Sở Dương ngơ ngẩn. Lập tức gãi gãi đầu, lộ ra tính trẻ con của một người thiếu niên, nói: "Ta thật sự không có ấn tượng. Sao vậy? Ta nên biết sao?' Ngụ ý: Ngươi tính là đại nhân vật à?
Thần sắc Đệ Ngũ Khinh Nhu cổ quái, cười cười, lắc lắc đầu, nói: "Ngươi không nên biết, không nên biết."
Sở Dương sửng sốt. Chẳng lẽ người là thuộc môn phái cực kỳ nổi danh trên Thượng Tam Thiên? Nổi danh tới mức độ siêu cấp thế gia Sở gia cũng không thể không biết?
Nhưng... đây là cái đạo lý gì?
Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn duy trì vẻ mặt đầy thâm ý, chậm rãi đứng lên nói: "Đúng.... Công tử, hôm nay gặp mặt, lão phu rất vui mừng. Nếu như công tử không có phân phó khác, lão phu cũng xin cáo từ."
Vào giờ khắc này, trong lòng Sở Dương cấp tốc xẹt qua hơn mười ý niệm.
Chẳng lẽ mình không biết thân phận của hắn lại là một sơ hở? Không đúng.
Nếu như không phải, chẳng lẽ Đệ Ngũ Khinh Nhu lại muốn lấy lui làm tiến trong tình huống không có cách nào khác?
Trong lòng cấp tốc suy nghĩ, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, mỉm cười đứng dậy nói: "Tướng gia đi thong thả. Tại hạ sẽ không tiễn nữa."
Đối với đối phương có rời đi hay không, có vẻ tuyệt không để ý.
Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ cười, nói: "Mọi chuyện phức tạp, không quấy rầy Sở công tử nữa." Hắn chậm rãi đứng lên, nhìn Sở Dương tựa hồ có thâm ý, nói: "Khi Sở công tử trở về, lão phu sẽ không tiễn.
Lần này cẩn chúc thuận buồm xuôi gió...."
Sở Dương hòa nhã đáp: "Tướng gia đi thong thả."
Đệ Ngũ Khinh Nhu cùng Cảnh Mộng Hồn, Âm Vô Thiên đi, mỉm cười ra khỏi phòng, bước xuống cầu thang.
Sở Dương ân cần đưa tiễn, đi tới đầu cầu thang liền dừng lại, nhìn Đệ Ngũ Khinh Nhu rời đi.
Trong lần giao phong thứ hai, Sở diêm vương rơi xuống hạ phong!
Bởi vì hắn căn bản không biết chính xác, câu nói kia của Đệ Ngũ Khinh Nhu trước khi đi, rốt cuộc là thật sự nhìn thấu sơ hở hay là lừa mình.
Cho dù tâm tính Sở Dương có rộng rãi như thế nào đi nữa, nhưng trong lòng từ đây cũng lưu lại một bóng ma.
Đệ Ngũ Khinh Nhu đi tới cuối cầu thàng, Sở Dương đã châunr bị xoay người đi trở về phòng. Đúng lúc này, Đệ Ngũ Khinh Nhu đột nghiên xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Dương đang xoay người, trầm giọng quát: "Sở Dương!"
Sở Dương giống như không nghe thấy, đi ra một bước, rồi mới xoay người lại, nhìn về phía Đệ Ngũ Khinh Nhu, nghi hoặc hỏi: "Tướng gia?"
Ánh mắt như chim ưng của Đệ Ngũ Khinh Nhu vượt qua khoảng cách cầu thàng, nhìn thằng vào khuôn mặt Sở Dương. Vào lúc này, Sở Dương không ngờ lại có cảm giác khuôn mặt đau rát, giống như bị một ngọn lửa vô danh thiêu đốt vây!
"Không có gì, lão phu đột nhiên hoa mắt." Bốn mắt nhìn nhau, một ánh mắt vô tội kinh ngạc, thoáng mang theo vẻ vô lo, còn ánh mắt của Đệ Ngũ Khinh Nhu lại là giống như đang tìm kiếm gì đó, thật lâu sau, Đệ Ngũ Khinh Nhu mới cười ha hả, đi xuống lầu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sở Dương ồ một tiếng, không để ý tới, đi trở về phòng mình.
