Cố Vân Lan im lặng một lúc thật lâu. Ánh mắt bén nhìn chăm chú nhìn vào Cố Độc Hành, cũng nhùn thật lâu.
Cuối cùng thở dài một tiếng!
" Chuyện đến nước này, ta chỉ hy vọng tương lai con và huynh đề của con cho ta một cái công đạo...!" Cố Vân Lan có chút mờ mịt mờ nói: " Ta làm sao có thể không biết hai người bọn họ không ra gì. Nếu cố thị gia tộc rơi vào tay bọn họ thì chỉ sợ là qua mấy năm sẽ lụi tàn. Nhưng nói thế nào đi chăng nữa cũng không nên giết..."
Cố Độc Hành im lặng.
" Gia tộc Cố thi, gia tộc Có Thị... ha ha, nếu không phải nghĩ đến cơ nghiệp tổ tông cua gia tộc Cố thị, mấy vạn người dựa vào chúng ta để sống thì... Cố Độc Hạnh, năm nay ta sẽ một chưởng đập chết con!"
" Nghĩa phụ bớt giận"
Cố Vân Lan hừ lạnh một tiếng rồi lại thở dài. Giờ phút này, nếp nhăn trên mặt dường như khắc sau hơn rất nhiều.
" Ta còn muốn suy nghĩ cẩn thận hơn về chuyện này" Cố Vân Lan thấp giọng thở dài, im lặng đi về phía trước.Đi được bảy tám trượng thì bỗng đột nhiên dừng lại, không quay đầu mà nhẹ nói: " Chuyện này...không được để bất kỳ kẻ nào biết"
" Vâng thưa nghĩa phụ!" Cố Độc Hành nhìn bóng nghĩa phụ tiêu điểu rời đi, trong lòng không khỏi đau xót!
Chuyện này đã làm sai hay sao? Đã sai hay sao?
Từ góc độ của Cố Vân Lan mà nói, từ ân tình của Cố Vân Lan đối với Cố Độc Hành mà nói thì chuyện này làm sai rồi! Công ơn nuôi dưỡng như trờ cao đất dày, nhưng huynh đề mình lại giất con trai ruột của người!
Nhưng Cố Độc Hành nhận sai chứ không hối hận!
Áy náy đúng là có áy náy nhưng Sở Dương làm như vậy cũng chỉ là vì chính mình.
Cũng giống như những gì Cố Độc hành suy nghĩ, dự đoán trước. Đội đến sau khi nghĩa phụ rời đi, thì sớm hay muộn bản thân mình cung phải đánh một trận với Cố Diêm Dương và Cố Viêm Nguyệt! Không phải là mình chết ở trong tay bọn họ thì là bọn họ chết trong tay mình
Sống hay chết cũng là chuyện đã xác định.
Nhưng dù sao cũng là chuyện sau này.
Bất kể như thế nào nghĩ phụ cũng sẽ không thấy được.
Nhưng hiện giờ lại xảy ra tình huống này, thật sự khiến cho lão nhân gia khó có thể thừa nhận.
Theo một góc độ khác mà nói thì Sở Dương giết chết huynh đệ Cố Viêm Dương cũng là cứu vớt cho gia tộc Cố thị, để cho gia tộc không đến mức suy bại... Nhưng đây cũng chỉ là một cách nói mà thôi. Không thể lấy đó là lý do được.
Trong lòng Cố Độc hành rất thống khổ, rất mâu thuẫn.
Nhưng hắn cũng không trách Sở Dương
Sở Dương không chỉ mạo hiểm tính mạng, hơn nữa còn mạo hiểm chuyện huynh đệ xích mích, quyết liệt với nhau để giúp mình giết người!
Cho dù ngươi trách ta làm chuyện này thì ta vẫn cứ làm giúp ngươi! Bởi vì ta với ngươi là huynh đệ!
