Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 575: Đàm Đàm và Nhuế Bất Thông




Sở Dương thân pháp nhẹ nhàng, một đường đi tới. Tháng này số lần hắn chiến đấu cũng không nhiều, đại bộ phận thời gian, đều dùng để hái thuốc, củng cố tu luyện.
Bởi vì Sở Dương phát hiện, ở Cực Bắc Hoang Nguyên có rất nhiều linh dược, hơn nữa không có ai thu thập! Cái này quả thực là một cái dược liệu khố thiên nhiên.
Nhất là dưới huyền băng, hầu như mỗi một đoạn đường, đều có một gốc cây hoặc là vài cọng linh dược ở bên ngoài nhìn không tới! Mà địa phương này, trừ Sở Dương, đương kim thiên hạ không còn người thứ hai có thể đến được!
Cho nên Sở Dương trong khoảng thời gian này quả thực là thu hoạch đến hứng chí bừng bừng. Sở Dương dùng tốc độ nhanh nhất, cấp tốc thu bảo tàng dưới mặt đất!
Để cho Sở Dương ngạc nhiên là, hắn còn đào ra một khối Tinh Thần Thể bên dưới huyền băng. Đây chính là thứ tốt trên đại lục chưa bao giờ xuất hiện qu, Saở Dương thu vào cửu kiếp không gian cả Kiếm Linh cũng chậc chậc lấy làm kỳ lại, quay chung quanh vòng vo vài vòng, cũng nhìn không ra nguyên cớ.
Hắn còn tiến vào Thối Hồn Tuyền ba ngày một lần.
Cho tới hôm nay, vừa đúng một tháng.
Kiếm nhận đã từ trong Thối Hồn Tuyền bày ra, chỉ còn Kiếm Tiêm còn ngâm mình bên trong, bù lại tiêu hao vì Sở Dương dò xét linh dược. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Kiếm linh cũng đã xong. Muốn rèn luyện tiếp phải chờ Sở Dương thăng lên Quân cấp.
Sở Dương rõ ràng cảm giác được, tam tiệt Cửu kiếp kiếm đều đã xảy ra biến hóa rất nhỏ.
Tựa như linh tính càng ngày càng cao, sử dụng cũng càn thêm thuận tay.
Kiếm phong cùng Kiếm nhận sát khí càng đậm đặc! Tựa như trầm mai trong phong duệ một vạn năm phong duệ, sau khi ngâm Thối Hồn Tuyền đã hoàn toàn khôi phục, hoàn toàn thanh tỉnh...
Thân thể Kiếm linh đã giống hệt thân thể người thường! Sở Dương có đôi khi tò mò đụng vào người hắn cư nhiên không xuyên qua như trước nữa, mà có cảm xúc như đụng vào người thật.
Kiếm linh đối với tình trạhiện tại ng cực kì hài lòng, mỗi ngày đều là cười không khép miệng, hiện tại trong Cửu kiếp trong không gian tràn ngập tài nguyên. Sinh Cơ Tuyền, Thối Hồn Tuyền, Huyền Băng Ngọc Cao, Huyền Dương Ngọc Tủy, vô số Huyền Ngọc Băng Tinh, Huyền Dương Ngọc, còn có Ngọc Tuyết Linh Tham, Hỏa Hải Tử Tinh cùng với vô số linh dược từ dưới huyền băng thu hoạch được...
Còn có vô số tài liệu kim chúc kỳ dị...
Kiếm linh liền giống như một thần giữ của, mỗi ngày đều đếm đếm, sau đó liền thỏa mãn cười.
Nha, tài phú thật nhiều a. Cho dù là tám vị Kiếm chủ trước kia cũng không kiếm được nhiều như vậy…
Cái tên này chính là quái thai! Kiếm linh nhìn Sở Dương, trong lòng yên lặng nói.
Sở Dương một đường bay nhanh, hướng về phương hướng của Đàm Đàm!
Đàm Đàm hiện tại đúng là tức giận cực kỳ, nhưng hắn cũng là thúc thủ vô sách!
Chỗ hắn tựa như là một cái trận thế thiên nhiên, loại tiểu bạch như Đàm Đàm đi vào, nếu không người chỉ dẫn thì chỉ ccó vào mà không có ra!
Liên tục hai ngày, Đàm Đàm bụng đói meo vẫn không có một bóng người!
Cái này là do thể chất kỳ quái của hắn, người này hiện tại thức ăn bình thường căn bản ăn không vô.
Chết đói cũng ăn không vô. Mà số lượng nội hạch ăn một bữa còn tăng lên, từ ba khỏa bây giờ đã thành bốn khỏa.
Liên tục đói bụng hai ngày, như thế nào có thể kiên trì!
Ngày thứ ba, Đàm Đàm tựa vào một tảng đá, hai mắt tỏa sáng nhìn bốn phía, khát vọng nhìn thấy một đầu linh thú, cho dù là cửu cấp Đàm Đàm cũng sẽ phấn đấu quên mình đi lên quyết chiến lấy nội hạch!
Nhưng ngay cả cấp ba cũng không có!
Đến buổi tối, Đàm Đàm đã đói đến cả khí lực mắng chửi người cũng không có.
Phía sau, cái tiểu tử đáng giận kia rốt cuộc xuất hiện, từ xa cười hề hề nhìn Đàm Đàm, vẻ mặt đầy sự đắc ý và khoái cảm sau khi trả thù.
Người này, đúng là Nhuế Bất Thông!
Mà thiên nhiên trận thế này chính là sư môn của Thần Thâu Quỷ Đạo.
Nói là sư môn, thật ra chính là lúc trước hai người vô ý tiến vào nơi này, chiếm được một quyển bí tịch, hơn nữa ở trong này tu luyện rồi trở lại Trung Tam Thiên tiến vào giang hồ.
Cái tên Thần Thâu Quỷ Đạo vì vậy mà có.
Mỗi hai năm, bọn họ sẽ trở lại nơi này một lần. Nhuế Bất Thông tiến đến là muốn cho đồ đệ bảo bối đề thăng thực lực.
Nhuế Bất Thông cũng cực kỳ buồn bực, đi vào nơi này vài tháng, không ngừng chuẩn bị này nọ, không ngừng điều chỉnh trạng thái, sau đó đợi thời cơ đi vào.
Chính mình chuẩn bị đi vào rèn luyện.
Nào biết ngày đó lại bị người ta đánh, đối phương lại là Vương tọa cửu phẩm!
Lúc đó Nhuế Bất Thông có chút thảm không nói nổi. Vừa mới chuẩn bị không sai biệt lắm, thân thể điều chỉnh cũng không sai, lại bị đánh đến thất điên bát đảo, khí tức bên trong thân thể loạn thành một đoàn!
Đánh một chút thì đánh một chút đi, dù sao cũng không có nội thương, vài ngày sẽ điều chỉnh tốt. Nào biết tên này vừa mới đánh mình xong liền hướng mình hỏi đường!
Cái này không phải tìm ngược đãi sao?
Vì thế Nhuế Bất Thông tùy tay chỉ một đường, thừa dịp tên đầu đất này vui sướng chạy đi, mượn gió bẻ măng, diệu thủ trống trơn, đưa cái bao trên người hắn trộm xuống.
Đánh không lại ngươi, ta cũng muốn cho ngươi rủi ro! Nhuế Bất Thông oán hận.
Trộm xong, Nhuế Bất Thông mới phát hiện: Phát tài!
Chân chính là phát tài!
Bên trong linh thú nội hạch đã ngoài tứ cấp ước chừng có hơn một ngàn khỏa! Đây là nhất bút tài phú lớn cỡ nào, Nhuế Bất Thông càng kỳ quái: Người này lại có thể không mang cơm? Hơn nữa có vẻ không ăn thịt?
Lại có thể ở trong này chết đói? Nhuế Bất Thông cảm thấy rất kỳ quái!
Ta kháo, trên đời còn có người như thế này? Thật sự là tên ngốc.
Nơi này tuy rằng không có cao cấp linh thú, nhưng gà tuyết, thỏ tuyết thì vẫn có. Nhuế Bất Thông thật không dám tin tưởng, lại có thể có một vị cửu phẩm Vương tọa tự làm cho mình chết đói?
Đợi đến khi chứng thực việc này, Nhuế Bất Thông cũng chỉ có thể cảm thán thiên hạ to lớn không gì không có. Nhìn người này đã đói đến không có khí lực, Nhuế Bất Thông thật cẩn thận từ sau tảng đá lò đầu ra: "Này, ngươi không ăn cơm sao? Tên ngốc?"
Đàm Đàm đã đói đến đầu váng mắt, vừa nghe những lời hữu khí vô lực mắng: "Ngươi mới ngốc! Mẹ, nếu có cơm, lão tử có thể không ăn? Ngươi cho là lão tử não tàn với giống ngươi?"
Nói xong mới mở to mắt, nhất thời giận dữ, oa nha một tiếng kêu lên: "Thì ra là ngươi! Khốn kiếp!
Trả cái bao cho ta!"
Nhuế Bất Thông rụt cổ càng ngày càng cảm thấy người này thật sự là rất thú vị, đói đến nhũn người còn dám phát uy với mình?
"Ta không trả, ngươi có thể làm gì?" Nhuế Bất Thông hừ hừ. Gặp người này cư nhiên không đánh lại đây, trong lòng đại định.
"Ngươi không trả?"
Đàm Đàm cả giận nói: "Đó là của ta, tại sao ngươi không trả?"
Nhuế Bất Thông từ sau bước lên, ngồi trên tảng đá, giơ cái bao lên: "Đúng vậy, khi nó ở trong tay ngươi là của ngươi. Nhưng…vào tay ta liền biến thành của ta!"
