"Đúng, Sở Dương còn bảo ta cho ngươi biết, bất kể ngươi trục xuất Thiên Ngoại lâu là vì lí do gì, nhưng hiẹn giờ hắn đã không còn là người của Thiên Ngoại lâu nữa."
Ô Thiến Thiến do dự nói: "Cho nên, khi ngươi tính toán thực lực Thiên Ngoại lâu, nhất định... nhất định phải loại trừ hắn ra. Nếu không, ngươi sẽ bị thua thiệt."
"Haiz." Ô Vân Lương thở dài một tiếng. Cũng rõ trong lòng mình có cảm giác gì nữa.
"Sở Dương còn nói...." Ô Thiến Thiến cúi đầu.
"Còn nói gì?" Ô Vân Lương nhíu mày, cười khổ một tiếng.
"Hắn nói... nếu ngươi còn muốn ta ở lại Bổ Thiên các, thì tốt nhất hãy trục xuất ta khỏi Thiên Ngoại lâu!"
Ô Thiến Thiến cắn môi nói, gian nan nói: "Như thế, mới có thể chân chính... cam đoan đường lui của Thiên Ngoại lâu."
Ô Vân Lương thở dài một tiếng.
Hắn ngây ra. Trước khi tới đây, hắn cũng không phải là không nghĩ tới khả năng này, nhưng tình huống hiện giờ đều phát triển theo hướng thuận lợi, khiến cho hắn bất giác sinh ra một cảm giác tự lừa dối chính mình,
Cho rằng tất cả đều có thể làm được.
Mục đích ban đầu của hắn, cũng chỉ là cầu sinh, ở giữa khe hở của Đại Triệu và Thiết Vân, dưới sự khi dễ của các đại môn phái, giãy dụa cầu sinh. Nhưng hiện giờ, sau khi cầu sinh thành công, cái mục đích đầu tiên, thậm chí còn chưa đợi tới thời khắc cuối cùng đã đạt thành rồi.
Cho nên hắn mới có chút được voi đòi hai bà Trưng. Nếu như quan trường giang hồ cùng phát triển,hỗ trợ lẫn nhau, thì chẳng phải chỉ mất mấy năm, Thiên Ngoại lâu sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất môn phái sao?
Nhưng giờ phút này, sự thật vô tình lại đánh hắn một đòn cảnh cảo!
"Đại sư huynh, ngươi không được quên, Thiên Ngoại lâu thuộc về giang hồ."
Những lời Mạnh Siêu Nhiên từng nói lại vang vọng lên trong lòng hắn: "Nếu như ngươi cố ý muón Thiên Ngoại lâu tiến vào triều đình, thì chỉ một kết quả có thể xảy ra, đó chính là Thiên Ngoại lâu chết sạch, chỉ còn lại vài người!"
"Triều đình chính là triều đình, giang hồ chính là giang hồ, môn phái chính là môn phái. Chúng không thể điều hòa, không thể dung hợp. Mà kể cả thế gia và môn phái trong giang hồ cũng bất đồng, huống chi giang hồ và triều đình?"
"Được!"
Dung mạo Ô Vân Lương trong nháy mắt đã giống như già đi mấy tuổi. hắn quay đầu đi chỗ khác, nói: "Vậy ta thuận ý các ngươi, trục xuất ngươi khỏi Thiên Ngoại lâu."
Ô Thiến Thiến hít thật sâu một hơi, sau một hồi lâu run rẩy, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại tuyệt vọng và chua xót.
Sở Dương chưa bao giờ nói, hắn đã không còn là người của Thiên Ngoại lâu, cũng chưa bao giờ nói, Ô Vân Lương phải trục xuất Ô Thiến Thiến khỏi sư môn.
Những điều này, đều là Ô Thiến Thiến tự nói ra.
Khi hạ quyết định làm việc này, Ô Thiến Thiến không thể nghi ngờ đã hi sinh tuổi thanh xuân, cuộc đời của mình, chỉ để... mặc bộ hắc bào đại diện cho Sở diêm vương!
