Tiếng đàn du dương, sâu kín. Thanh âm rõ ràng lại nhẹ nhàng tinh tế, khơi dậy kinh lôi ngập trời trong lòng mọi người. Mỗi người đều bất giác theo tiếng đàn này mà chìm vào trong một cảnh giới kỳ diệu.
Lòng Sở Dương tĩnh lắng như nước, giống như đang đứng ở góc độ người thứ ba, lẳng lặng đứng xem cuộc đời của mình. Nhìn những ký ức đau lòng, nhìn ruột gan đứt thành từng khúc!
Thời niên thiếu, Thiên Ngoại lâu hừng hực bốc cháy, Mạnh Siêu Nhiên áo trắng trường kiếm, tung hoành khắp nơi trong đại hỏa hừng hực, vẻ mặt bình tĩnh mà tuyệt vọng, một chưởng đánh ngất mình, chôn dưới đống tử thi, bảo lưu cho mình một điểm sinh cơ.
Rời khỏi thiên ngoại lâu, không có nơi nương tựa. Đầu tiên là khuyết thiếu kinh nghiệm, tin nhầm người khác, suýt chút nữa mất mạng, chạy trốn chật vật, một đường phong trần... Lần lượt bị người ta tính kế, lần lượt bị người đuổi giết, lần lượt tìm được đường sống trong chỗ chết, khiến cho lòng mình dần dần trở nên lãnh khốc, trở nên nguội lạnh, trở nên vô tình...
Thâm sơn bế quan tu luyện, tiến vào Thiết Vân, chiến hỏa ngập trời...
Tung hoành giang hồ, giết người cướp của, bắt đầu con đường độc kiếm võ tôn, một đường tinh phong huyết vũ, để lại đằng sau biết bao nhiêu thi thể và máu tươi....
Bản thân mình vốn không phải người vô tình. Lần giết người đầu tiên, nôn thốc tháo ba ngày. Nhưng, ta không giết người, người sẽ giết ta! Thiên hạ mênh mông, dõi mắt không thấy quen, chỉ có bản thân đột phá con đường máu, sinh lộ....
Mãi cho tới ngày đó, mình lại phát hiện ra một vùng Tử Trúc lâm, khơi gợi lên ký ức thời thơ ấu, lưu luyến quên về, lại bất ngờ gặp gỡ một vị hồng y nữ tử. Nữ tử đó là người ra sao? Phong tử yểu điệu, tuyệt sắc thiên hương, nhu nhược yếu đuối, nhưng bên trong lại ẩn giấu sự kiên cường cao ngạo, lại có thêm một chút tao nhã cao quý.
Mỗi một cái động tay nhấc chân, đều mang theo vẻ phong tình tuyệt đỉnh...
Nàng tựa như cửu thiên tiên tử, lẳng lặng đứng trước mặt mình...
Còn nhớ lần đó nói chuyện...
.....
"... Xin hỏi quý tính phương danh tiểu thư?"
"Ta họ... Mạc, Mạc Khinh Vũ...."
"Hay, tên rất hay."
"Vậy sao?" Trong đôi mắt đẹp Mạc Khinh Vũ chợt hiên lên vẻ thê lương, thì thào nói: "Mẫu thân ta cũng từng nói...."
"Nói gì?"
"Nữ nhi tâm... Mạc Khinh Vũ....."
"Nữ nhi tâm... Mạc Khinh Vũ...." Lúc ấy Sở Dương thoáng suy ngẫm, nói: "Lệnh đường thật là người có tâm....".
Khinh Vũ, phía trước có họ Mạc, nên ý nghĩa sẽ hoàn toàn không giống lúc trước. Nữ nhi tâm mạc yếu khinh vũ. Nhĩ nhược khinh vũ, tất vi nhân sở tiện!" ( Nữ nhi tâm chớ yếu đuối, ngươi yếu đuối, tất bị người cô phụ)
Đây là một cái tên, cũng là lời khuyên của mẫu thân Mạc Khinh Vũ đối với nữ nhi của mình!
