Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 286: Thật sự là đao tốt




"Còn có một tin tốt...." Sở Dương giống như một lão thần côn: "Không có ai biết là ta giết."
"Vô nghĩa!" Cố Độc Hành trợn trừng mắt.
"Cho nên, ngươi chuẩn bị báo thù cho huynh đệ của mình đi." Sở Dương nói: "Nếu như không ngoài sở liệu của ta, thì lần này Cố thị gia tộc các ngươi, sẽ đối đầu với Tạ thị."
"Tạ thị?" Cố Độc Hành gãi gãi đầu: "Chuyện này thì có liên quan gì tới Tạ thị?"
"Tạ Đan Quỳnh giết một vương tọa của các ngươi. mà ngay sau đó, ta lại xuất thủ. Chúng ta song phương, phối hợp chặt chẽ, khăng khít, vừa vặn giết ba trong bốn người Cố thị gia tộc các ngươi phái tới thí luyện!" Sở Dương cười hắc hắc một tiếng.
Cố Độc Hành rốt cuộc cũng hiểu được, dở khóc dở cười, nói: "Vì thế chậu nước bẩn này, Tạ Đan Quỳnh Tạ thiếu gia đã phải thay ngươi, hứng hết lên người...."
"Thật sự một điểm cũng không sai." Sở Dương vỗ tay, cảm thán nói: "Tạ Đan Quỳnh là người tốt a, làm việc tốt thì phải được lưu danh, ta cứ im lặng là được..."
"Ngươi không im lặng được sao?" Cố Độc Hành khẽ thở dài, ánh mắt nhìn Sở Dương vừa mang theo vẻ cảm động, vừa bất đắc dĩ.
Sở Dương nói thì có vẻ thoải mái, nhưng Cố Độc Hành há không biết Sở Dương phải phiêu lưu mạo hiểm bao nhiêu?
Tu vi Sở Dương chỉ là một võ tông mà thôi!
Một võ tông, giết chết hai nhân vật trọng yếu trước mặt bốn năm mươi vị cao thủ vương tọa đang như hổ rình mồi, sau đó toàn thân trở ra....
Cố Độc Hành cũng không nghĩ Sở Dương dùng biện pháp gì để thực hiện được, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút, hắn cũng phải toát mồ hôi lạnh!
Bây giờ Sở Dương có thân phận thế nào chứ? Không khách khí mà nói, an nguy hiện giờ của Sở Dương trựuc tiếp liên quan tới thắng bại đại chiến giữa hai nước! Chỉ cần một chút sai lầm cũng không được pháp xuất hiện, một điểm sơ xuất cũng không được có!
Nói nghiêm trọng một chút, cho dù Sở Dương hiện giờ có phong hàn hắt xì hơi một cái, trong nháy mắt ảnh hưởng tới ý nghĩ, cũng có thể gây ra vấn đề nghiêm trọng...
Mà dưới tình huống nhưu vậy, Sở Dương lại dám ngang nhiên nắm lấy cơ hội, giết chết Cố Viêm Dương và Cố Viêm Nguyệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vì sao?
Vì huynh đệ! Vì Cố Độc Hành ta!
Bởi vì Sở Dương biết, tuổi thơ của mình bất hạnh, hai huynh đệ Cố Viêm Dương đóng góp công lớn! Bởi vì Sở Dương biết, hai người kia cho tới bây giờ vẫn không buông bỏ ý định giết chết mình! Bởi vì Sở Dương iết, có hai người kia tồn tại, mình tại Cố gia vĩnh viễn không bao giờ ngóc đầu lên được!
Bởi vì bọn họ mới là huyết mạch dòng chính của gia tộc!
Nếu như hai người bọn họ tranh khí, Cố Độc Hành cũng không nói gì cả. Nhưng vấn đề là ở chỗ, hai người kia là bùn nhão không xây được tường, lại còn đố ký tài năng người khác, đùa bỡn quyền mưu, tâm ngoan thủ lạt, âm hiểm giả dối.
Cho nến Sở Dương lần này xuất thủ, vì cái gì? Tất cả đều là vì Cố Độc Hành.
