Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 192: Vây giết vương tọa!




Khổng Thương Tâm đột nhiên vươn hai tay ra, đồng thời lúc đó, Vô Ảnh Nhận từng làm cho Trung Tam Thiên cuồng nộ, làm cho Hạ Tam Thiên chấn động đột nhiên xuất hiện ở tay phải hắn, xoát một tiếng, ở trên đỉnh đầu vữ một cái vòng lớn!
Vách đất vốn đã dần dần trở nên nhão nhoét đột nhiên đổ sập xuống.
Một tiếng ầm vang lên, theo trung gian sụp đổ, toàn bộ sụp xuống dưới! Mà thân ảnh gầy yếu của Khổng Thương Tâm, liền hóa thành một đạo lưu quang, bay nhanh phóng lên!
Người đầu tiên xông lên, không thể nghi ngờ sẽ thừa nhận công kích mãnh liệt nhất của kẻ địch! Chính là hung hiểm nhất!
Nhưng cả đời Thương Tâm Vương Tọa chỉ biết lợi dụng người khác, hôm nay lần đầu tiên can tâm tình nguyện dùng bản thân mình để mở đường chạy trốn.
Dùng bản thân che chở cho huynh đệ!
Oành!
Toàn bộ mặt đất sập xuống, toàn bộ sân tất cả đều là nước. Do vậy, tất cả mọi người đều đứng từ xa nhìn, các binh sĩ khác còn đang dốc lực vận chuyển nước qua.
Đột nhiên bị sụp đổ, hiện ra một khoảng không gian lớn, tất cả mọi người đều ngẩn ra... Nguồn: http://truyenfull.vn
Đúng lúc này, một bóng dáng gầy gò, mặc đồ đen, cầm trong thanh một thanh đao lập lòe, liền như vậy ma thần từ dưới đất phóng lên, đứng ở giữa dòng nước, ánh mắt sắc bén, trong đêm tối như mực, giống như hai đạo đao quang, từ trung không phát ra tia chớp sáng chói.
Trên người hắn đầy bùn đất, vô cùng bẩn, đứng ở trong nước, chỉ lộ ra nửa người bên trên, nhưng cả người lại tỏa ra một khí thế rất hung hãn, giống như hùng sư bị dồn đến bước đường cùng, lại bày ra loại vương giả uy mãnh này! Ý chí chiến đấu bất khuất!
Dòng nước mãnh liệt, liền từ dưới chân hắn mênh mông chảy ngược ra, kích khởi hoa nước đục ngầu, khiến cho hắn thoạt nhìn tựa như một hung ma dẫm lên sóng cuộn bước từ đáy nước đi lên!
Lại là vài tiếng rống vang lên, bảy người xuất hiện bên cạnh người này. Chỉ tám người, đối mặt thiên binh vạn mã bốn phía, mặt không hề tỏ ra chút sợ hãi, phát ra một loại khí thế lạnh thấu xương chưa từng có từ trước đến nay!
Xa xa, Sở Dương đồng tử đột nhiên co rụt một chút.
Đã đi ra!
Hai vị Vương Tọa, quả nhiên đều ở đây! Tình báo quả nhiên không sai!
Thành Tử Ngang nổi giận gầm lên một tiếng, muốn dẫn người xông lên, lại bị Sở Dương vung tay ngăn lại.
"Xin hỏi, đối diện là hai vị Vương Tọa Kim Mã Kỵ Sĩ đường nào?" Sở Dương thản nhiên hỏi.
Khổng Thương Tâm xa xa nhìn thẳng vào Sở Dương, nhìn hồi lâu, mới rốt cuộc cười nhẹ nói: "Ngươi chính là Sở Diêm Vương?"
Sở Dương đeo khăn che mặt nói: "Không sai. Hai vị Vương Tọa đại giá ở trước, tại hạ không dám công bố hai chữ Diêm Vương?"