".... Thật là trùng hợp, ngươi lại đi tới Tử Trúc lâm này."
"Ta thích tử trúc...." Mạc Khinh Vũ khẽ cười, che giấu nội tâm mình, nhẹ nói: "Tử trúc, khi màu ta thích nhất.... chính là màu tím... Thật sự khó có thể quên...."
"Thật vậy sao? Ha ha, ta cũng vậy. Còn nhớ khi nhỏ, ta đã lớn lên trong một vùng tử trúc... Sau đó, ngươi không còn, mà tử trúc cũng không có nữa rồi...."
Thanh âm hai người đều nhàn nhạt, nhưng đều nghe ra được sự thê lương, hoài niệm trong thanh âm người kia. Cũng có thể cảm nhận được một nỗi hận ý không cam lòng mãnh liệt trong lòng đối phương... Cũng biết trong lòng đối phương tràn đầy tâm sự...
Lúc đó Sở Dương không biết, nhưng hiện tại đã biết....
Mạc Khinh Vũ thích tử trúc, là bởi vì cây Tử Ngọc tiêu của nhị ca khi nhỏ...
"Sở đại ca, ngươi lại tới rồi...."
"Năm đó như mộng, tử trúc đã in vào trái tim ta... Không đến thăm nó, lại cảm thấy trong lòng thiếu vắng thứ gì đó..."
"Ừm, ta cũng vậy..."
"Sở đại ca, nếu như lần sau ngươi tới, vẫn vừa vặn gặp ta....."
"Thì sao?"
"À.. Không có gì...." Mạc Khinh Vũ mỉm cười...
Sở Dương nhắm mắt, luân hồi cách nhau hai kiếp, tựa như lại được nhìn thấy nụ cười của Mạc Khinh Vũ năm đó. Tử trúc xào xạc lay động, cuộn lên như sóng giữa biển. Mạc Khinh Vũ hồng y bồng bềnh, đứng trong Tử Trúc lâm, xinh đẹp không gì sánh được.
Một nụ cười, không có ưu sầu, mang theo vẻ thẹn thùng, cùng một chút ngọt ngào....
Khinh Vũ... ngươi cũng biết, một nụ cười đó, đã làm trái tim ta luân hẫm!
Đáng tiếc, ta lại không biết....
"Khinh Vũ, ngươi ở đây sao?"
"Thật sự là xảo hợp...."
"Ừm, hôm nay là trùng dương, Khinh Vũ, đi uống một chút với ta nhé?"
"Ừm, được."
"Sở đại ca... Sở Dương...."
"Ừm...."
"Sở đại ca, ngươi thấy ta khiêu vũ đẹp không?"
"Còn phải xem đã...."
"Ha ha, hôm nay uống rượu, tử trúc chứng kiến, tiểu muội vi quân nhất vũ."
Lúc đó, trong mắt Mạc Khinh Vũ tràn đầy ngọt ngào, tràn đầy mừng lo, nhìn ánh mắt của mình, nhu tình như nước...
Hồng tụ khẽ bay, trong phúc chốc, Sở Dương cảm thấy toàn bộ cửu thiên cửu địa chỉ còn lại một màu đỏ kiều diễm. Mà thân ảnh dịu dàng đó, lại tựa tiên tử Lăng Ba, đạp nguyệt mà đi....."
"Mạc mạc thanh yên khinh khinh vũ, hãn hải thiên nhai khán tử trúc, nhất sinh nhất vũ nhất nhân thưởng, nhất sinh nhất vũ nhất thế túc!" Ngay lúc đó, tiếng ca dịu dàng của Mạc Khinh Vũ lại vang vọng...
Cầm âm trong đại sảnh chậm rãi cất cao, du dương, trầm bổng...
Tiếng cầm âm đột nhiên cao vút, đột nhiên hạ xuống, trái tim mọi người cùng theo đó là nhảy lên, rung động!
Mà trái tim Sở Dương, vào giờ khắc này cũng đột nhiên chấn động mãnh liệt, tựa hồ vận mệnh đã xuất hiện nghịch chuyển...