Trở lại phòng, ngồi xuống, thật lâu sau, mồ hôi lạnh trên người trên mặt mới đột nhiên túa ra, trong phút chốc đã thấm ướt dẫm cả bạch y.
Đệ Ngũ Khinh Nhu từ lúc tới đây, cho tới lúc rời đi, Sở Dương vẫn không có cảm giác được thắng bại! Đến rốt cuộc là mình che giấu thành công, hay là Đệ Ngũ Khinh Nhu đã nhìn thấu thân phận của mình. Điểm này Sở Dương không ngờ không nắm chắc!
Từ lúc hắn sống lại tới nay, đây tuyệt đối là việc chưa từng có!
Hơn nữa, Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn chiếm cứ chủ động! Tuy Sở Dương đã thành công đoạt lấy vài lần, nhưng trên đại thể, quyền chủ động vẫn nắm trong tay Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Sở Dương căn bản không thể nhìn thấu tâm tư Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Tiếng quát của Đệ Ngũ Khinh Nhu trước khi rời đi, không ngờ giống như mang theo vài phần lực lượng chấn nhiếp linh hồn, khiến cho tâm thần Sở Dương lâm vào hoảng hốt trong thoáng chốc. Nếu không phải tâm thần của hắn đã trải qua hai kiếp làm người, trầm ổn hơn xa người thường, thì chỉ sợ một khắc đõ đã bất giác đáp lời rồi...
"Thật nguy hiểm!" Cố Độc Hành nhìn Sở Dương nói.
Sở Dương khẽ gật đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh hãi trong mắt đối phương. Khí tức của Đệ Ngũ Khinh Nhu, đích xác không phải người bình thường có thể thừa nhận.
Đệ Ngũ Khinh Nhu cất bước đi xuống lầu, máy nhíu chặt.
Với trí tuệ của hắn, đương nhiên cũng không thể xác định, vị Sở Phi công tử này rốt cuộc có phải là Sở diêm vương hay không. Vừa gặp mặt đã bị đối phương phá sạch khí thế đương trường. Cái loại ngang ngược mãnh liệt đặc biệt của đệ tử thế gia, đối phương cũng biểu hiện hết sức hoàn mỹ.
Sau đó, quyền chủ động bị đánh mất, một loạt vấn đề của mình, nhìn như chiếm cứ chủ động, nhưng trên thực thế, lại là cái gì cũng không thể nhìn ra.
Mà sau tiếng quát kia, Đệ Ngũ Khinh Nhu biết, mình đã thua rồi.
Bởi vì nếu như mình xác định được, căn bản sẽ không cần tới tiếng quát đó! Là Sở Phi, không cần gọi, là Sở Dương lại càng không cần gọi! Nhưng mình lại quát một tiếng.
Đây đã là thủ đoạn cuối cùng rồi.
Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một hơi, thiếu niên này, bất kể hắn có Sở Phi hay là Sở diêm vương, đều là người cực kỳ đáng sợ! Điểm này, không cần ghi ngờ.
Hắn định đi tới phòng của đám công tử Trung Tam Thiên. Nhưng đang đi thì đột nhiên trong lòng có cảm ứng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh y nhân từ bên ngoài nhẹ nhàng tiến vào, dẫm lên bậc thang, lại tiêu tiêu sái sai giống như đằng vân giá vũ.
Đệ Ngũ Khinh Nhu quay đầu, đối phương lập tức sinh cảm ứng, cũng quay đầu nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, không gian tựa hồ đọng lại. Một cỗ áp lực cường đại,t ừ trên người thanh y nhân kia cuồn cuộn tràn ra.