"Có lẽ truyền thuyết của ngươi không kể về nơi này, có lẽ tương lai ngươi không ở nơi này." Ô Thiến Thiến thầm nói trong lòng."... Có lẽ tương lai của ngươi cũng không có ta, nhưng ta nguyện ý thay ngươi thủ hộ nơi này, sạo tạo ra một tuyền thuyết. Hắc bào ở đây, Sở diêm vương ở đây, ngươi vẫn còn ở đây."
"Tâm ý của ta, ngươi biết, nhưng ngươi không thể đáp lại. Ta chưa bao giờ biểu hiện rõ ràng tâm ý của ta, bởi vì ta có kiêu ngạo của ta! Tuy Ô Thiến Thiến ta chỉ là một nữ nhi giang hồ, tuy ta có thúc ngựa cũng không theo theo kịp thành tựu của ngươi, nhưng ta vẫn có niềm kiêu ngạo và sự dè dặt của nữ nhi! Cho nên ta không nói. Bởi vì ta không muốn nhận được một lời cự tuyệt rõ ràng, ta cũng không muốn làm ngươi khó xử. Nhưng ta ở nơi này, cho dù lòng đau hồn đoạn, cho dù vạn kiếp bất phục.... ta nguyện ý thủ hộ nó, giấc mộng trong lòng, cả đời này sẽ không nói với bất cứ ai."
Ô Thiến Thiến trong lòng im lặng, thầm kiên định nói với chính mình. Trong lúc vô thanh, đã ưng thuận một lời hứa và kiên trì cả một đời.
Ô Vân Lương thở dài, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn rõ ràng cảm giác được, nữ nhi như hoa của mình, giờ khắc này trầm mặc, không ngờ kìm nén trái tim đang tan nát.
"Ta về đây."
Ô Thiến Thiến xoay người, khoác thêm một chiếc hắc bào rộng thùng thình, che lấp đi thân hình cao gầy. Nàng ngẩng đầu đi ra phía ngoài. Giờ khắc này, bất kể là động tác hay là khí tức, nàng đều có một loại khí phách bễ nghễ giang sơn, không hề thua kém Sở diêm vương chút nào! Cái loại khí thế tàn nhẫn khốc tuyệt!
Nhưng không có bất luận kẻ nào biết, bên trong chiếc hắc bào đại diện cho khủng bố, lại là một trái tim đang vỡ nát...
Cao thủ của Bổ Thiên các chờ bên ngoài lập tức xuất hiện, vây quanh vị Sở diêm vương kinh sợ toàn bộ Thiết Vân này, tiền hô hậu ủng mà đi.
"Đại sư huynh."
Khổng Kinh Phong từ sau tấm bình phong đi ra: "Thiến Thiến thật sự trưởng thành rồi."
"Đúng vậy, trưởng thành." Ô Vân Lương thở dài một tiếng nói: "Trưởng thành tới mức khiến phụ thân như ta cũng không nhận ra nửa điểm."
Khi Ô Thiến Thiến trở về, Thiết Bổ Thiên đã chờ ở Bổ Thiên các.
"Bệ hạ? Đã trễ vậy rồi, sao ngài lại tới đây?"
Ô Thiến Thiến kinh ngạc hỏi.
"Ngủ không được, có chuyện muốn thương nghị với ngươi."
Thiết Bổ Thiên thở dài một hơi, trên trán không che dấu được thần sắc lo lắng.
"Chuyện gì?"
Ô Thiến Thiến lập tức phấn chấn tinh thần. Nàng biết, nếu có thể khiến Thiết Bổ Thiên lộ ra thần sắc như vậy, nhất định không phải là chuyện bình thường.
"Bổ Thiên các sắp tới phải khởi động một chút. Tận lực tạo ra hành động lớn, mà Sở diêm vương ngươi, cũng phải công khai lộ diện vài lần."
