Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1679: Thực lực chân chính của Lăng Mộ Dương




Hoàng Hà Liễu triệt để ngây người!
Trời ạ, ta vừa nghe được cái gì? Hắn xin lỗi ta? Còn nữa, người xin lỗi ta là ai chứ? Là lão tổ tông Lăng gia đó!
Đây chính là nhân vật đứng ở đỉnh phong thiên hạ đó.
Vậy mà chính miệng nói xin lỗi ta.
Hoàng Hà Liễu chỉ cảm thấy đầu mũi phát nghẹt, lại có chút bối rối, lắp bắp nói: "Không có gì, không có gì... Lão nhân gia ngài nói phải lắm..."
Lăng Mộ Dương cười gật đầu. Giờ phút này, trên mặt hắn lại không có nửa điểm xấu hổ, nhẹ giọng nói: "Lão phu cả đời hành tẩu giang hồ, chưa bao giờ ỷ thế hiếp người. Hôm nay làm vậy cũng chỉ là muốn thử tâm tính Cửu Kiếp kiếm chủ đại nhân. Bất quá, đó thủy chung vẫn là lợi dụng người khác, là lão phu không phải. Các ngươi cũng đừng để trong lòng. Kiếm chủ đại nhân nói rất đúng, có thể giết, nhưng không nên coi thường người, càng không nền vũ nhục người."
"Từ trước tới nay đó vẫn là tối kỵ giang hồ! Rất nhiều huyết cừu không nên phát sinh, đều vì vậy mà có..."
Bảy vị chí tôn nghiêm mình mà đứng, đồng thành vâng dạ.
"Ta xin lỗi vì những lời nói vừa rồi, bất quá ta vẫn muốn mắng mấy câu. Đây chỉ là lời khuyên của lão nhân ta!" Lăng Mộ Dương nhíu mày nhìn Hoàng Hà Liễu: "Ngươi tuổi còn nhỏ, không chịu tiến thủ, chỉ biết mặc sức rong chơi, nhìn bộ dáng ngươi này, hiện tại ra hình dáng quỷ quái gì rồi? Không có tiền đồ! Vốn có tư chất không tầm thường, làm sao lại không biết cố gắng phấn đấu như thế? Giờ phút này, may mà có Cửu Kiếp kiếm chủ ở bên cạnh ngươi, coi là bạn. Bây giờ hắn có thể che chở ngươi, nhưng nếu không có hắn ở nơi này, ngươi sẽ thế nào? Hắn coi ngươi là bằng hữu, nhưng bằng hữu của hắn thế nào lại có thể giống như ngươi. Suy nghĩ cho kỹ đi."
Lăng Mộ Dương trách mắng: "Hiện tại lăn xuống đi! Suy nghĩ thật kỹ cho lão phu, sau này nên làm thế nào?"
Hoàng Hà Liễu hít sâu một hơi, cung kính vạn phần nói: "Vâng!" Xoay người cung kính lui ra ngoài.
Lăng Mộ Dương nói vẫn tràn ngập vẻ không khách khí, nhưng Sở Dương lại không hề phát hỏa.
Bởi vì lần này, Lăng Mộ Dương đã dùng thân phân trưởng bối, một người từng trải mà răn dạy, khuyên giải hậu bối, trong lời nói lộ ra thiện ý.
Trải qua việc này, tin tưởng Hoàng Hà Liễu sẽ hiểu ra một số thứ gì đó.
Nếu có thể như vậy, Sở Dương sẽ rất vui mừng, cũng rất cao hứng.
Ngoài cửa.
Hoàng Hà Liễu siết chặt hai nắm tay, trong mắt thoáng lộ ra ánh nước, cũng lộ ra vô tận quyết tâm.
Hiểu rằng.
Tôn trọng, là mình phải cố gắng kiếm lấy.
Tôn trọng, thật là một loại tư nguyên trân quý.
Tôn trọng, quyết định bởi thực lực.
Chính như lời Lăng Mộ Dương nói, nếu hôm nay không phải có Sở Dương ở nơi này, vậy mình tính là cái rắm gì?
Những người đó, có lẽ đến liếc mắt nhìn mình một cái cũng cảm thấy ghê tởm.
Bởi vì mình không chịu tiến thủ! Thật sự không chịu cố gắng!
Không có thực lực, hoàn toàn không có một chút thực!
Một tên hoàn khố dựa dẫm gia tộc, nhiều nhất cũng chỉ biết ức hiếp một ít bá tình bình dân. Nhưng trong mắt cường giả chính thực, ngay cả một cái rắm cũng không bằng.
Hơn nữa còn phải lưng đeo tiếng xấu, ô danh cả đời.
"Có lẽ, ta phải lựa chọn con đường sau này của mình rồi." Hoàng Hà Liễu lẩm bẩm nói: "Sở kiếm chủ cường đại như vậy, Đổng Vô Thương anh hùng như vậy, có lẽ ta không bằng được bọn hắn. Nhưng ta có thể làm một Hoàng Hà Liễu có thực lực có khát vong! Bằng hữu của Cửu Kiếp kiếm chủ, không nên có loại người như ta, ít nhất không nên giống như nửa đời trước đây!"
