Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1641: Tinh Linh chi thành (5)




Mình bồi dưỡng ra được mầm mống Thiên ma bản nguyên, đương nhiên là tài sản riêng của mình. Tất cả Thiên ma đều thừa nhận quan điểm này. Đối với Thiên ma nhất tộc mà nói, cái này vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
"Nga, ta hiểu rồi. Thì ra là thế." Pháp Tôn mỉm cười: "Có thể góp một lần lực lượng cho tiền bối, ta đương nhiên vinh hạnh không thôi." Trong lòng lại thầm mắng: Ta fuk cả nhà ngươi! Không ngờ ngươi lại dám rút bản nguyên của bản tôn đi chữa thương! Đồ khốn kiếp vực ngoại nhà ngươi! Lão tử hỏi thăm lịch đại tổ tiên nữ tính nhà ngươi!
"Ừm, vốn nên như vậy." Thiên ma chỉ phun ra một câu mấy chữ, gần như khiến Pháp Tôn tức đến xuất huyết não, nhưng trên mặt đương nhiên không biểu lộ gì cả. Riêng về khoản che giấu cảm xúc, cho dù là Thiên ma cao cấp hơn nữa, cũng không thể so sánh với ngụy quân tử nhân loại!
Cùng lúc đó, trong lòng Pháp Tôn lại xuất hiện một ý niệm: Hắn có thể rút Thiên ma bản nguyên của ta để cùng cố bản thân? Nói như vậy.... liệu ta có thể cũng rút Thiên ma bản nguyên của hắn, hóa thành của ta? Có lẽ là có thể!
Nếu như có thể rút sạch toàn bộ Thiên ma bản nguyên của tên gia hỏa trước mắt... vậy ta sẽ cường đại tới mức nào?
Trong lòng Pháp Tôn xoay chuyển vô số ý niệm nhanh như chớp.
"Trước mắt cần kíp nhất chính là cần một ít thần hồn... cường giả... tu vi chí tôn trở lên để bổ khuyết tổn thương của ta và ngươi..." Khi nói tới hai chữ "Cường giả" Thiên ma rõ ràng có chút khinh thường.
Ta đường đường là đại thiên ma, vậy mà cũng phải đám võ giả tu vi "chí tôn" ở nơi này là cường giả? Bọn hắn cũng xứng? Chỉ hơi mạnh hơn đám sâu kiến một chút thôi!
Cố nén không vui trong lòng, lên giọng ra lệnh: "Lại đây, ta dạy cho ngươi phương pháp hấp thu thần hồn chi lực. Ngươi ra ngoài giết người, sau đó hấp thụ thần hồn để ta sử dụng, cường đại thực lực của ngươi, khôi phục thương thế của ta..."
Ánh mắt Pháp Tôn lóe lên một cái, nói: "Được! Ta nhất định sẽ giết đến khi tiền bối hài lòng. Vì tiền bối giết vài người, đương nhiên không phải nói chơi. Giết bao nhiêu người cũng không thành vấn đề. Trên đại lục này, cái khác không dám nói, nhưng người thì có rất nhiều."
Thiên ma hài lòng cười cười, nói: "Ngươi ngược lại ngoan ngoãn vô cùng. Chỉ cần cứ ngoan ngoãn nghe lời, ưu đãi nhất định không ít... Ừm, nghe cho kỹ."
Thiên ma căn bản không hề ngoài Pháp Tôn có tâm tư khác thường. Dù sao mình bồi dưỡng ra Thiên ma bản nguyên của hắn. Ở Thiên ma nhất tộc, đây chính là ân huệ thiên cao đất hậu đó.
Là tín điều của Thiên ma. Vô luận mình muốn hắn làm gì, đều là chuyện thường tình thiên kinh địa nghĩa. Thiên ma nhất tộc mấy trăm vạn năm qua đều dùng phương thức này để truyền thừa, thật sự không có gì đáng lo lắng.
Nhưng hắn căn bản không ý thứ được, hiện tại đứng trước mặt hắn, căn bản không phải là Thiên ma chân chính, mà là một nhân loại Cửu Trọng Thiên từ đầu tới đuôi. Hơn nữa còn là siêu cấp đại nhân vật quyền cao chức trọng, quen thói hất hàm sai khiến của nhân loại.
Mà quan trọng nhất là, tên nhân loại này còn là nhân vật kiêu hùng phản bội thành tính, càng là một siêu cấp trí giả tâm trí vững vàng, đa trí như yêu.
Pháp Tôn nghe Thiên ma truyền thụ công quyết xong, tự mình nghiền ngẫm chốc lát, cảm thấy có chút không đúng, cẩn thận hỏi: "Tiền bối, ngươi xem ta hiện tại yếu ớt như vậy, chỉ sợ tạm thời không giết được cường giả chí tôn, thế nào cũng phải khôi phục một chút mới có thể hành động chứ..."
"Ừm, ngươi nói cũng có đạo lý, vậy ta dứt khoát dạy cho ngươi phương pháp luyện hóa thần hồn. Trước tiên ngươi giết vài người, khôi phục thực lực. Cho dù tu vi không cao, ngươi cũng có thể khôi phục mấy thành thực lực... Dù sao ngươi cũng không thể so sánh với ta, đối với ta như muối bỏ biển, nhưng đối với ngươi lại rất có ích." Thiên ma ngạo nghễ nói.
"Vâng!" Pháp Tôn cung kính trả lời. Trong lòng thầm nói: Hiện tại ta đúng là không thể so sánh với ngươi, nhưng đợi đến khi ta đủ lông đủ cánh, thôn phệ ngươi xong, còn không thể so sánh với ngươi? Lúc đó, cái rắm ngươi cũng không bằng!
Thiên ma làm sao nghĩ tới trong đầu Pháp Tôn lại có ý niệm đại nghịch bất đạo như vậy? Thế là cứ dốc lòng truyền thụ công pháp không hề giữ lại, cảnh cáo nói: "Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, chỉ cần có thần hồn cường giả cấp bậc chí tôn là lập tức mang tới cho ta. Ngươi ngàn vạn lần không được tự mình thôn phệ.... Nhiều nhất sau khi ta khôi phục một chút, mỗi mười người, lại thưởng cho ngươi một người. không cần cảm kích ta, ta rất rộng lượng."
Pháp Tôn tỏ vẻ không quan tâm chút nào, chân thành cười nói: "Tiền bối rộng lượng như vậy, thật khiến vãn bối xấu hổ? Tiền bối giúp ta khai mở Thiên ma bản nguyên, đại ân như vậy, mấy đời ta cũng không báo đáp hết... Tuyệt đối sẽ không giữ lại hưởng dụng một mình."
Thiên ma quái nhân hài lòng phất phất tay: "Ừm, khó thấy ai có hiếu tâm như ngươi. hứa hẹn của bổn tọa vẫn có hiệu lực vĩnh viễn... đi đi..."
Pháp Tôn dạ một tiếng, tung người bay đi.
Mấy ngày kế, Pháp Tôn không ngừng lôi kéo làm quen, hơn nữa cũng ra sức cố gắng làm việc. Thiên ma không nghi ngờ gì, không ngờ cứ lục tục dạy hắn không ít Thiên ma bí thuật....
Hắn nào biết, cứ mỗi khi dạy thêm cho Pháp Tôn một pháp thuật nào đó, hắn lại tiếp cận tử vong thêm một bước, tự mình đẩy bản thân tới gần Quỷ Môn quan hơn...
Trong cánh rừng Tinh Linh...
Vị trí hạch tâm bên trong siêu cấp đại thụ.
Tuyền thủy ùng ục muốn tràn ra ngoài, tuy vẫn chuyển động kịch liệt nhưng còn chưa chân chính tràn lên khỏi mặt đất, đương nhiên cũng không lo trôi mất, chỉ có màu sắc tuyền thủy bên trong càng lúc càng trở nên trong suốt.