"Hoàn toàn xứng đáng!" Khổng Thương Tâm ánh mắt nhìn xa mười trượng, không buồn không vui dừng ở trước khăn che mặt của Sở Dương, lại làm cho Sở Dương cảm thấy mặt mình như bị cương châm hung hăng đâm vào: "Bổn tọa ở Trung Tam Thiên cũng từng tung hoành, bốn đại thế gia liên thủ cũng chưa từng dồn bổn tọa đến bước đường cùng! Nhưng ngươi lại làm được! Bội phục!"
"Sở Diêm Vương, tâm kế giỏi! thủ đoạn hay!" Khổng Thương Tâm nhìn chằm chằm Sở Dương một hồi, mới rốt cuộc thở dài một hơi, vài tiếng tán thưởng này, thật sự là bao hàm cảm xúc phức tạp ở bên trong.
Sau khi nhìn thấy Sở Diêm Vương chân chính, Khổng Thương Tâm cuối cùng cũng đã rõ, bản thân đã mắc bẫy tên này. Nhìn khí thế của tên này, tuyệt đối không thể vượt qua Võ sư. Như vậy cùng bản thân mình và Âm Vô Pháp giao chiến trước sau xuất hiện ba vị Ngự Tòa, nhất định là Sở Diêm Vương âm mưu quỷ kế giá họa mà đến!
Giống như Đệ Ngũ Khinh Như đã nói, chính là lợi dụng người thế gia ở Trung Tam Thiên lịch lãm! Thật giận mình lại bị hắn đùa bỡn ở trong bàn tay, thẳng đến thân lâm tuyệt cảnh, mới rốt cuộc tỉnh ngộ. Cũng là đã muộn.
"Không dám nhận!" Sở Dương thanh âm ngưng trọng nói: "Xin hỏi các hạ là Thương Tâm Đao Vương Khổng Thương Tâm?"
"Ta là ai đã không còn quan trọng nữa!" Khổng Thương Tâm cười khẽ một tiếng, lắc đầu, ánh mắt bắt đầu chuyển động, nhìn đại quân ở bốn phía, miệng lộ ra ý cười ngạo nghễ nói: "Trận thế này, quả nhiên là quá xem trọng ta... bốn phía này cũng chừng năm vạn người?"
" Vương Tọa quá coi thường chính mình rồi" Sở Dương thản nhiên nói: "Cũng chỉ ở trong này, vì để lưu lại các vị đại giá chỉ là cung tiễn thủ, ta đã xuất động một vạn năm ngàn người!"
Ánh mắt sắc bén của Sở Dương nhìn Khổng Thương Tâm: "Toàn bộ cung thủ của thành Thiết Vân ở trong này đã quá một phần ba rồi! Bên ngoài còn đang có đội quân không ngừng đến đây".
Khổng Thương Tâm cười lớn, nói: "Một vạn năm ngàn cung tiễn thủ! Đủ có thể làm chủ thắng bại của trận chiến, bổn tọa cho dù có chết cũng chết trong vinh quang!"
Sở Dương thản nhiên nói: "Hiện tại, trong phạm vi vài dặm, đã biến thành một thùng sắt! Phương hướng Vương thành, toàn đội cận vệ Vương thành bất động, toàn lực phòng thủ! Tứ phía của cửa thành đều canh chừng nghiêm ngặt. Hơn nữa khoảng cách nơi này quá xa".
Hắn thương xót nhìn Khổng Thương Tâm: "Các ngươi đã đến đường cùng rồi!"
"Ngươi muốn khuyên ta đầu hàng?" Khổng Thương Tâm cười lớn, ánh mắt sắc lạnh: "Vậy ngươi cũng quá coi thường ta rồi, quá coi thường Kim Mã Kỵ Sĩ Đường!"
"Cũng không phải" Sở Dương kính trọng nói: "Một Vương Tọa, luôn có chỗ tôn nghiêm. Tuy rằng ta không phải Vương Tọa, nhưng lại không muốn làm một kẻ chịu nhục".