Cảnh Mộng Hồn cùng Âm Vô Thiên đều lắp bắp kinh hãi, vội vàng vận khí công chống đỡ, nhưng bỗng nhiên phát hiện không ngờ không phát động nổi nguyên khí, tựa hồ sinh tử của mình đều bị người khác khống chế, nửa điểm cũng không tự chủ được,ko khỏi hồn bất phụ thể.
Ngay sau đó, Đệ Ngũ Khinh Nhu thu hồi ánh mắt, đã xoay người mà đi, còn trên cầu thang đối diện, thanh y nhân kia cũng lặng lẽ biến mất.
Tựa hồ trước mắt chỉ hoa lên một cái, hết thảy đều như chưa từng phát sinh.
"Cao thủ!" Cảnh Mộng Hồn cùng Âm Vô Thiên liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy trên sống lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng đều toát một một ý niệm, chẳng lẽ thanh y nhân kia, chính là cao thủ thủ hộ hai thiếu niên kia? Người của Sở gia.
Đến lúc giữa trưa, Đệ Ngũ Khinh Nhu rời khỏi Tiếp Thiên lâu.
Sau khi ra khỏi phòng Sở Dương, hắn lần lượt đi tìm ba người: Ngạo Tà Vân, Mạc Thiên Vân và Đổng Vô Lệ.
Phản ứng của ba người khiến cho Đệ Ngũ Khinh Nhu tâm sự nặng nề.
Cảnh Mộng Hồn cùng Âm Vô Thiên đều co chút kinh ngạc, tuy thái độ đám công tử ca Trung Tam Thiên này ám muội, nhưng mục đích chủ yếu hôm nay chính là xác định, vị Sở công tử kia có phải là Sở diêm vương kia hay không.
Trong mắt hai người, vị Sở Phi công tử này, tuyệt đối không phải là Sở diêm vương! Đây là chuyện ván đống thành thuyền rôì!
Vô luận từ góc độ nào mà nói, biểu hiện đều hoàn mỹ, không chê vào đâu được!
Nếu không phải là đệ tử Sở gia, làm so biết được nhiều tin tức nội bộ Sở gia như vậy? Ngay cả Cảnh Mộng Hồn bị Sở Dương mắng té tát một trận, cũng không chút nghi ngờ thân phận Sở Dương.
"Tướng gia thấy thế nào?" Cảnh Mộng Hồn cẩn thận nói. Hiện giờ bọn họ đã ở trên đường, cách tướng phủ không xa, dọc đường cũng rất ít người đi đường.
"Ngươi thấy sao?" Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn hắn một cái.
"Sở Phi này, hẳn không phải là Sở diêm vương!" Cảnh Mộng Hồn khẳng định nói. Âm Vô Thiên lẳng lặng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến này.
"Cái này cũng chưa chắc." Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi lắc đầu: "Hiện giờ không thể khẳng định được. Bất quá, ta vẫn cho rằng, hắn có thể chính là hóa thân của Sở diêm vương!"
Cảnh Mộng Hồn cùng Âm Vô Thiên đều có chút choáng váng. Sư tình đã rõ ràng như thế rồi, vì sao Đệ Ngũ Khinh Nhu còn nghĩ mãi không thôi? Nếu như Sở diêm vương thật sự là công tử siêu cấp thế gia Thượng Tam Thiên thì còn chơi cái quái gì nữa?
Nếu như cứ tranh đấu không thôi, vạn nhất chọc giận Sở gia, vậy nên làm cái gì bây giờ?
"Yên lặng xem kỳ biến đi! Sở diêm vương ra chiêu, ta phá giải cũng không muộn." Đệ Ngũ Khinh Nhu hiển nhiên trong lòng cũng có lo lắng như vậy.
Trước khi hắn khởi hành, có nắm chắc tám phần, có thể khẳng định vị Sở Phi này chính là Sở diêm vương.
Chỉ là sau khi thấy mắt, đến tận lúc ra về, loại nắm chắc này lại rơi xuống sáu thành, mình cũng có chút không dám khẳng định. Cuối cùng khi nhìn thấy thanh y nhân, loại suy đoán này của Đệ Ngũ Khinh Nhu lại thay đổi, biến thành năm thành.