"Sở Dương... đừng đi...."
"Ta muốn báo thù cho sư phụ, báo thù cho huynh đệ, ta phải đi...."
"Sở Dương...."
"Sở Dương...Lòng ngươi độc lắm..."
"Sở Dương... Ngươi sẽ trở về chứ?"
"... Ta cũng không biết...."
"Sở Dương, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi. ngươi vẫn... như vậy sao? Theo ta trở về? Theo ta về được chứ?"
"..."
"Sở Dương... ta lo lắng...Mấy ngày nay, trong lòng ta rất bất an...."
"...."
"Sở Dương... trái tim ngươi, chẳng lẽ thật là sắt đá?"
"... Trái tim ta đã sớm chết rồi." Khi đó Sở Dương nhớ tới chính là phế tích Thiên Ngoại lâu, là thi thể trên mặt đất, là cừu hận chém giết mãnh liệt, là diệt tình, là tuyệt tình, là tu luyện kiếm đạo, là báo thù!
Hắn không hề chú ý tới, hoặc là không dám nhìn, đôi mắt thương tâm chết lặng của Mạc Khinh Vũ...
Mạc Khinh Vũ thương tâm xoay người rời đi...
Chẳng bao lâu sau, Sở Dương đột nhiên cảm thấy lo lắng, tựa hồ có chuyện gì đó không tốt đang phát sinh. Nhớ tới Mạc Khinh Vũ vừa mới rời đi, tâm thần Sở Dương lại càng không yên, trong tối tăm tựa hồ nghe thấy Mạc Khinh Vũ đang không ngừng hô hóa...
"Sở Dương... cứu ta...."
"Sở Dương... lòng người độc lắm...."
"Sở Dương... Ta muốn gặp lại ngươi...."
"Sở Dương... ta nhớ ngươi....."
Thân hình Sở Dương lóe lên, biến thành một tàn ảnh đuổi theo. Lúc ấy, hắn cũng không biết vì sao mình đuổi theo, không biết mình đuổi theo vì cái gì...
Nhưng, sau khi lao đi hơn mười dặm, lại phát hiện Mạc Khinh Vũ đang bị người ta vây công, thương nặng...
Lúc ấy, Sở Dương chỉ cảm thấy trong lòng nổ ầm một tiếng...
Hắn cuồng khiếu xuống tới, cơ hồ gần như mất đi lý trí, giết sạch những kẻ đó....
Thời khắc cuối cùng, khi Mạc Khinh Vũ nằm trong lòng hắn, vẻ mặt tràn đầy sự hạnh phúc trong tuyệt vọng...
"Sở Dương... đã lâu lắm rồi, ngươi không ôm ta như vậy. Ta thật hạnh phúc...."
"Đừng cử động... Để ta xem thương thế, để ta xem thương thế...."
"Ta không đau, thật sự không đau...."
"Sở Dương... nếu như có kiếp sau, nếu như ta còn có thể gặp được ngươi, hy vọng ngươi có thể cẩn thận nhìn ta một lần, thấy ta đẹp hơn kiếm....."
"Sở Dương, ôm chặt ta, ôm chặt ta.... ta, ta muốn... vĩnh viễn được ngươi ôm như vậy.... Sở Dương, có thể chết trong lòng ngươi, ta rất thỏa mãn...."
"Ta không nuối tiếc, thời khắc cuối cùng, dù sao cũng được gặp ngươi."
"Nếu như... có kiếp sau...."
Trong mắt người đó tràn đầy hi vọng và khao khát, nhưng tất cả hình ảnh đều dừng lại ở một khắc đó! Ánh mắt của nàng vẫn tràn đầy yêu thương say đắm, nhìn khuôn mặt Sở Dương, nhưng cũng không còn nét linh động...
Nhưng ánh mắt yêu thương đó, lại trở thành vĩnh hằng...
Sở Dương thở ra một hơi thật dài, chợt phát hiện tiếng đàn chẳng biết đã dừng lại từ lúc nào.