Hắn quay đầu, đi ra ngoài, toàn thân có chút run rẩy.
Nhưng trong tim hắn lại chưa từng mất đi lửa nóng. Trong lòng chưa bao giờ dâng trào, tràn ngập chí tiến thủ như bây giờ.
Chuyện hôm nay, hắn không còn nửa điểm oán hận, thậm chí còn cảm thấy thật may mắn.
Việc hôm nay, chính là bước ngoặt lớn nhất trong đời mình!
Một ngày kia, ta cũng sẽ được người ta tôn trọng! Tôn trọng từ đáy lòng!
"Cửu Kiếp kiếm chủ quả nhiên ngạo thị hoàn vũ, bá tuyệt thương khung." Lăng Mộ Dương thản nhiên ngồi xuống đối diện Sở Dương.
Sở Dương bưng bầu rượu lên, rót cho hắn một chén, mỉm cười nói: "Tiền bối quá khách khí, tiền bối khí độ lăng lệ uy mãnh, thật khién vãn bối mở rộng tầm mắt."
"Ha ha! Đâu có, mời!" Lăng Mộ Dương nhấc chén rượu lên, kính Sở Dương, tiếp đó một hơi cạn sạch. Sở Dương cũng không nhanh không chậm, một hơi cạn sạch chén rượu trong tay. Sau đó hai người dốc chén, tỏ ý đã cạn.
Cùng cười ha ha.
Cạn hết một chén, chính là lễ nghi trên bàn rượu, cho đối phương thấy kính ý của mình.
Ý liên thủ đã có, hiện giờ lại lễ kính lẫn nhau, bầu không khí song hương lập tức bình hòa, giống như nước chảy thành sông, dựng sào thấy bóng.
Khí thế giương cung bạt kiếm, cực kỳ căng thẳng cửa rồi đã sớm không cánh mà bay.
Tựa hồ chưa từng phát sinh chuyện gì không vui.
Chuyển biến chóng mặt như vậy, khiến cho Lăng Hàn Tuyết đứng hầu bên cạnh cũng cảm thấy không hiểu ra làm sao. Về phẩn bảy vị chí tôn cao giai kia, lại càng mơ hồ khó hiểu.
Đường đường Lăng gia gia tổ Lăng Mộ Dương vừa mới bị bức xin lỗi, thể diện có thể nói đã bị vị Cửu Kiếp kiếm chủ chà đạp trần trụi. Giờ phút này, người bên Lăng gia rõ ràng còn đang tức tới nghiến răng ken két, mắt nổ đom dóm, nhưng không ngờ hai người đương sự đã coi như không có chuyện gì? Chuyện trò vui vẻ, nâng chén cười lớn!
Đây là chuyện gì? Sao lại thế này?
"Kiếm chủ thông cảm, vừa rồi lão phu chỉ muốn thăm dò thôi." Trên khuôn mặt như đao gọt của Lăng Mộ Dương lộ ra một nụ cười, giải thích: "Nếu hiện giờ đã biết Sở kiếm chủ là người như thế nào, mặc kệ thủ đoạn gì, ý định ban đầu cũng đã thực hiện. Nếu đã đạt được ý định ban đầu, hơn nữa lão phu quả thực hơi quá phận một chút, vì sao không thể xin lỗi?"
"Cho nên nói khí lượng các ngươi vẫn còn hẹp hòi một chút, còn phải tu luyện thêm." Lăng Mộ Dương chậm rãi nói: "Khí lượng, cũng bao hàm một phần võ học bên trong, càng liên quan tới tâm cảnh thần thức, không thể không có. Không có khí lượng, tiến cảnh vô vọng, khó thể đại thành."
Nhìn bề ngoài, Lăng Mộ Dương đương nhiên là đang giải thích cho hậu bối gia tộc mình, hơn nữa cũng là đang dạy bảo, về phần một tầng ý tứ khác, chính là giải thích cho Sở Dương.
Bảy người bên ngoài cùng khom người thụ giáo, cơ hội được lão tổ tông đích thân chỉ điểm đúng là rất hiếm có rồi!
Ánh mắt Lăng Mộ Dương nhìn Sở Dương, lộ ra ý tán thường chưa từng che giấu.
Đối với kết quả thăm dò được, Lăng Mộ Dương hết sức hài lòng.
Sở Dương thà gãy không cong, thà chết cũng không chịu khuất phúc, không thể tất cả bảo vệ thể diện bằng hữu bên người, cũng đã biểu lộ kiên trì của Sở Dương.
Có kiên trì, vậy tất cả đều dễ nói.
Cũng có khả năng hợp tác.
Hoàng Hà Liễu Hoàng đại thiếu gia trong lúc lơ đãng, lại ẩn ước tạo cơ hội cho Cửu Kiếp kiếm chủ và cửu đại gia tộc hợp tác. Thế sự khôn lường có thể thấy được!