"Các ngươi tự mình kết thúc đi" Sở Dương lẳng lặng nói: "Để cho bổn tọa cũng bảo trì một phần kính ý đối với Vương Tọa bất khuất!"
Khổng Thương Tâm nở nụ cười trào phúng: "Tự kết thúc? Sở Diêm Vương, ngươi đúng là nằm mơ?" Hắn thét lên một tiếng dài, dữ dằn nói: "Sở Diêm Vương, bổn tọa hôm nay không tránh được phải chết ở nơi này, ngươi cũng muốn làm tốt quân bộ chuẩn bị trợ cấp quy mô lớn!"
Sở Dương cười trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hai bên đều đang kéo dài thời gian. Khổng Thương Tâm kéo dài thời gian để tranh thủ từng khắc một hồi phục lại công lực, hồi phục được chút nào hay chút đó. Nhưng Sở Dương kéo dào thời gian là để chờ đợi vòng vây bên ngoài hoàn thành! Sở Dương trong lòng cũng mơ hồ có một tia hi vọng: Thiết Bổ Thiên trợ giúp.
Tuy rằng hi vọng hiện tại không lớn, nhưng chỉ cần hai Ảnh tử thị vệ đến đây, sẽ không cần có thương vong vô vị, sạch sẽ lưu loát có thể đem hai Vương Tọa đã trọng thương này bắt giữ!
Hiện tại không hề động thủ, nhưng Sở Dương biết, một khi động thủ, dưới sự chống cự ngoan cố của đối phương thì binh sĩ bên mình sẽ bị thương vong khá nhiều. Vương Tọa sắp chết phản kích, uy lực đương nhiên là kinh thiên động địa.
Khổng Thương tâm nói không sai, muốn giữ lại hai vị Vương Tọa, cái giá phải trả tất nhiên là rất đắt.
Thời gian cứ từ từ trôi đi, cuối cùng binh sĩ bên ngoài cũng đang dần dần đến, trong ba tầng, ngoài ba tầng, bao vây như một thùng sắt lớn. Sở Dương đang muốn hạ lệnh, đột nhiên bên ngoài chạy đến một con ngựa, người trên ngựa chính là Trần Vũ Đồng.
Trần Vũ Đồng lướt qua vòng vây, đến trước mặt Sở Dương, thấp giọng hấp tấp nói: "Ngự Tọa, Thái tử vào hoàng cung. Hoàng Thượng bệnh tình lại tái phát, sau khi Thái tử vào cung không thấy đi ra nữa..."
"Tại sao không nói sớm?" Sở Dương giận dữ, hầu như đã muốn cho một cái tát! Cái này chẳng phải là nói... Đã biết không cho thời gian kẻ địch thở dốc, viện binh của mình lại không đến?
Trần Vũ Đồng sắc mặt tái nhợt, sau khi hắn đến phủ Thái tử, sau đó lại ngựa không dừng vó đến hoàng cung, chờ Thiết Bổ Thiên triệu kiến, nhưng Thiết Bổ Thiên nhưng không có xuất hiện.
Cho đến khi Đỗ Thế Tình đến nói, Hoàng thượng hiện tại rất không khỏe, Thái tử cũng với hai vị Vương Tọa đang giữ nguyên khí cho Hoàng thượng. Trần Vũ Đồng vừa nghe đã biết hai vị Vương Tọa chỉ sợ đến không kịp, ngựa không dừng vó chạy về, cũng là đã đén lúc này...
"Khổng Vương Tọa! Đắc tội!" Sở Dương hét lớn một tiếng: "Giết!"
Nếu như viện binh đã không đến, như vậy, sẽ dựa vào lực lượng hiện hữu trả giá hy sinh! Sở Dương quyết đoán thật nhanh, lập tức hạ mệnh lệnh tàn khốc này.
Một tiếng thét này đã mở màn cho cuộc đại chiến!
Một tiếng hạ lệnh, mũi tên rào rào che cả trời, mấy nghìn mũi tên như đồng thời biến thành là sóng công kích đầu tiên! Mà đợt tên thứ hai thứ ba, cũng đã không phân trước sau bắn ra.
