Tiền tài động nhân tâm! Câu danh ngôn này quả nhiên luôn đúng!
Từng rương từng rương chứa vàng bạc vỡ tan. Trắng lóa chính là bạc, váng óng chính là vàng, từng khối từng khối tung bay như sao đầy trời.
Tuy kim khố của hộ bộ không phải quốc khố, nhưng vàng bạc cũng mênh mông như biển. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đám hán tử giang hồ này tuy ăn thịt lớn, uống chén lớn, nhưng làm sao từng được nhìn thấy nhiều vàng bạc như vậy? Đại bộ phận đều hai mắt sáng ngời, một đám chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai cánh tay, điên cuồng vơ vét vàng bạc vào lòng mình.
Trong lúc nhất thời, Vấn Thiên kiếm chủ - Đổng Vô Thương ôm kiếm đứng ở xa xa, không ngờ chẳng có ai thèm để mắt tới.
Những người còn giữ được thần trí thanh tỉnh, thì đều bị đám người điên cuồng vì vàng cản lại hết cả rồi, ngược lại không thể nào qua được. La nhị thiếu gia ngao ô một tiếng, rồi chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. Tiếp đó, chỉ nghe thấy một tiếng kèn cầu cứu viện thê lương vang lên. Tiếp đó, một tiếng hét rách họng kinh thiên động địa truyền đi: "Đạo tặc cướp kinh khố hộ bộ... Đạo tặc cướp kim khố hộ bộ....."
Đúng là La nhị thiếu gia vận hết công lực, rống lên.
Ngay lập tức, tiếng kèn lệnh điên cuồng từ bốn phương tám hướng truyền tới, rất nhiều rất nhiều quân đội nhanh chóng tiến về phía này...
Tướng lãnh cầm đầu chính là một trong thập đại danh tướng của Đại Triệu - danh tướng Thu Phong Dương. Danh tướng xuất thủ, đâu thể bình thường. Sau một tiếng kèn lệnh, tiếng kèn bốn phương tám hướng lập tức biến mất.
Mà trong bản trận của Thu Phong Dương, tiếng kèn lệnh lại vang lên đâu vào đấy.
Gần vạn binh lính, thôi tiến như lâm, bao vây toàn bộ hộ hộ, đến một giọt nước cũng không lọt. Thu Phong Dương mặt trầm như nước: "Một tên cũng không được để thoát! Bắt hết cho ta!"
Chúng sĩ tốt ầm ầm ứng tiếng. Ngay lập tức, dưới sự chỉ huy của quan quân, bắt đầu cường công. Bọn họ chính là tinh binh cường tướng của Đại Triệu, đám ô hợp ở nơi này làm sao có thể ngăn cản được?
Đổng Vô Thương sớm đã trốn ra khỏỉ loạn cục rồi...
Bên này vừa mới kết thúc một lúc, thì đột nhiên, phía thành tây lại vàng lên tiếng chiêng trống vang trời, đại hỏa hừng hực bốc lên, như muốn thiêu cháy cả trời cao.
"Hoàng Tuyền đao kìa! Hoàng Tuyền đao xuất hiện ở nơi này... Ngao ô... Cẩu đại di! Cẩu đại di!" Kỷ Mặc công tử cầm Hoàng Tuyền đao, rõ ràng không có ai đuổi theo, nhưng lại tìm một chỗ kín đáo, bịt mũi hét lên.
Trong thanh âm tràn đầy vẻ hứng phấn, giống như vừa ăn được một trăm cân xuân dược.
Bên kia, Nhuế Bất Thông cũng mang theo một cái túi lớn, từ trong một nhà phú hộ chui ra, đứng luôn trên nóc nhà người ta hò hét: "Hoàng Tuyền đao xuất hiện rồi... Tiểu tử, chạy đi đâu! Lưu lại Hoàng Tuyền đao cho lão tử!"
Lập tức, dẫn phát một thùng thuốc nổ!
"Cái gì cái gì? Hoàng Tuyền đao cũng xuất hiện?"
"Đi xem một chút."
"Nhanh lên, chậm sẽ chẳng còn gì...."
