Sở Dương cười hắc hắc, nói: " Không cần hỏi ta nữa, ta là vương tọa cửu phẩm. À, đây là sư đệ ta - Đàm Đàm. Cũng là vương tọa cửu phẩm. Ngạo huynh, khi nào có thời gian, xin chỉ giáo."
"Chỉ giáo....." Ngạo Tà Vân nghiến răng gần như muốn khóc lớn một trận.
Một đám vương tọa cửu phẩm, lại còn kiếm đế đao hoàng!
Những người này, đều là người từng nổi danh cùng mình. Thậm chí có giai đoạn còn không bằng mình... Hiện giờ, mình mới chỉ là vương tọa cửu phẩm...
Thật sự là quá xấu hổ! Quá tự ti rồi!
"Ngạo huynh, xin hỏi hiện giờ ngươi có tu vi gì?" Kỷ Mặc đảo mắt, hỏi.
"Haiz!" Ngạo Tà Vân thở dài một tiếng, chưa nói mà nước mắt đã rưng rưng.
Nhuế Bất Thông hừ lạnh một tiếng, vui sướng khi người khác gặp họa, an ủi: "Ngạo huynh không cần như vậy, chúng ta có thể đạt được thành tựu hiện tại, cũng phải chịu bao nhiêu vất vả? Bỏ ra bao nhiêu cống gắng? Chúng ta phải trả giá... Ờ, gần như mỗi ngày đều luyện công tới mức bất tỉnh mấy chục lần... Cái đó gọi là phải trả giá mới có thể thu hoạch. Kỳ thật, ngươi hiện giờ đã rất giỏi rồi...."
Con hàng này bê nguyên xi lời Sở Dương kích thích hắn lúc trước nói lại, xem như vứt phăng nó ra ngoài. Mẹ nó, ai biết lúc đầu khi ta nghe thấy mấy câu này liền có cảm tưởng gì trong lòng... Vui một mình không bằng vui chung a.
Sắc mặt Ngạo Tà Vân lúc trắng lúc xanh, cúi đầu đi tiếp, cũng không lên tiếng nữa.
Thật lâu sau mới thở dài một tiếng, nói: "Ngạo Tà Vân ta cũng không xứng với một chữ Ngạo...."
Đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác không phục mãnh liệt. Bọn họ có thể làm được, vì sao ta không thể? Một ngày nào đó, ta muốn mình xứng đáng với chữ Ngạo này!
Ngạo thiên hạ!
Dẫn trước kẻ khác, luôn có áp lực rất lớn, nhưng động lực lại không đủ. Hiện giờ biến thành theo đuổi người ta, động lực mười phần, nhưng áp lực lại hoàn toàn không có.
Ngạo Tà Vân một khi buông xuống ngạo khí, lập tức cảm thấy đấu chí mười phần!
Thứ nhất, ta muốn làm Ngạo Tà Vân, Ngạo Tà Vân độc nhất vô nhị! Thứ hai, ta muốn báo thù! Thù mấy vị thúc thúc, ta muốn đích thân đòi lại! Gia quyến bọn họ, ta sẽ tận hết khả năng chiếu cố thật tốt! Thứ ba, ta muốn vượt qua bọn họ, vượt qua bọn họ! Đòi lại danh xưng đệ nhất nhân Trung Tam Thiên của ta!
Đều là người, đều là cha sinh mẹ đẻ, đều là thân thể huyết nhúc! Ta không chịu thua!
Dọc đường đi, đoàn người lại gặp phải mấy lần đuổi giết, mấy lần chiến đấu, mọi người chỉ lấy thoát thân làm chính, không hề ham chiến. Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông bị thương nhẹ, nhưng rốt cuộc vẫn xông được ra ngoài.
Sự tình quay ngược lại một tháng trước. Mạc Thiên Cơ một tay nhấc lên sóng gió Trung Tam Thiên. Toàn bộ Trung Tam Thiên đã chao đảo. Âu gia Điền gia Mộng gia cùng mấy đại gia tộc đều chuẩn bị trận địa sẵn sàng, đón chờ quân địch. Phía Tạ gia, Mạc gia, Đổng gia cũng cảnh giới sâm nghiêm!