Thiết Bổ Thiên trầm ngâm nói.
"Ừm, có phải hắn gặp khó khăn ở Đại Triệu không?" Ô Thiến Thiến nói: "Đệ Ngũ Khinh Nhu dù sao cũng không phải dễ đối phó."
"Không sai. Sở ngự tọa thành công khiến Trung Châu đại loạn! Bất quá, cũng tạo cho Đệ Ngũ Khinh Nhu một cơ hội, mà việc húng ta phải làm bây giờ chính là chứng minh một điểm, Sở diêm vương vẫn còn ở Thiết Vân."
Thiết Bổ Thiên nhìn lên bộ hắc bào trên người Ô Thiến Thiến.
"Sở diêm vương vẫn còn ở Thiết Vân, không hề rời đi!"
Ô Thiến Thiến trầm mặc nói: "Về phần hành động, mấy ngày nay ta đã tìm cách, ngày mai hẳn là có thể thực thi. Nhưng!"
Ô Thiến Thiến ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: "Đây vốn là chuyện Bổ Thiên các chúng ta, tình báo lẽ ra trước tiên phải tới tay ta, như thế nào lại tới chỗ bệ hạ? Đây... là Trần Vũ Đồng thất trách rồi!"
Dưới ánh mắt Ô Thiến Thiến, Thiết Bổ Thiên có chút bối rối hiếm thấy. Hắn nghiêm mặt, ho khan mấy tiếng, nói: "Là ta bảo Trần đường chủ, bên Đại Triệu có tin tức gì, phải báo cho ta trước tiên!"
"Nhưng điều này không phù hợp với trình tự Bổ Thiên các chúng ta!"
Ô Thiến Thiến không chút khách khí nói: "Xin bệ hạ hãy thu hồi quyết định này!"
Thiết Bổ Thiên há miệng, nhìn nàng, sau một hồi lâu, cuối cùng trong mắt lộ ra một thần sắc phức tạp, nói: "Được rồi."
"Về phần hành động của Bổ Thiên các, ta sẽ an bài trong đêm nay." Ô Thiến Thiến thản nhiên nói: "Nếu bệ hạ không có chuyện gì khác, thì xin hãy trở về đi."
Đây là quyền lợi tự chủ mà Sở Dương lưu lại cho Bổ Thiên các. Những thứ hắn lưu lại, dù chỉ là một điểm, cũng không thể đánh mất. Cho nên hiện giờ Ô Thiến Thiến mới có biểu hiện cực kỳ cứng rắn như thế.
Một bước cũng không nhường! Cho dù là đối diện với... hoàng đế!
Đây là niềm kiêu ngạo lớn nhất của Ô Thiến Thiến!
Nhưng lại cứng rắn này, lại khiến Thiết Bổ Thiên đột nhiên có một cảm giác quái dị trong lòng.
Thiết Bổ Thiên kinh ngạc nhìn chiếc mặt hạ hoàng kim dữ tợn trên mặt Ô Thiến Thiến, nhìn bộ hắc bào trên thân thể nàng, ánh mắt lộ ra thần sắc kỳ quái. Tựa hồ là quyến luyến, tựa hồ là hoài niệm, lại tựa như... Ô Thiến Thiến lập tức cả kinh trong lòng, nhìn ánh mắt Thiết Bổ Thiên, Ô Thiến Thiến lại không nhịn được nghĩ tới vài điều.
Nghĩ tới vị bệ hạ này đến bây giờ còn chưa rước hoàng hậu, còn chưa nạp phi tử, trong lòng không khỏi dâng lên ý cảnh giác. Chẳng lẽ, hắn có tâm tư đó với ta?
Ô Thiến Thiến khẽ lui lại phía sau hai bước, lạnh lùng nói: "Bệ hạ, đây là Bổ Thiên các. Xin bệ hạ.. tự trọng!"
Thiết Bổ Thiên lập tức bối rối, liên tục ho khan, trong thần sắc xấu hổ mang theo một chút dở khóc dở cười.