Lời cảm tạ, Cố Độc Hành chưa bao giờ nói, cũng không cần phải nói, lại càng không nói nên lời. NHưng một phần nhân tình này, hắn sẽ nhớ kỹ!
Tuy chuyện này tuyệt đối không tính là quang minh chính đại, nhưng là làm một lần khỏe suốt đời, vĩnh viễn loại bỏ hậu họa cho Cố Độc Hành!
Nếu như dựa vào bản thân Cố Độc Hành, cố kỵ ân tình nghĩa phụ, chỉ sợ cả đời này không bao giờ xuống tay được với bọn hắn.
Một đêm không nói chuyện.
Mãi cho tới buổi sáng sớm ngày hôm sau, tranh đoạt trong hoàng thành mới tới giai đoạn kết thúc! Sở Dương cùng Cố Độc Hành, hai người bạch y bồng bềnh đứng trước hoàng cung quan sát, không khỏi tặc lưỡi.
Thật không biết đêm qua đánh nhau kịch liệt thế nào, toàn bộ hoàng cung khắp nơi đều bốc lên khói đặc mù mịt, cơ hồ đã biến thành một phế tích! Nói thẳng một câu, không hề cường điệu một chút nào, ngay cả một cái cung điện nguyên vẹn cũng không còn!
Cái hoàng cung này đã hoàn toàn nát bét ra rồi.
Thu hoạch lớn nhất, có lẽ chính là Sở Dương. Bởi vì đêm qua sau khi tiến vào hoàng cung, giúp đỡ Kỷ Mặc vài lần, nhìn xem không thấy vấn đề gì lớn nữa, hắn liền xoay người đi tới tàng bảo khố.
Cơ hội đục nước béo cò trời ban như vậy, Sở ngự tọa há có thể buông bỏ?
Đám thủ vệ ngoài tàng bảo khố, sớm đã bị hù chạy tứ tán, Sở Dương có Cửu Kiếp kiếm trong tay, nó sắc bén tới nhường nào? Trực tiếp khoét ra một cái lỗ lớn đi vào, lần này thời gian khẩn cấp, tuyệt đối không kịp hấp thu, nhưng Sở Dương hiên giờ lại có Cửu Kiếp không gian...
Vung tay lên một cái, thu cho lão tử!
Thu cho lão tử!
Sau mấy chục lần hô như vậy, bảo khố đã trống không rồi...
Sau đó hắn mới đi ra ngoài.
Nếu không lúc giết huynh đệ Cố Viêm Dương, hắn làm sao lại từ trong khói lửa rừng rực lao ra? Đám công tử mười chín đại thế gia cùng đám cao thủ vương tọa không hề biết rằng... Nơi liệt hỏa chạy mãnh liệt nhất, lại chính là tàng bảo khố trong hoàng cung...
Gần tới chính ngọ....
Trong hoàng cung có ba bóng người ủ rũ đi ra, chính là La thị gia tộc đại thiếu gia La Khắc Vũ, vừa đi vừa chửi rủa, hai hốc mắt đã tím bầm, giống như một con gấu mèo trong gánh xiếc vậy.
Xa xa chỉ nghe thấy hắn kêu gào: "Con mẹ nó, quá hèn hạ! Quá hèn hạ! Tên hỗn đản Tạ Đan Quỳnh, không ngờ lại chơi lão tử! Nếu không phải..."
Ở phía sau hắn, một vị công tử ca khác tóc tai bù xù, nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ nó, ta sao lại xui xẻo như vậy, vừa mới lên đài đã gặp ngay tiểu độc vật, con mụ nội nó, còn chơi thế nào đây....."
Sau đó Đồ Thiên Hào mặt mày sa sầm từ trong đi ra, đến một tiếng hừ cũng không có, nghênh ngang rời đi.
"Ra vẻ cái rắm! Cứ như là ngon lắm đấy?" La Khắc Vũ ở phía sau hắn nhổ một bãi nước bọt, giương nanh múa vuốt khiêu khích. Một bụng bực mình, chuẩn bị đổ hết lên người đối phương.