Sớm hay muộn gì thì ngươi cũng sẽ phải đánh một trận với hai người bọn họ. Ngươi giết bọn họ thì cả đời lương tâm bất an, sẽ trở thành chướng ngại, thành tâm mà của ngươi! Nhưng nếu là ta giết thì gánh nặng lương tâm của ngươi sẽ bớt đi nhiều lắm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Cho nên chuyện ta làm, ngươi có trách ta cũng vẫn sẽ làm! Dù người tuyệt giao với ta, ta vẫn làm! Cho dù vì vậy dẫn đến bất hòa... ta cũng vẫn làm!
Hơn nữa còn là phải làm càng nhanh càng tốt!
Ta chỉ muốn huynh đệ của ta được bình an!
vì thế, ta không tiếc mang trên lưng môt thân tội nghiệt! cho dù tiếng xấu môn đời thì cũng có sao đâu?
Sở Dương không hề nói ra những lời này! một câu cũng không nói.
Nhưng Cố Độc Hành lại có thể biết được, hiểu được. Cho nên hôm nay hắn mới thay huynh đệ của mình gánh tội danh này! Chuyện của huynh đệ ta làm, cho dù ta không biết ta cũng sẽ đến gánh!
Gánh đến cúng!
Cố Vân Lan biến mất ba ngày. Trong ba ngày này, gia tộc Cố thi cẫn là một mảnh im lặng. Toàn bộ nhân mã đi tới chiến khu Thương Lan đã thu thập xong xuôi, chỉ chờ gia chủ ra lệnh một tiếng là xuất phát.
Ngày thứ ba, Cuối cùng Cố Vân Lan cũng đi ra ngoài. Thân thể hắn vẫn thẳng tắp hiên ngang nhưng đầu tóc của hắn gần như bạc trắng.
" Cố Độc hành, con đi theo ta!" Cố Vân lan nói.
Cố Độc hành đi tới.
" Con dẫn người đi tới chiến khu Thương Lan!" Cố Vân Lan trầm giọng nói, nhưng sau đó đột nhiên ngẩng đầu, thấp giọng quát: " Ta muốn con mang theo gia tộc Cố thị đánh ra uy phong của chúng ta! mang theo gia tộc Cố thi đi tới huy hoàng! Mang theo gia tộc Cố thị xông tới Thượng tam thiên! Con có thể làm được không?"
" con có thể " Cố Độc hành giật mình, đột nhiên hét lớn lên!
" Đi đi!"
" Nghĩa phụ, con muốn đến thăm Tiểu Diệu tỷ!" Cố Độc Hành biết vào lúc này mà nói ra yêu cầu như thế có chút không đúng nhưng vẫn không nhịn được mà nói ra.
Mấy ngày nay tưởng niệm đã hành hạ hắn tới mức như hỏng mất!
Càng là rời đi càng nghĩ đến chỗ tốt của Cố Diệu Linh! Trong lòng thúc giục, mong nhớ da diết, Cố Độc Hành cuối cùng cũng về tới gia tôc. Gặp được Cố Diệu Linh chính là tâm nguyện của hắn!
" Tâm nguyện duy nhất!
Nhìn chằm chằm một lúc, Cố Vân Lan rốt cuộc cũng nói " co đi đi! sau khi thăm thì lập tức trở lại!"
" Đa tạ Nghĩa phụ!"
Cố Độc Hành mừng rỡ cảm tạ rồi nhanh chóng phóng phi thân rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn một lúc lâu, Cố Vân Lan mới thở dài một hơn, lẩm bẩm nói:" xem ra thật sự không phải độc hành làm, nhưng là Độc hành ơi, nếu con không nói ra có phải tốt hơn không? con biết rằng cha tình nguyện đánh một trận chiến hồ đồ với gia tộc tạ thị không?"
Sau đó hắn liền sải bước đi tới trước mặt đội gnur gia tộc, lá cờ lớn trên đỉnh đầu bay phần phật. Cố Vân Lan bước lên đài cao, giơ tay lên! Nhất thời, ở dưới vang lên tiếng hoan hô như sấm động!
" Gia chủ! Gia chủ!"
" Các vị yên lặng" Cố Vân Lan chắp tay sau lưng, thân thể thắng tắp đứng dưới đại lỳ giống như một thanh kiếm sắc bén vĩnh viễn không gẫy, ánh mắt ngạo nghễ tung hoành nói lớn: " Hôm nay, tại đây tuyên bố 1 chuyện! Mời tấc cả mọi người nghe lỹ!"