"Lăng lão che giấu, cũng thật kỹ!" Sở Dương mỉm cười.
"Ồ? Lão phu hành sự xưa nay quang minh lỗi lạc, chỉ cầu không thẹn với lương tâm,. chưa bao giờ dùng mánh khóe thủ đoạn, có gì phải che giấu?" Lăng lão gia tử phản bác không chút khách khí, càng ẩn ước có ý quát lớn.
"Lăng lão lầm rồi. Che giấu mà ta nói, chính là tu vi Lăng lão đó."
Sở Dương giống như không nghe ra ngữ khí của Lăng lão, lập tức lại nói: "Thế nhân đều biết, trong cửu đại gia tộc, hai nhà Dạ Tiêu thực lực mạnh nhất. Hai người Dạ Trầm Trầm, Tiêu Thần Vũ, hoặc là người này đệ nhất, hoặc là người kia đệ nhất, sớm đã được mọi người thừa nhận. Về phần Lăng gia, nhiều nhất cũng chỉ là gia tộc thực lực hàng đầu trong cửu đại gia tộc mà thôi. Ai có thể dự đoán được, thực lực chân chính của Lăng lão, mới là đệ nhất cửu đại gia tộc? Có lẽ... cái này có liên quan tới khí.... mà Lăng lão nói rồi?"
Trong mắt Lăng lão chợt lóe tinh quang, nói: "Ồ, Sở kiếm chủ nói như vậy không khỏi hơi võ đoán rồi. Theo lão phu biết, các hạ mặc dù đã giao chiến với Tiêu Thần Vũ, nhưng căn bản chưa bao giờ gặp gỡ Dạ Trầm Trầm, làm sao có thể xác định lão phu ở trên hắn, lão phu hỏi ngược lại một câu, dựa vào đâu mà nói như vậy?"
Sở Dương khẽ mỉm cười: "Vãn bối có thể đưa ra phán đoán nhu vậy, đều có lý do của vãn bối. Vừa rồi Lăng lão chỉ ra tu vi thành tựu của ta, vậy hiện tại vãn bối cũng phỏng đóan tu vi Lăng lão một chút."
"Nói đi...." Lăng Mộ Dương cười cười, cảm thấy hứng thú.
"Nếu ta không nhìn lầm, Lăng lão cũng là kiếm trung chí tôn nhỉ." Sở Dương nói: "Hơn nữa tu vi hiện giờ đã đạt tới chí tôn cửu phẩm đỉnh phong. Tuy chỉ mới tiến vào cửu phẩm đỉnh phong, nhưng thủy chung vẫn bước vào cấp bậc đó rồi. Lấy tu vi Tiêu Thần Vũ mà vãn bối gặp ngày trước, so với Lăng lão đã có chênh lệch rồi. Tin tưởng Dạ Trầm Trầm đại để cũng chỉ có cấp bậc này mà thôi. Nhưng người cùng cảnh giới, làm sao có thể tranh phong với kiếm trung chí tôn..."
"Lấy thực lực tiền bối hiện giờ, cho dù đối diện với một người trong Phong Nguyệt, cũng có thể đánh một trận. Có lẽ cuối cùng không tránh khỏi thua trận, nhưng muốn toàn thân trở ra lại không có vấn đề gì."
Sở Dương vừa nói xong, bảy vị chí tôn Lăng gia cùng Lăng Hàn Tuyết lập tức kinh hỉ.
"Tu vi lão hủ, ước chừng ba ngàn năm trước, còn thua kém bọn họ một bậc. Nhưng hiện tại, lại tự tin cao hơn bọn họ. Thậm chí cái bọn họ gọi là bình cảnh, cũng không được lão phu để vào mắt." Lăng Mộ Dương thản nhiên nói: "Bất quá, lão phu không muốn tranh luận ở điểm này, cho nên cứ mặc kệ thôi."
Sở Dương hiểu ý gật đầu, nói: "Cửu đại gia tổ, tuổi tác tương đương, năm tháng tu hành tương đương, tu vi cũng đại khái sàn sàn như nhau. Tuy cuối cùng vẫn có phân cao thấp, nhưng thủy chung vẫn không có ai đạt tới cực hạn chí tôn cửu phẩm đỉnh phong tại Cửu Trọng Thiên này. Tin tưởng, sở dĩ Lăng lão có thể đạt tới cảnh giới này, hẳn là có liên quan rất lớn tới cái gọi là 'khí lượng' vừa rồi?"
Lăng Mộ Dương ngẩng đầu, nhìn Sở Dương thật sâu, cuối cùng hé miệng cười: "Cửu Kiếp kiếm chủ thật lợi hại, không sai, đúng là liên quan tới ' khí lượng' mà lão phu nói.
Bất quá, còn có nguyên nhân khác."
"Còn có nguyên nhân khác?" Sở Dương nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.