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Hôm đó, sau khi Mạc Thiên Cơ cùng đám người Đổng Vô Lệ, La Khắc Vũ, Kỷ Chú thương nghị, lại im lặng một hồi lâu, thần sắc có vẻ rất mâu thuẫn.
"Mạc huynh đang suy nghĩ gì vậy? Làm sao lại ủ rũ như thế?" Đổng Vô Thương vốn vẫn bội phục Mạc Thiên Cơ trù tính sát đất. Thấy hắn khó xử, không khỏi hỏi.
"Theo các vị vừa nói, đám người Mộng Lạc, Điền Bất Hối, Đồ Thiên Hào không có trong gia tộc... Như vậy, những người này có thể chủ lực truy sát Ngạo Tà Vân! Ta đang suy nghĩ điểm này.. Rốt cuộc nên ứng phó như thế nào mới ổn." Mạc Thiên Cơ nặng nề nói.
"Chúng ta đâu có nói bọn hắn không ở trong gia tộc?" La Khắc Vũ có chút buồn bực, gãi gãi đầu.
"Bởi vì, hiện giờ tuy phong ba chưa nổi lên, nhưng lại quá bình tĩnh rồi. Chiến tranh chính là chiến tranh, chỉ mây mù không mưa, đề phòng lẫn nhau, còn tính là chiến tranh sao?" Mạc Thiên Cơ nhẹ giọng nói: "Vừa rồi các vị tới đây, đều nói phụ cận sóng êm gió lặng. Cho nên tiểu đệ mới phỏng đoán như vậy."
"Nếu như bọn chúng ở đây, nhất định sẽ không thể an tĩnh như vậy. Cho dù không có hành động lớn gì, thì cũng phải có va chạm nho nhỏ không ngừng. Một khi an tĩnh như vậy, chứng tỏ tất cả người chủ sự ở đây đều là hạng người cáo già. mà đám tiểu nhân kia, nhất định không ở đây! Nếu không ở đây, ở trong thời khắc quan trọng như vậy lại chạy đi nơi nào? Không phải đuổi giết Ngạo Tà Vân, thì còn làm việc gì nữa?"
"Đám lão gia hỏa này đều lão luyện thành tinh! Chuyện gì cũng thích quan vọng làm chủ, bảo tồn thực lực! Đây là phương pháp xử sự của bất luận gia tộc lâu đời nào, nhưng lại không có cái nhuệ khí tuổi trẻ! Cho nên ta kết luận, bọn hắn không ở đây."
Mạc Thiên Cơ nhíu mày, nói: "Ta đang suy nghĩ tới Ngạo Tà Vân."
"Ngạo Tà Vân?" Đổng Vô Lệ nhíu mày: "Mạc huynh đang suy nghĩ... Có nên cứu hắn hay không? Nếu như chúng ta cứu Ngạo Tà Vân, đối với chúng ta trăm cái lợi mà không có một cái hại! Quả thật nên cứu."
Mạc Thiên Cơ trầm ngâm lắc đầu, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trầm tư hồi lâu, nói: "Nói vậy là sai rồi."
Mạc Thiên Cơ thở dài một hơi, qủa quyết nói: "Chúng ta an bài lâu như vậy, cuối cùng mới khiến cho trường hỗn loạn bắt đầu lan tràn khắp cả Trung Tam Thiên! Nhưng phản ứng của các đại gia tộc, vẫn không mãnh liệt! Vạn nhất chờ tới khi Ngạo Tà Vân chết, mâu thuẫn nhạt đi, các đại gia tộc đều bế quan tự bảo vệ mình, Ngạo thị gia tộc cũng không có bổn sự thôn tính nhiều thế lực như vậy!"
"Lại nói Ngạo Tà Vân không chết, Ngạo thị gia tộc có khả năng sẽ coi đây là một lần lịch lãm giang hồ của Ngạo Tà Vân, căn bản sẽ không xuất động."
"Tất cả công sức của chúng ta, sẽ biến thành công dã tràng. Đám lão gia hỏa này nhẫn nhịn rất giỏi." Mạc Thiên Cơ thở dài: "Bọn họ chỉ chú trọng tới gia tộc sinh tồn mà thôi... Haiz."
Ánh mắt La Khắc Vũ chớp động, nói: "Nếu nói như vậy, Ngạo Tà Vân nhất định phải chết? Chúng ta không thể cứu?"
"Ngạo Tà Vân nhất định phải chết! Bằng không, Ngạo thị gia tộc sẽ không nhúng tay vào trường hỗn loạn này." Mạc Thiên Cơ thâm trầm gật đầu: "Chúng ta không thể có bất cứ cứu viện nào, một khi có trợ lực, Ngạo Tà Vân rất có thể sẽ chạy thoát."
Hắn thở dài, nói: "Ngạo Tà Vân cũng là một nhân tài. Mạc Thiên Cơ ta cũng luyến tiếc một người như vậy chết! Nhưng... khi nên vứt bỏ, nhất định phải vứt bỏ không chút do dự."
"Nhưng... cái này...." La Khắc Vũ sửng sốt: "Vạn nhất bị giá họa thành công... xui xẻo chính là chúng ta đó."
Khó miệng Mạc Thiên Cơ giật giật, thản nhiên nói: "Từ mấy ngày trước, ta đã liên hệ với Tạ Đan Quỳnh, bảo hắn sắp xếp xong xuôi chuyện trong gia tộc, thì lập tức tới Ngạo thị gia tộc, cầu kiến Ngạo Tà Vân."
"Cầu kiến Ngạo Tà Vân?" Đổng Vô Lệ cùng La Khắc Vũ trợn trừng mắt mà nhìn.
"Không sai! Cầu kiến Ngạo Tà Vân." Mạc Thiên Cơ cười cười: "Nếu như Ngạo Tà Vân không ở đó, thì Tạ Đan Quỳnh phải nghĩ cách ở lại Ngạo thị gia tộc, chờ Ngạo Tà Vân trở về.... Dù sao, nếu Tạ Đan Quỳnh muốn rời khỏi Ngạo thị gia tộc, chỉ có hai khả năng, một chính là Ngạo Tà Vân bình an vô sự trở về. Thứ hai chính là tin Ngạo Tà Vân tử trận truyền về... Nhưng việc này, nhất định phải làm kín đáo...."
"Diệu!" Đổng Vô Lệ vỗ đùi: "Âu Độc Tiếu muốn giá họa, đương nhiên sẽ phải giá họa cho Tạ Đan Quỳnh, nhưng hiện giờ, Tạ Đan Quỳnh vẫn ở Ngạo thị gia tộc... Cho dù Ngạo Tà Vân có chết một vạn lần, cũng chẳng liên quan tới hắn."
Mạc Thiên Cơ mỉm cười gật đầu: "Chính là như vậy. Cho nên chúng ta bây giờ phải kiên nhẫn nghe ngóng... Tin tức ta muốn nghe thấy nhất, chính là.... tin Ngạo Tà Vân tử vong.."
Đổng Vô Lệ La Khắc Vũ cùng Kỷ Chú vỗ đùi tán thưởng.
"Bất quá việc này... thủy chung vẫn thiếu sót một thứ gì đó...." Mạc Thiên Cơ nhíu mày, đi qua đi lại... Nguồn: http://truyenfull.vn
"Thiếu sót? mạc huynh, chuyện này đã không còn chút sơ hở nào rồi! Còn có thể thiếu sót gì nữa?" Đổng Vô Lệ bội phục sát đất.