Đồ Thiên Hào hưng tợn quay đầu lại, trừng mắt nhìn La Khắc Vũ, như muốn ăn thịt người. La Khắc Vũ không yếu thế chút nào, ưỡn ngực, nói: "Đồ Thiên Hào! Ngươi không phục à?"
Đồ Thiên Hào tức giận phun nước bọt, nói: "Nếu không phải nể mặt tỷ tỷ ngươi, lão tử...." Xoay người bỏ đi luôn...
La Khắc Vũ giận dữ, đuổi theo phía sau hắn, kêu lên: "Ngươi với tỷ tỷ còn chưa thành thân đâu! Con mẹ nó, đã coi mình là tỷ phu rồi! Con mẹ nó, ngươi dám xưng lão tử với ta...?"
La Khắc Vũ nói tới đây,đột nhiên nhảy dựng lên giống như thuốc nổ: "Ngươi đứng lại! Lão tử hôm nay phải hỏi ngươi, ngươi muốn cưới tỷ ta hay là cô cô ta! Đứng lại... đứng...."
Đồ Thiên Hào không thèm quan tâm, càng lúc càng đi xa.
Khóe miệng Sở Dương giật giật, vị tỷ phu với cậu em vợ này... thật đúng là... chẹp chẹp chẹp...
"Ta cuối cùng cũng hiểu được, vì sao tính tình La Khắc Địch lại như vậy rồi...." Sở Dương sờ sờ cằm, ánh mắt thâm thúy nói.
"Ta cũng hiểu rồi." Cố Độc Hành nhìn La Khắc Vũ, khẽ gật đầu, thở một hơi thật dài: "Thượng bất chính, hạ bất lương mà."
"Có lẽ nguyên nhân thật sự không phải tại điểm này...." Ánh mắt Sở Dương có vẻ giống như đang trầm tư.
"Lời này rất có lý." Cố Độc Hành nhíu mày, cũng thành thành thật thật gật đầu: "Có thể là cha hắn!"
Người đi ra tiếp theo, chính là Âu Độc Tiếu. Vị độc sát tương lai này, hiện giờ có thể nói là vô cùng thê thảm. Mắt trái thâm đen, mắt phải đỏ hoe, y phục trên người cũng bị xé rách tơi tả, lộ ra cặp đùi trắng như tuyết, uốn uốn éo éo cái mông tròn xoe như ẩn như hiện, tràn đầy ý xuân mơ hồ.
Vừa đi khập khiễng, miệng vừa khẽ than thở...: "Thật là xui xẻo! Vừa lên đã gặp phải cái loại biến thái không sợ độc Ngạo Tà Vân..."
Phịch một tiếng, Lệ Hùng Đồ mặt mũi bầm dập ngã lăn ra ngoài, hai vị vương tọa của Lệ thị gia tộc cũng bám sát theo phía sau, ôm lấy hắn: "Thiếu gia, không sao chứ?"
"Con mẹ nó! Nói các ngươi bao nhiêu lần rồi, phải gọi ta là Lệ đại hiệp!" Lệ Hùng Đồ trợn trừng cặp mắt giống như chuông đồng, tiếp đó quay đầu rống lến: "Mạc Thiên Vân! Lão tử sẽ không bỏ qua cho ngươi! Chúng ta đi...."
Liên tiếp lại có hai vị rời cuộc chơi. Sau đó quỳnh hoa trong thập nhị tuyệt Tạ Đan Quỳnh cũng buồn bực đi ra. Trên khuôn mặt tuấn tú vẫn trắng muốt như cũ, nhưng y phục trên người so với tên khất cái còn thê thảm hơn, không nói một lời, nhanh chóng bỏ đi.
Những người đi ra, đều có một điểm giống nhau, rõ ràng hai vị Sở gia công tử bạch y như tuyết Sở Dương và Cố Độc Hành, nhưng không có ai tiến tới chào hỏi cả.
Bọn họ kẻ nào cũng tâm cao khí ngạo, không hẹn mà cùng cho rằng, các ngươi là Thượng Tam Thiên, chúng ta là Trung Tam Thiên, thuộc về hai thế giới, đạo bất đồng, bất tương mưu.