Bóng người rào rào bay trong không trung, như một đàn châu chấu.
Kỷ Mặc hưng phấn múa may cây đao trong tay, giống như chỉ sợ người ta không nhìn thấy, sau đó không ngờ còn không quên kêu thảm một tiếng: "Là ai? Là ai hèn hạ như vậy? Đánh lén mông lão tử?"
Tiếp đó, hét lớn một tiếng: "Ai dám cướp Hoàng Tuyền đao của ta?"
Trong bóng tối, Cố Độc Hành cùng Sở Dương cười ngặt nghẽo. Là Cố Độc Hành bẻ xuống một mảnh ngói, hung hăng phi vào đít Kỷ Mặc. Thật sự là ngứa mắt: con hàng này quá kiêu ngạo rồi.
Chỉ thấy Kỷ Mặc thoáng cái đã lọt vào trùng vây, ỷ vào Hoàng Tuyền đao sắc bén mà tả xung hữu đột, trên nhảy dưới nhót, hưng phấn tới cả người run rẩy, miệng phun phì phì: "Ngao... ngao ngao ngao....! Cẩu đại di! Cẩu đại di!"
"Tên hỗn đản này vui quá hóa buồn rồi!" Sở Dương vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Kỷ Mặc: "Trong đám người vây công hắn, có mấy vị cao thủ võ tôn! Đây là nhóm võ tôn đầu tiên xuất hiện trong loạn cục tối nay!"
"Chúng ta phải chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào!" Cố Độc Hành gật đầu, tay phải đã nhẹ nhàng dặt lên chuôi kiếm.
Bỗng nhiên, mấy bóng người lao vọt lên giống như lưu tinh, trong nháy mắt đã gia nhập chiến cuộc, đồng thời xuất thủ!
Bốn vị cao thủ võ tôn!
Kỷ Mặc đột nhiên cảm thấy áp lực nặng như núi, không khỏi hét lớn một tiếng, mắng to: "Hỗn đản! Nhiều người như vậy vây công ta? Có gan thì đơn đả độc đấu!"
Ngay cả đám người đang vây công hắn cũng phải cười ngất! Trong tình huống thế này rồi mà còn mở miệng nói hai chữ đơn đấu, thằng nhãi này đúng là có trí tưởng tượng phong phú!
Theo một tiếng quát lớn, Nhuế Bất Thông từ trong bóng tối lao ra: "Hoàng Tuyền đao là của ta!"
Nhưng vào giờ khắc này, bốn vị võ tôn đã cùng xuất thủ, chia thành bốn phương tám hướng, cùng những người khác nhất loạt công kích Kỷ Mặc! Kình phong như hồng thủy bùng phát!.
Kỷ Mặc vốn chỉ là võ tông, lại đang bị vây công trùng trùng, làm sao có thể ngăn cản?
Ầm ầm ầm. Kỷ Mặc ăn nhiều đau khổ. Thân thể gần như đứng không vững, đột nhiên lưng lại bị cách không đánh trùng một chưởng, oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo tiến về phía trước. Tiếp đó, một bàn tay vươn tới nhanh như một tia chớp, chụp được sống đao của Hoàng Tuyền đao. Một cỗ lực lượng cường đại nháy mắt từ trong thân đao truyền tới, Kỷ Mặc chỉ cảm thấy cánh tya tê rần, lồng ngực chấn động, Hoàng Tuyền đao đã rời khỏi tay.
"Đắc thủ rồi! Đi!" Người vừa cướp được Hoàng Tuyền đao hưng phấn quát một tiếng, ba người khác đồng thời xúm lại, che chắn cho hắn đột phá, xông ra khỏi vòng vây. Trên mặt mỗi người đều là một vẻ kích động.
Hoàng Tuyền đao đó, thần vật để đột phá tới đao thánh, rốt cuộc cũng tới tay.
"Hỏng rồi, Hoàng Tuyền đao bị cướp đi rồi... Ngăn bọn hắn lại...." Nhuế Bất Thông gấp đến độ toát hết cả mồ hôi hột. Kỷ Mặc cũng choáng váng. Ta fuk, căn cứ theo kịch bản của ta, còn chưa diễn đến đoạn này mà...