"Thiếu một lực đẩy.... Cần lực đẩy rất cường đại." Mạc Thiên Cơ nhíu mày: "Chúng ta đem tất cả mâu thuẫn khơi lên, khiến toàn bộ trở nên gay gắt, giống như thảo nguyên ngàn dặm, tất cả cỏ xanh đã khô héo, tiếp đó chỉ cần một mồi lửa là có thể hỏa phần liêu nguyên! Nhưng mồi lửa đó... ở nơi nào?"
"Nhưng chúng ta không thể chủ động xuất thủ. Một khi chủ động xuất thủ... sẽ từ chủ động hóa bị động. Thậm chí bị người ta quật ngược lại, nói chúng ta có dã tâm cũng không phải là không thể. Cho nên chỉ có thể súc thế giương cung, chờ thời mới hành động được."
Hắn nhíu mày suy tư: "Mồi lửa kia ở nơi nào? Ở nơi nào? Làm sao mới khơi lên đại hỏa, hơn nữa còn phải khiến cho trận đại hỏa này cháy tới không thể ngăn cản, trực tiếp hủy diệt tất cả?"
"Chúng ta đã làm được quá nhiều, toàn bộ giang hồ bắt đầu rung chuyển... Nếu như lại chủ động tấn công, lập tức sẽ gây ra hoài nghi... Nhưng, ai có thể đốt đống cỏ khô này cho ta? Hình thành thế hỏa phần liêu nguyên?"
Hắn trầm tư đi đi lại lại, hai hàng luông mày nhíu càng lúc càng chặt, thần sắc suy tư trong mắt càng lúc càng đậm.
Đổng Vô Lệ cùng La Khắc Vũ thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn nhau. Rốt cuộc cũng cảm giác được, suy nghĩ của mình hoàn toàn không theo kịp tiết tấu Mạc Thiên Cơ.
Mạc Thiên Cơ suy nghĩ điều gì, đã vượt qua khỏi một phạm trù, thăng lên tới mức độ quan sát tất cả!
Thật lâu sau đó, Mạc Thiên Cơ mới dừng bước, nhíu mày, thì thào nói: "Nếu không có lửa... Tất cả những gì vất vả xây dựng lên, sẽ biến thành công cốc a...."
"Ngạo Tà Vân chết, không chừng lại hình thành nên trận đại hỏa này?" Đổng Vô Lệ buồn bực nói.
"Đó là báo thù chi chiến của Ngạo thị gia tộc! Hoàn toàn khác với tranh bá chiến! Nếu như chỉ là báo thù chi chiến... vẫn chưa đủ đục! Chúng ta chiếm không được bao nhiêu tiện nghi...." Mạc Thiên Cơ buồn bực.
"Chỉ là không biết... khi nào bọn Sở diêm vương mới có thể trở về?" Đổng Vô Lệ thì thào: "Nếu như bọn hắn trở về sau khi đã bắt đầu... Mạc huynh, tính toán của ngươi phải làm thế nào? Chuẩn bị trước kia đều uổng phí hết rồi sao?"
"Tuyệt đối không uổng phí." Mạc Thiên Cơ tin tưởng vô cùng, nói: "Cho dù bọn họ không thể về kịp lúc... Chúng ta vẫn đứng ở thế bất bại!"
Sau đó, hai mắt Mạc Thiên Cơ đột nhiên sáng lên: "Sở diêm vương? Trở về?"
Trong phúc chốc, vô số ý niệm đã xuất hiện trong đầu hắn: Sở diêm vương có thể như vậy hay không? Có thể hay không...
Mạc Thiên Cơ trầm ngâm, rốt cuộc nói: "Cái này... tất cả mấu chốt đều được Sở diêm vương dẫn lên, ta chỉ lợi dụng mà thôi...."
"Dựa theo quy tức thiên địa và lệ thường.... Nếu hắn dẫn lên, thì nhất định phải bị cuốn vào...Vậy, mồi lửa mấu chốt của trận đại hỏa này, liệu có thể tìm được trên người Sở diêm vương hay không?"
Mạc Thiên Cơ như có điều suy nghĩ.