Bắt đầu từ đêm ngày thứ ba trở đi, đột nhiên có một đạo nguyệt hoa (ánh trăng) lấp lánh rực rỡ, ôn nhu chiếu xuống nơi này, khiến cả cánh rừng rậm được khoác lên một tầng quang mang mờ ảo, lấp lánh.
Quang mang chậm rãi thẩm thấu vào mỗi một gốc cây, biến mất không thấy đâu nữa, nhưng nguyệt hoa vĩnh cửu chiếu rọi, năng lượng huyền ảo vô cùng vô tận cứ thế liên tục không ngừng trút vào trong cánh rừng, không keo kiệt chút nào.
Sở Dương phát hiện, sau khoảng nửa ngày, chỗ tuyền thủy kia lại trở nên vẩn đục. Ừm, có lẽ không thể nói là vẩn đục, mà là cũng nhiễm màu sắc của nguyệt hoa, đang dần dần lắng động xuống dưới. hơn nữa, vô số chuỗi bọt khí thất hải cũng không ngừng nổi lên, ùng ục ùng ục...
"Đây là gọi là thiên tinh nguyệt hoa. Nếu như hiện giờ thiên tinh nguyệt hoa đã xuất hiện, vậy chứng mình Sinh Mệnh cổ thụ đã sống lại rồi... Mà tuyền thủy có phản ứng như vậy, chính là đang tụ tập thiên tinh nguyệt hoa khắp cánh rừng lại, chuyển hóa thành năng lượng đặc thù mà Tinh Linh chi thành cần." Tựa hồ thấy được Sở Dương nghi hoặc, Úy công tử chậm rãi giải thích.
"Thì ra là thế." Sở Dương than thở một tiếng.
Chẳng trách Tinh linh tộc từng cường đại như thế, cả khu rừng rộng lớn như thế mà tất cả hoa cỏ cây cối đều đang hấp thu năng lượng, chuyển hóa, đó là một cỗ năng lượng cường đại cỡ nào chứ?
Sở Dương còn chưa biết, từ khi Sinh Mệnh cổ thụ phục sinh, thiên tinh nguyệt hoa xuất hiện, bên ngoài cánh rừng ngàn vạn dặm này, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ lan tràn ra bên ngoài. Vô số cây cỏ mọc lên, chậm rãi chiếm cứ vô số thổ địa vốn không thuộc về cánh rừng này...
Tựa hồ nếu cứ án chiếu theo tốc độ như vậy, cánh rừng này có thể phủ kín cả đại lục.
Nhưng hết thảy những điều này đều tiến hành trong vô thanh vô tức... Trước sau chỉ nửa ngày thời gian, cả cánh rừng rậm vốn đã rất bao la, đã khuếch trương thêm một phần mười. Hơn nữa nó còn đang khuếch trương liên tục, chậm rãi lan tràn ra tứ phía.
"Nếu như cho một người hấp thụ toàn bộ số năng lượng này...." Nhìn năng lượng không ngừng được chuyển hóa từ thiên tinh nguyệt hoa, thậm chí là có chút ngưng tụ thành thực chất, Sở Dương không khỏi mơ tưởng hô hạn.
"Không cần mơ mộng hão huyền nữa. Cho dù là thần tiên, hấp thụ hết cỗ năng lượng đó cũng phải bạo thể mà chết." Úy công tử khinh bỉ nhìn hắn một cái, quay đầu đi không thèm nhìn tên nhà quê chưa thấy qua việc đời này nữa.
Sở Dương đổ mồ hôi.
Rốt cuộc cũng tới ngày hôm nay.
Tuyền nhãn kia không hề phun trào nữa, bắt đầu nhả ra sương mù mờ mịt, Mới lúc đầu, sương mù còn rất nhạt, dần dần biến thành nồng đậm, cuối cùng nồng đậm gần như biến thành thực chất.