Hỏng hết cả ăn rồi! Kỷ Mặc buồn bực gần như muốn hộc máu. Tại sao hôm nay lại xuất hiện cả cao thủ võ tôn chứ? Quá... Cái này đáng lẽ không nên có chú!
"Lưu lại Hoàng Tuyền đao! Ngăn bọn hắn lại! Còn muốn chạy? Không có cửa đâu!"
"Giết! Hoàng Tuyền đao bị bốn tên kia cướp mất...."
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh. Đám đông bốn phía ầm ầm xông tới, không ngừng gào thét vây bốn vị võ tôn kia vào giữa. Nhưng bốn người này nguyên công cao cường, không hề nao núng chút nào,hô giết đánh nhau kịch liệt. Bọn họ cũng không giống như Kỷ Mặc.
Kỷ Mặc tuy cầm bảo đao, nhưng nếu không cần đả thương người thì hắn sẽ không đả thương người. Những bốn người này cầm bảo đao trong tay, lại không hề cố kỵ đại khai sát giới, trong phút chốc đã chém ra vô số máu tươi. Một đống đầu người giống như dưa hấu, tung bay trên không trung như làm xiếc.
Trong đó có một tên, đầu bị chém bay lên không trung mấy trượng, không ngờ miệng vẫn còn kịp hét lên một tiếng: "Hoàng Tuyền đao là của ta...."
Mắt thấy bốn người này thế như chẻ tre, sắp giết ra trùng vây! Với tu vi của bốn người này, trong tình huống rất nhiều cao thủ chưa kịp đuổi tới Trung Châu, chỉ sợ xoay người một cái là có thể không lưu lại bóng dáng tăm hơi! Đến lúc đó, chỉ sợ quân đội khắp thiên hạ cũng chưa chắc đã tra ra được.
Kỷ Mặc khóc không ra nước mắt, Nhuế Bất Thông cũng ghiến răng ken két. Tại sao lại có thể như vậy?
Nói thì chậm nhưng xả ra thì nhanh. Đột nhiên, một bóng đen bỗng không xuất hiện, hét lớn một tiếng: "Lưu lại Hoàng Tuyền đao!"
Trường kiếm như rồng, một kiếm đâm ra!
Một cỗ khí tức lạnh thấu xương, theo một kiếm này mà ầm ầm tràn ra!
Bốn người cùng đại kinh thất sắc, thất thanh kêu lên: "Kiếm khách!"
Một kiếm này khí thế cuồng cuộn, trước nay chưa từng có! Đối diện với một kiếm này, bốn vị cao thủ võ tông không ngờ không có một ai dám đón đỡ, đều né tránh. trong phút chốc, bốn người đang liên thủ giống như tường đồng vách sắc, lại bị một kiếm này phá tan thế liên thủ.
Kiếm của kiếm khách, đao của đao khách! Chính là binh khí mà cao thủ đồng cấp sợ hãi nhất! Kiếm khách cũng là một loại cảnh giới!
Đồng dạng của kiếm tông, nhưng thân là kiếm khách trong kiếm tông, lại có thể dễ dàng tiêu diệt một kiếm tông khác!
Cái này căn bản không thể so sánh!
Bốn người chợt lóe, nhưng thanh kiếm như ma quỷ này lại không hề thay đổi phương hướng, hướng về phía người cầm Hoàng Tuyền đao trong tay, đâm thẳng tới, thế không thể đỡ! Kiếm khí giống như phong ba sóng biển, ồ ạt tràn tới!
Người nọ hiển nhiên đã không thể trốn tránh, ánh mắt nhắm lại, trong lúc cấp bạch giơ Hoàng Tuyền đao lên đỡ kiếm. Choang một tiếng, đao kiếm va chạm, hỏa quang khắp nơi! Mà kiếm thế giống như ánh sáng của vị kiếm khách kia rốt cuộc cũng bị cản lại một chút, chậm đi một ít.
Vị võ tôn kia chỉ cảm thấy đầu toát mồ hôi lạnh, hai chân gần như nhũn ra!