Phía dưới nhất thời im lặng.
"Kể từ hôm nay trờ đi, Cố Độc Hành chính là người thừa kế duy nhất của gia tộc Cố thị chúng ta! Lần này đi chinh chiến ờ chiến khu Thưong Lan,Cổ Độc Hành có toàn quyền quyết định!"
"vâng!" Tất cả đều đáp lại
"Bất kỳ kẻ nào cũng không được bất mãn làm chuyện bất lợi, thậm chí là lén lút nói xấu về Thiếu gia chủ! Một khi bị phát hiện sẽ bị đuổi khỏi gia tộc. Kê nào vi phạm nghiêm trọng thì giết không tha! Các vị đã nghe rõ chưa?" Cố vân Lan lạnh lùng nói tiếp.
"Đã nghe rõ!"
"Từ nay về sau, chúng ta nhất quyết tuân theo mệnh lệnh của Thiếu gia chủ!" "Gia chủ vạn tuế!" Ở trong gia tộc Cố thị, Uy vọng của Cố Độc Hành cao hớn nhiều so với hai người Cố Viêm Dương và Cố Viêm Nguyệt. Bởi vậy cũng dễ khiến người khác tin phục hợn. Cố Độc Hành chính là thiên tài được cả gia tộc Cố thị công nhận! 'Cơ hồ mỗi người đều khẳng định rằng với năng lực của Cố Độc Hành thì chắc chắn có thê đưa tất cà mọi người đi tới huy hoàng.
Dù sao, không cần hỏi thì ai cũng biết việc đi theo một vị Thiếu gia chủ thiên tài với việc đi theo một vị Thiêu gia chủ tài trí bình thường thì việc nào có tiền đồ sáng lạn hơn.
Khi Cố Viêm Dương và Cố Viêm Nguyệt cầm quyền, những người này ngoài miệng thì không nói gì nhưng trong lòng thì lại rất bi quan với tương lai của gia tộc.
Cho nên đến khi huynh đệ Cố Viêm Dương chết đi thì ngoài một vài người ra, trong cà gia tộc Cố thị cũng không có ai thương tâm. Nếu có nghĩ gì thì cũng là như trút được gánh nặng. Hai kẻ vô liêm sỉ việc thành công thì không đủ, việc thất bại thì có thừa này cuối cũng cũng đã chết!
Chính vì huynh đệ Cố Viêm Dương chết đi mà những người này lại thấy được hy vọng. Cho nên lần xuất chinh này mới có ý chí chiến đấu sục sôi như vậy!
Cố Vân Lan để cho tiếng hoan hô yêu bớt đi rồi mới nói tiếp: "Các vị ờ đây chờ trong chốc lát, đợi Thiếu gia chủ đến đây rồi lập tức lên đường!"
"Vâng!"
Tiếng đáp này càng thêm chỉnh tề, càng thêm vang dội!
Trong lòng Cố Vân Lan không khỏi khổ sở. Tình huống này chưa từng xảy ra khi hai đứa con của mình cầm quyền. Một lần cũng không có!
Cố Độc Hành một đường lao tới, xuyên qua vườn qua, xuyên qua đường nhỏ, rẽ mấy lối cuối cùng cũng tới được phía sau của gia tộc Cố thị. Ở đây chính là động Tủ Long.
Nhưng càng đến gần thì bước chân của Cố Độc Hành càng thêm chậm lại. Đến về sau, thậm chí còn có chút do dự, gần như muốn xoay người bỏ chạy.
Hắn đang sợ!
Cố Độc Hành chưa bao giờ biết sợ là cái gì! Coi như là một thân một mình đối mặt với ngàn vạn địch nhân hắn cũng có thể thản nhiên nghênh chiến. Lá gan của Cố Độc Hành có thể nói là làm bằng sắt.
Nhưng giờ phút này, khi sắp nhìn thấy Cố Diệu Linh, hắn lại sợ... sợ hãi!
Liệu Tiểu Diệu tỷ có để ý tới mình không?
Nếu Tiểu Diệu tỷ có...