Huống chi hiện giờ chật vật như vậy, cũng ngại tới chào hỏi. Mất mặt ở Trung Tam Thiên là đủ rồi, nếu còn mất mặt ở cả Thượng Tam Thiên nữa...
Đợi một lúc lâu, không thấy có người đi ra nữa, Sở Dương cùng Cố Độc Hành đã có chút mất kiên nhẫn, chi rthấy bên trong lại có ba người đi ra.
Mạc Thiên Vân cùng hai vị vương tọa của Mạc thi gia tộc, mặt mày xám xịt đi ra, thần tình âm trầm, nhìn bộ dáng, có lẽ cũng thất bại.
"Đi!" Mạc Thiên Vân hừ lạnh một tiếng, đang định rời khỏi nơi này thì phát hiện ra Sở Dương.
Tròng mắt Mạc Thiên Vân đảo một vòng, không ngờ lại tiến tới, vẻ mặt nhiệt tình: "Hai vị Sở công tử, đây là....."
"Không có gì, muốn xem xe, cây đao kia là thật hay là giả."
Sở Dương mỉm cười nói: "Mạc công tử, ngươi...?" Hắn nhìn thấy trên mặt Mạc Thiên Vân, có in năm ngón tay rất bắt mắt.
"Khụ khụ, tài nghệ không bằng người, bị Ngạo Tà Vân...." Haiz." Mạc Thiên Vân thở dài, bộ dáng tiếc nuối vô cùng, lập tức nháy mắt mấy cái, nói: "Cây đao kia... ở trong tay Ngạo Tà Vân."
Mạc Thiên Vân đương nhiên biết, mục đích của hai vị Sở công tử Thượng Tam Thiên này là cái gì, vừa thấy hai người đến, lập tức đâm Ngạo Tà Vân một nhát.
Ta không chiếm được, Ngạo Tà Vân ngươi cũng đừng hòng thoải mái.
Sở Dương gật đầu ra vẻ hiểu ý, giọng đầy thâm ý, an ủi: "
Mạc huynh không cần tức giận, cho dù không chiếm được thanh đao này... không phải vẫn còn một thanh kiếm sao?
Sở Dương há có thể không biết dụng tâm hiểm ác của Mạc Thiên Vân?
Cố Độc Hành đứng bên cạnh, trong lòng có chút khinh bỉ, vừa rồi nhiều người bỏ đi như vậy, nhưng không có một ai nói, vậy mà Mạc Thiên Vân vừa ra tới nơi đã bắt đầu mật báo rồi...
Mạc Thiên Vân vừa nghe lời Sở Dương nói, hai mắt sáng lên, cười ha ha, nói: "Sở công tử, tại hạ cáo từ trước."
"Mạc huynh xin cứ tự nhiên." Sở Dương thân thiết cười nói, chắp tay đưa tiễn.
Cuối cùng, từ trong khói lửa, Ngạo Tà Vân cùng ba vị vương tọa của Ngạo thị gia tộc cười nói, đi ra. Ở trên vai hắn, vắt chéo một bọc da hẹp dài. Đúng là Viêm Dương đao khiến cả giang hồ tranh đoạt.
Xem ra, đao rơi Ngạo gia rồi!
Liếc mắt nhìn thấy Sở Dương, sắc mặt Ngạo Tà Vân thoáng có chút mất tự nhiên, lập tức tiến tới tiếp đón, nhiệt tình nói: "Sở huynh?"
Sở Dương mỉm cười, phong độ có thừa, nói: "Ngạo huyh, tiểu đệ có thể xem đao một chút không?"
Lời vừa nói ra, ba vị vương tọa Ngạo thị gia tộc lập tức lộ vẻ đề phòng, cảnh giác nhìn Sở Dương, không khí lập tức đọng lại.
"Có gì không thể." Ngạo Tà Vân tùy tiện lấy đao trên vai xuống, thoải mái đưa tới.
Nếu đối phương đã quang minh lỗi lạc đưa ra yêu cầu, vật tuyệt sẽ không cướp đoạt! Nói nhìn một chút là nhìn một chút! Ngạo Tà Vân vẫn hiểu được.
Sở Dương nhận đao, lật qua lật lại, xem một hồi, mới tán thán nói: "Thật sự là hảo đao...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.