Cũng may có Hoàng Tuyền đao đỡ được. Nhớ tới một khắc vừa rồi, một kiếm giống như bôn lôi điện xẹt, hắn đã có cảm giác giống như linh hồn của mình rời khỏi thân thể, một loại cảm giác tử vong đã trần ngập trong lòng.
Ngay sau đó, trường kiếm thu về nhanh như chớp...
Vị võ tôn này hoàn toàn chẳng để tâm tới khí tiết nữa, xoay người bỏ chạy, bởi vì hắn biết, sau khi kiếm khách thu kiếm về, chính là một lần nữa đâm tới!
Vừa rồi bốn người còn không chặn được, huống chi lúc này chỉ còn lại một mình mình? Cho nên hắn xoay người bỏ chạy. Trong lòng chỉ thầm mắng, con mẹ nó, ngươi đã thành kiếm khách rồi, còn đoạt Hoàng Tuyền đao làm gì? Cho dù nguoi đoạt được... thì ngươi có thể dùng sao?
Thật là buồn con mẹ nó bực, chưa từng nghe tới chuyện kiếm khách đi chớp đao. Đáng lẽ ngươi phải đi chém giết anh bạn Vấn Thiên kiếm mới đúng.
Nhưng vị kiếm khách này lại không nhanh không chậm đuổi theo hắn.
Hắn chỉ cảm thấy kiếm ý sau lưng dày đặc, trên lưng phảng phất như có vô số độc xà đang thi nhau bò lên bò xuống, rợn hết cả tác gáy.
"Muốn chạy? Lưu lại đao! Bằng không thì lưu lại mạng?" Đang lúc tâm hoảng ý loạn, đột nhiên phía trước lại xuất hiện một đạo kiếm khí lăng lệ, khóa chặt mình lại! Kiếm khí lạnh lẽo thấu xương như kiếm của thiên thần tài quyết! Kiếm khí không ngờ lại tung bay đầy trời gióng như tuyết trắng!
Một vùng ngân bạch lạnh lẽo!
Không ngờ lại là một vị kiếm khách!
Trước có ngáng đường, sau có truy binh, hai người đều là là tử thần đòi mạng! Vị võ tôn đang cướp đường chạy như điên này lập tức hồn bay lên mây, lê rơi đầy mặt.
Cùng lúc bị hai vị kiếm khách hỏi thăm?
Cho dù là vương cấp cũng phải luống cuống tay chân? Ta, ta... ta mới chỉ là một võ tôn, làm sao xứng đáng được đãi ngộ như vậy? hai người cácn ngươi cũng quá đề cao ta rồi...
Hai vị kiếm khách tranh cướp một cây đao? Vị võ tôn này đã quên không cân nhắc tới vấn đề khó tin tới cực điểm này, mà lúc này cũng chẳng có thời gian mà buồn bực nữa rồi.
Giờ khắc này, hắn chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, vội vàng ném củ khoai lang phỏng tay Hoàng Tuyền đao này đi!
Hoàng Tuyền đao tốt thật đấy, cũng có thể khiến người ta trở thành đao thánh... nhưng mà! Nếu mạng mất rồi... thì dùng răng để tăng cấp à?
"Hoàng Tuyền đao cho ngươi...." vị võ tôn này gần như phải dùng phương thức tru lên để vội vàng nói, hốt hoảng tới cực điểm. Hắn hoàn toan có thể cam đoan, nếu như mình nói chậm một chút thôi, trên người tuyệt đối sẽ có thêm hai cái lỗ.
Nhưng lời còn chưa kịp nói xong, Hoàng Tuyền đao trong tay đã vội vàng ném ra ngoài!
Đại gia, đao cho ngươi rồi, mạng cũng không thể cho ngươi a. vị võ tôn này nhắm mắt lại, trong lòng thầm cầu nguyện. Hiện giờ, chỉ hi vọng đối phương thấy mình nghe lời mà hạ thủ lưu tình.
Nhưng ngay sau đó, chuyện tuyệt đối bất ngờ đã xuất hiện!