Liệu Tiểu Diệu tỷ có...
Gặp được rồi ta nên nói gì đây?
Cuối cùng Cố Độc Hành dừng lại cách động Tử Long gần trăm met. Phía trước là một vũng nước nhỏ, mới gần đây có tuyết rơi nên tích tụ một chút nước tuyết, giờ đã đông thành băng.
Cố Độc Hành đi tới cạnh vũng nước, soi mình xuống mặt băng trơn nhẵn này, cẩn thận sửa sang lại quần áo, đâu tóc, nhìn khuôn mặt mình một chút rồi nắm lấy một đám băng tuyết xoa xoa lên mặt.
Lạnh lẽo thấu xương khiến cho đầu óc hắn trở nên tính táo hơn.
Đã đến đây rồi thì có gì không dám nữa?
Cố Độc Hành hiểu rõ lòng mình, nhanh chóng bước tới trước
" Người tới đứng lại!" Thủ vệ quát to một tiếng.
"Là ta " Cố Độc Hành nói: "Ta muốn gặp tiển thư!"
"Hóa ra là Độc Hành công tử Xin hỏi lần này Độc Hành công tử tới đây có lệnh bài của gia chủ hay không?" Thái độ của thủ vệ trở nên cung kính hơn nhiều. Bất kỳ người nào cũng biết, Cố Viêm Dương và Cố Viêm Nguyệt đã chết thì gia chủ tương lai của Cố gia chính là Cố Độc Hành!
Bọn họ làm sao dám vênh váo với gia chủ tương lai?
Độc Hành lấy lệnh bài từ trong ngự ném tới.
"Mời Độc Hành công tử chờ!" Sau khi xem xong thủ vệ lập tức xoay người vào bên trong thông báo.
Chỉ một lúc sau, bên trong Truyền đến tiếng động rất nhỏ. Sau đó, cửa động bóng loáng bóng sáng lên, không gian xung quanh bất chợt trở nên rét lạnh. Một cỗ khí buốt lạnh tận xương tủy từ trong cứa động tràn ra.
Nhất thời, trên mặt đất ờ nước mặt Cố Độc Hành đã bao trùm một tầng băng sương thật dày.
Động Tử Long, Đây chính là chỗ lợi hại của động Tủ Long! Người thường tuyệt đối không thể chịu đựng được nhiệt độ ờ bên trong càng đi vào lại càng rét lạnh.Ơ tận cùng bên trong thì ngay cả hòn đá cũng có thể đông lạnh mà vỡ ra.
Bình thường ở đây có trận pháp bao trùm, hàn khí không ra ngoài được. Nhưng một khi mờ ra thì cả trời đàt cũng lạnh đến đóng băng. Tiếng bước chân rất nhỏ ra đến của liền dừng lại. Dường như người ờ bên trong đang làm gì đó... Một lúc sau, một thiếu nữ cả người bị sương trắng bao phủ từ bên trong đi ra
Hít thở một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn Cố Độc Hành, mỉm cười nói: "Tiểu đệ, người tới làm gì?"
Nụ cười vô cùng sáng rở, đẹp đẽ.
Trên đầu nàng ngưng kết sương trắng một đầu tóc đen giờ nhìn như giống bà già bảy tám mươi tuổi. $ắc mặt đông lạnh đến mức xanh xao, tay chân có chút tê cứng. Nhưng dù đầu tóc bị đóng băng có chút cứng ngắc nhưng vẫn thật chính tề!
Quàn áo cả người vẫn đâu ra đấy!
Nhìn là biết được trước khi nàng ra đây chắc chắn đã sửa sang quần áo thật lâu rồi mới miễn cưỡng có hiệu quà như thê này.
Người thiếu nữ này đa cố gắng hết sức có thề.
Cố Độc Hành kinh ngạc nhìn nàng ánh mắt như đọng lại trên người nàng
Một lúc lâu sau vẫn không nói được gì.
"Tiếu đệ, làm sao thế?" Thỉếu nữ có chút bối rối đầu nhìn lại mình, cô gắng mỉm cười nói: "Có phải lúc này Tiêu Diệu tỷ rất khó coi hay không?"