Sở Dương hít một hơi cũng cảm thấy toàn thân thư thái.
Hiện tượng như vậy cứ liên tục giằng co mấy thời thần, sương mù dày đặc bắt đầu nhạt đi, lại một lần nữa khôi phục như cũ, theo tuyền nhãn mà đi xuống. Tuyền nhãn không biết sâu bao nhiêu, tựa hồ giống như thông tới đầu bên kia thế giới vậy.
Đưa mắt nhìn xuống mặt nước tĩnh lặng, không ngờ không nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.
Úy công tử hít thật sâu một hơi, sắc mặt ngưng trọng: "Tịnh thủy vô ảnh, sinh cơ chuyển hóa, sinh mệnh tuyền thành, sinh mệnh thụ sinh, nguyệt hoa sung doanh, tinh linh thông đạo đã mở... Đã tới lúc rồi, chúng ta có thể đi vào."
Sở Dương nghe vậy, tinh thần lập tức chấn động.
Kỳ thật Úy công tử đã sốt ruột từ lâu rồi, mấy ngày nay, hắn gần như nhìn chằm chằm không chớp mắt vào tuyền nhãn này, chỉ sợ phát sinh biến cố gì. Hiện tại rốt cuộc cũng chân chính đả thông, đương nhiên vội vàng bảo mọi người đi vào.
Hai tay trước ngực không ngừng tạo ra các thủ thế huyền ảo. Từng vòng từng vòng lục sắc quang quyển cứ như vậy chậm rãi xuất hiện, tràn ngập hư không phía trên tuyền thủy.
Dần dần, hình dạng phiến hư không này bắt đầu xuất hiện một chút biến hóa vi diệu.
Sau một hồi dao động, trên hư không đột nhiên xuất hiện một thông đạo hẹp, chỉ đủ cho một người tiến vào.
"Cái này, cũng quá... thần kỳ đi." Sở Dương trợn mắt há hốc miệng.
Hình như còn không thấy Úy công tử gắng sức cỡ nào, đã tạo ra một thông đạo như vậy rồi?
“Đơn giản như vậy?”
"Nói nhảm cái gì, vào nhanh lên!" Úy công tử dồn dập nói, gần như lập tức phi thân bay lên, tiến vào thông đạo này.
Sở Dương thấy thế cũng không dám thất lễ, theo sát phía sau, tung người bay vào.
"Đây là dị năng của tinh linh tộc chúng ta... Ngươi nhìn cảm thấy tất cả đều không tốn công. Trên thực tế quả thực đúng là không tốn chút công sức nào." Úy công tử thực kích động nói, rõ ràng là nói nhảm, cố ý muốn che giấu cảm xúc kích động như điên, trái tim muốn nổ tung của mình.
"Thì ra là thế." Thanh âm Sở Dương trong thông đạo có vẻ rất buồn bực vang lên.
Sau khi hai người tiến vào, thông đạo vừa xuất hiện bên ngoài cũng vô thanh vô tức dần dần biến mất. Sau một hồi không gian dao động, hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.
Tuyền nhãn trên mặt đất cũng bị mấy tảng đá xảo diệu đè lên, hết thảy đều phảng phất như chưa bao giờ xảu ra.
Tất cả sinh cơ tươi mát cũng chậm rãi tản mát tứ phía.
Khiến cho vùng đất này thoạt nhìn chẳng còn gì đáng chú ý nữa...
Sau khi tiến vào thông đạo, Sở Dương liền cảm thấy thân thể mình giống như đang rơi vô hạn, thật giống như vĩnh viễn không bao giờ rơi tới đất. Một loại cảm giác không trọng lượng xuất hiện thật rõ ràng trong cảm quan của hắn.
Giống như bóng đè, chỉ cảm thấy thân thể mình đang rơi xuống vực sâu vô cùng vô tận...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.