Hắn nhìn Đàm Đàm cười tà: "Ngươi nói mấy thứ này là ngươi, ngươi có chứng cớ gì không? Ngươi kêu nó một tiếng, nó có thể trả lời ta liền trả lại cho ngươi!"
Đàm Đàm bị chọc giận gần như phát điên: "Vô liêm sỉ! Mấy thứ đó đều là vật chết như thế nào có thể trả lời? Ngươi cho là chúng nó sẽ đánh rắm giống ngươi sao?"
"Vậy không thể chứng minh là của ngươi." Nhuế Bất Thông cười ha ha, quơ quơ trước mặt rồi lại nhét vào lòng..
Đàm Đàm giận dữ, mạnh mẽ đứng lên, xoát một tiếng như tia chớp đánh tới.
Nhưng Nhuế Bất Thông là chân truyền Thần Thâu Quỷ Đạo, thân pháp nhẹ nhàng, Đàm Đàm nay đói thành như vậy nguyên khí tổn hao sao có thể đuổi theo.
Nhuế Bất Thông toàn thân xoay tròn, đã ở ngoài vài chục trượng, hắc hắc cười không ngừng.
"Ngốc tử, chỉ cần ngươi quỳ xuống hướng Nhuế gia gia lạy ba cái, nói ta sai rồi thì ta liền trả cho ngươi." Nhuế Bất Thông đắc ý cười to.
"Đánh rắm con mẹ ngươi! Lão tử cả đời cũng không quỳ xuống!" Đàm Đàm phẫn nộ rồi.
Cực độ phẫn nộ, làm cho Đàm Đàm ngửa mặt lên trời thở dài: "Không thể tưởng được ta thân là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, cư nhiên ở Cực Bắc Hoang Nguyên gặp phải bọn đạo chích làm nhục!"
"Gì?"
Nhuế Bất Thông té xuống đất, lập tức ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Đàm Đàm. Cái loại xấu xí đến cực điểm này cư nhiên còn nổ to như vậy: "Ngươi? Đệ nhất mỹ nam tử? Anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong?"
"Đúng vậy!"
Đàm Đàm ngửa đầu: "Chẳng lẽ Đàm đại gia không đẹp?"
Nói vấn đề xấu đẹp, Đàm đại gia ngay cả đói khát cũng đã quên. Đói chết là chuyện nhỏ, thanh danh mới là chuyện lớn! Cái danh xưng mỹ nam tử ai dám đoạt của ta?
"Oa ha ha ha ha" Nhuế Bất Thông cười đến chảy nước mắt,. Một người quái dị như vậy, lại dám nói mình đẹp nhất? Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử?
Cái này quả thực là khôi hài đến cực điểm!
Lập tức, Nhuế Bất Thông liền ngây ngẩn cả người: "Ngươi họ gì? Đàm đại gia? Cái gì Đàm đại gia?"
Nhuế Bất Thông nhớ tựa như sư đệ Sở lão đại gọi là Đàm Đàm hơn nữa cái tính cách này, cũng quá tự kỷ. Lúc ở một chỗ với Sở lão đại đã nghe qua đại danh này vô số lần, quả thực có thể nói là như sấm bên tai.
Nay vừa nghe đối diện cái tên xấu xí cực độ mà lại tự kỷ cực độ nói mình họ Đàm. Nhuế Bất Thông không khỏi cảm giác có chút không ổn. Mình sẽ không gặp được sư đệ lão đại đi?
"Bổn đại gia đi không thay tên, ngồi không thay đổi họ! Họ Đàm, đại danh Đàm, anh tuấn tiêu sái thiên hạ đệ nhất đẹp trai Đàm Đàm trong truyền thuyết chính là ta! Ta chính là anh tuấn tiêu sái thiên hạ đệ nhất đẹp trai Đàm Đàm trong truyền thuyết!" Đàm Đàm ngửa cổ hét lớn một tiếng. Nói lên những lời này, lại có thể mặt mày hồng hào, bễ nghễ làm bộ nhìn quanh tự hào, tuyệt không giống một người đói bụng ba ngày!
"Quả nhiên là ngươi." Nhuế Bất Thông hoảng sợ, nhất thời cả rơi vào tình huống khó xử
Ta kháo, quả nhiên là sư đệ lão đại!
Vậy phải làm sao bây giờ...
Nhuế Bất Thông gãi gãi đầu, vẻ mặt cầu xin, còn nói một câu nói: "Thì ra là ngươi."
"Ngươi nhận ra ta?"
Lần này đến phiên Đàm Đàm ngạc nhiên: "Ngươi cũng nghe nói qua đại danh anh tuấn tiêu sái của ta?"
Hắn rung đùi đắc ý, đột nhiên một trận đắc ý: "Ca quả nhiên là một cái truyền thuyết, ngay cả dã nhân ở Cực Bắc Hoang Nguyên cũng nghe qua đại danh của ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.