Mà năm phần kia, Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng có một phần nắm không chắc. Từ trên Thượng Tam Thiên xuống, phải biết thân phận Đệ Ngũ Khinh Nhu sao? Cái cách nói này, ngay cả Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng cảm thấy không ổn tí nào.
Bất quá, không biết thân phận của mình, tóm lại vẫn có chút khả nghi.
Còn bốn phần còn lại, thuần thúy chỉ là cảm giác của Đệ Ngũ Khinh Nhu. Tuy vị Sở Phi công tử này không lộ ra địch ý với mình, nhưng ở sâu trong nội tâm Đệ Ngũ Khinh Nhu, vẫn có một loại trực giác gần như là bướng bỉnh, đây là Sở diêm vương!
Loại cảm giác này, có chút gì đó vô lý!
Nhưng hắn lại nhận định!
"Bắt đầu từ tối nay, thi triển lực ảnh hưởnh đối với những người đã bắt!" Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi nói: "Chuyện này, có Âm vương tọa phụ trách."
"Cảnh vương tọa, ngươi phải quan sát kỹ động tĩnh tối nay!" Trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu có một loại mệt mỏi thật sâu: "Tối nay... đao kiếm kia không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện, chỉ sợ sẽ gây ra một màn tinh phong huyết vũ đáng sợ!"
Cảnh Mộng Hồn thận trọng đáp ứng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã tới buổi tối.
Theo màn đêm buông xuống, đám công tử Trung Tam Thiên ở Trung Châu thành đều mở to hai mắt, chăm chú quan sát tứ phí xung quanh.
Trên đỉnh Tiếp Thiên lâu, có mấy người tay á bồng bềnh, ngưng thần nhìn ngọn đèn đầu lấp lóe trong bóng đêm kịt, lẳng lặng bất động.
Trong Trung Châu thành, trên đỉnh tất cả những kiến trúc cao lớn, gần như đều có người đứng chờ đợi. Hơn nữa, những chỗ này trên cơ bản đều bị vương tọa chiếm cứ!
Nhưng tối nay, lại im ắng. Ngay cả giang hồ chí sĩ ẩu đả lẫn nhau cũng ít đi rất nhiều.
Vấn Thiên kiếm không xuất, Hoàng Tuyền đao không hiện, đương nhiên Viêm Dương đao và Minh Nguyệt kiếm lại càng không thấy bóng dáng.
Lại qua một ngày.
Buổi chiều ngày hôm sau, đột nhiên có người phát hiện Vấn Thiên kiếm, nhưng cũng chỉ náo loạn nửa khắc đồng hồ ngắn ngủi, người cầm Vấn Thiên kiếm trong tay kia đều thành công phá vây, mát tích rồi. khiến cho các vị vương tọa không công một chuyến!
Buổi tối ngày hôm sau, lại có người phát hiện, đuổi theo Vấn Thiên kiếm, vì thế lại đánh nhau một phen, lại bỏ chạy.
Trong thời gian mấy ngày mấy đêm, tính huống như vậy không ngờ lại xuất hiện hai mươi mấy lần. nghe nói, người cầm Vấn Thiên kiếm và Hoàng Tuyền đao trong tay đều mình đầy thương tích, mệt mỏi...
Hơn mười vị vương tọa cứ như là chó hoang, lúc chạy chỗ này, lúc chạy chỗ kia. Tất cả mọi người đều đầy bụng tức giận, sắp bạo phát tới nơi rồi...
Rốt cuộc, trong ngày thứ năm, cũng chính là đêm trăng tròn một hồi loạn lạc kinh nhân đã bắt đầu!
Khi trăng tròn lên chính giữa trời cao, trong Trung Châu thành, hai đạo quang mang tựa hồ cách nhau cực xa, lại đột ngột xông thẳng lên trời. Nhật nguyệt đồng huy lại một lần nữa xuất hiện!
Toàn bộ Trung Châu thành, giống như một kho thuốc súng khổng lồ, ầm ầm nổ tung!