"Tản ra!" Khổng Thương Tâm hét lớn một tiếng, tám người trong trung tâm lập tức đồng thời như pháo hoa bắn về tám hướng khác nhau.
Cũng cùng lúc đó, Khổng Thương Tâm dậm chân một cái, toàn thân phát ra luồng ra ánh sáng vàng, dòng nước trong viện đột nhiên dâng lên, hướng về bốn phương tám hướng, giống như vô số đạo nộ long, phẫn nộ xuất kích! Đón đánh vũ tiễn!
Xoạt một tiếng, những ngọn đuốc quanh đấy đồng thời đều bị nước làm cho dập tắt, xa xa là một mảng sáng, nhưng trong viện lại biến thành một mảng lân quang hắc ám!
Trong vô thanh vô tức, vị Thiết Mã kỵ sĩ kia ở đợt tấn công đầu tiên đã hóa thành một con nhím, không rên một tiếng ngã xuống. Hai vị Võ tông vọt tới một nửa, trên người đồng thời trung tên, hoa máu bắn ra, kêu thảm thiết một tiếng, lại bị mấy chục mũi tên nhọn vô tình bắn vào thân thể, hai người đồng thời hét lớn một tiếng: "Vương Tọa, huynh đệ đi trước! Để chúng ta vì Vương Tọa mở đường!"
Lời còn chưa dứt, hai người dùng hết sức lực cuối cùng cùng nhau đem binh khí của mình ném ra ngoài, sau đó cười thảm một tiếng chậm rãi gục ở trong nước, bốc lên một mảng bọt nước màu hồng!
Một đao một kiếm, giống như sao băng bay qua không gian, tiến vào hơn mười trượng bay vào trong đám người, một tiếng thảm thiết vang lên!
"Huynh đệ đi thong thả một bước! Chúng ta sẽ lập tức theo sau!" Lão Tát cười ha ha một tiếng, cùng Khổng Thương Tâm và hai người còn lại lại tiếp tục lao ra thêm ba mươi trượng!
Hai vị Vương Tọa tựa như hai mũi tên sắc nhọn, phá không gào thét đi tới! Vũ tiễn nghênh mặt mà đến, Khổng Thương Tâm vô ảnh đao không ngừng tung bay, ngẫu nhiên một đao hoành ngang, đem tên toàn bộ chặn ngang, một tay kia hôt lấy, đem mũi tên nắm ở trong tay, ngay sau đó đã hóa thành nhiều điểm hàn tinh phản xạ trở về.
Đao không ngừng, tay cũng không ngừng.
Phốc phốc thanh âm chui vào da thịt người không dứt vang lên; Quân sĩ bốn phía, đã có không ít người chết ở dưới loại phản kích này. Khổng Thương Tâm ở trong cấp tốc bay tới, một đầu tóc dài tung bay về phía sau, sắc mặt lại bình tĩnh như nước, ở xa xa dưới đèn đuốc chiếu rọi, rõ ràng âm thầm, nhưng đôi mắt lại phát ra ánh sáng như sói đói vậy!
Trạng thái hiện tại của hắn hoàn toàn chính là đỉnh phong, dường như là không bị thương!
Tên rậm rạp, thế nhưng căn bản bắn không đến trên người hắn, ngẫu nhiên có một mũi đột phá lưới đao, cũng bị nguyên khí hộ thể của hắn đánh rơi xuống!
Hắn như là một cỗ cơn lốc bão táp bắn thẳng đến, giống như là một ngọn lửa hừng hực, không hề để ý đến bản thân, đem một chút nhiệt lượng cuối cùng trong thân thể mình cũng toàn bộ hóa thành cháy có thể tổn thương người, hừng hực bốc lên!
Đã xông ra gần hai mươi trượng!
"Chuẩn bị! Bắn!" Một tiếng thét dài, tướng lãnh phụ trách phóng thương ngửa mặt lên trời rống to, phát ra mệnh lệnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.