Giờ phút này, trong đại sảnh, bất kể là ai, cũng đều ngưng trọng hoặc trầm tư, hoặc thở dài, hoặc mê man, không có nửa điểm thanh âm.
Cố Độc Hành ngồi bên cạnh Sở Dương, ánh mắt ướt át. Hắn cũng nhớ tới người đã trả giá rất nhiều vì mình... Cố Diệu Linh
Mỗi người đều có gặp gỡ của riêng mình. Một khúc nhạc này đã khiến Sở Dương lại trải qua ký ức ảm đạm của kiếp trước, nhưng thứ người khác cảm nhận được lại chính là ủy khuất, phẫn nộ, yêu thương trong chính cuộc đời này...
Một khúc luân hồi, giống như một lần tẩy lễ và tịnh hóa sinh mệnh!
"Khúc nhạc thật đẹp." Sở Dương trong lòng thầm thở dài một tiếng: "Cầm tuyệt quả nhiên danh bất hư truyền. Bất quá, khúc luân hồi nay, đúng là vẫn còn thiếu sót.
Thiếu sót, đây là đánh giá của Sở Dương!
Sở Dương cũng không phải hiểu về âm luật lắm, kiếp trước Mạc Khinh Vũ thích khiêu vũ, từ xưa vũ khúc không phân biệt, Sở Dương đương nhiên cũng đã tiếp xúc với một chút kiến thức trên âm luật.
Một khúc luân hồi nay, tuy Sở Dương không phải là đại hành gia âm luật gì, nhưng lại là người tri âm duy nhất của nó! Bởi vì chỉ có hắn, mới chính thức... cảm nhận được tư vị luân hồi!
Cái gọi là luân hồi, ít nhất cũng phải là hai kiếp! Mới có thể miễn cưỡng được gọi là luân hồi! mà một khúc này, Sở Dương lại chỉ nhớ về kiếp trước! Khoảng thời gian trong kiếp này, hoàn toàn không nhớ tới!
Khi tâm cảnh đang chuẩn bị chuyển tiếp, rõ ràng là có thể! Nhưng cầm âm lại đứt đoạn ngay tại nơi đây.
Cho nên Sở Dương mới nói, thiếu sót!
Toàn bộ đại sảnh tĩnh lặng, chỉ có cái lò lửa thật lớn đặt chính giữa đại sảnh vẫn nhảy nhót lửa hồng, tỏa ra vô tận nhiệt lượng...
Sau một hồi lâu, một tràng pháo tay như sấm mới bộc phát...
Cầm âm ngân vang hai tiếng, tựa hồ đáp tạ. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Sở công tử, ngươi có thể hỏi ta ba vấn đề về âm luật, nếu ta đáp không được, sẽ cùng Sở công tử ăn bữa tối." Thanh âm nhàn nhạt kia đúng là thanh âm của vị cầm tuyệt vừa đánh đàn.
Sở Dương cười ha hả, trong nháy mắt đã bình ổn rung động trong lòng, nói: "Trước cầm tuyệt, người nào dám nói đến âm luật? Bất quá, về một khúc vừa rồi, đích xác có mấy điểm nghi vấn muốn hỏi Tiểu lộc cô nương."
"Ồ?" Thanh âm Tiểu Lộc cô nương rõ ràng đã có thêm một chút hứng thú.
"Một khúc luân hồi này đánh thẳng vào nội tâm mọi người, chẳng phân biệt phú quý nghèo hèn, chẳng phân biệt người tốt người xấu! Có thể thấy được Tiểu Lộc cô nương lịch lãm hồng trần rất thành công, bất quá..."
"Bất quá cái gì?" Tiểu Lộc cô nương hỏi.
"Bất quá, một khúc này có vẻ chỉ là nửa khúc! Tiểu Lộc cô nương, đây là vì sao?" Sở Dương nhàn nhạt hỏi.
Sau bức rèm, Tiểu Lộc cô nương lập tức im lặng, không có nửa điểm thanh âm!