì trên trời này không có bất luận kẻ nào có thể thay đổi thể chất của ngươi nữa rồi... Cũng không biết hài tử ngươi có vận gì, không ngờ lại gặp được Cửu Kiếp kiếm chủ giống như thần long... Thật sự là may mắn...."
"Cửu Kiếp kiếm chủ giống như thần long?" Thiết Bổ Thiên kinh hô một tiếng, đột nhiên trong lòng nổi sóng, tâm tư chao đảo, không thể tự kiềm chế được, nhất thời trăm mối cảm xúc hỗn loạn... Sở Dương... không ngờ chính là Cửu Kiếp kiếm chủ?
"Chẳng trách... chẳng trách...." Thiết Bổ Thiên thì thào nói.
Chẳng trách Sở Dương lại lợi hại như thế, chẳng trách tiến cảnh Sở Dương lại nhanh như vậy. Chẳng trách hắn lại có thể xoay chuyển thế cục thiên hạ, chẳng trách hăn slại có thể đánh bại Đệ Ngũ Khinh Nhu...
Nàng chỉ ngơ ngác một chút, đột nhiên chộp lấy tay Lan Mai Tiên: "Sư phụ, chuyện này không thể truyền ra ngoài!"
Nàng chính là nhất đại đế vương, há có thể không biết nặng nhẹ bên trong? Sau khi hiểu ra mọi chuyện, lập tức cảm nhận được nguy hiểm của Sở Dương!