Có tâm tư đối với ngươi? Điều này... sao có thể?
"Vậy, khụ khụ, trẫm đi đây!"
"Cung tiễn bệ hạ."
Nhìn Thiết Bổ Thiên rời đi dưới sự hộ vệ của ảnh tử, ánh mắt Ô Thiến Thiến lập tức lộ ra thần sắc nặng nề. Sở Dương, tên hỗn đản nha ngươi! Ngươi để ta lại ở chỗ này,nếu vạn nhất hoàng thượng hắn... Hừ, nếu là như vậy, Ô Thiến Thiến ta thà chết, cũng quyết không để hắn toại nguyện.
Lòng ta, đã chôn sâu vì ngươi rồi!
Ánh mắt rối loạn của Ô Thiến Thiến dần dần trở nên bình tĩnh, lạnh lẽo như băng tuyết, vung tay lên, trầm giọng quát: "Truyền lệnh, lập tức gọi Trần đường chủ tới đây!"
Chỉ trong chốc lát, Trần Vũ Đồng đã dùng một tốc độ gần như bay, xuất hiện ngoài cửa phòng Sở diêm vương.
Đang định gõ thì cửa đột nhiên mở ra, Sở diêm vương hắc bào mặc nạ, xuất hiện giống như u linh. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Trần đường chủ! Gần đây, lá gan của ngươi cũng không nhỏ nhỉ!"
Sở diêm vương âm dương quái khí nói một câu, khiến cho Trần Vũ Đồng sợ gần như hết hồn.
"Ty chức không dám!"
"Ha ha, không dám? Trần đường chủ ngươi có gì mà không dám?"
Ô Thiến Thiến cười âm trầm: "Ngay cả tình báo của Bổ Thiên các chúng ta, ngự tọa như ta còn chưa nhìn thấy, mà hoàng đế đã nhận được rồi."
Trần Vũ Đồng bụp một tiếng, quỳ xuống: "Ngự tọa, cái này... đây là mật chỉ bệ hạ! Ty chức.... ty chức không dám trái!"
"Ta không quản ngươi có khổ sở cái gì!"
Ô Thiến Thiến có chút bất cận nhân tình, nói: "Nếu làm, thì hãy phải thừa nhận! Trần đường chủ, ngươi cho rằng, là Thiên Cơ đường của ngươi bị phạt? Hay là tự ngươi chịu phạt?"
"Ty chức tình nguyện lĩnh phat."
Trần Vũ Đồng cả người run rẩy.
Sở ngự tọa bây giờ làm việc, càng ngày càng khiến người ta đoán không ra. Nếu như Thiên Cơ đường vì mình mà bị phát, thì mỗi người đều sẽ biết bị đường chủ mình liên lụy mà bị phạt. Mình đã từng bị như vậy một lần, nếu bị thêm một lần nữa... thì ngày xuống đài cũng không xa nữa đâu.
"Hai trăm quân côn!"
Ô Thiến Thiến thản nhiên nói: "Tự mình đi lĩnh, thiếu một côn,ngươi tự động về hưu đi!"
"Cút ra ngoài cho ta!"
Ô Thiến Thiến quát lớn một tiếng: "Nếu còn chuyện như vậy, cẩn thận cái đầu ngươi!"
Trần Vũ Đồng hốt hoảng bỏ chạy.
Thị vệ tứ phía, câm như hến.
Ô Thiến Thiến trầm mặc một hồi nói: "Truyền lệnh của ta, bảo Thành đường chủ chuẩn bị hành động!"
"Vâng!"
Trong lúc không ai chú ý, Ô Thiến Thiến, thiếu nữ từng nhu nhược này, đã dần dân trưởng thành. Chỉ là, không có ai biét, trong quá trình trưởng thành đó, lại ẩn chứa một giấc một tan vỡ, một trái tim không còn nguyên vẹn...
="center">Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên