Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1558: Chậm đã, ta có lời muốn nói!




Sở Dương cảm thấy ko còn gì để nói nữa rồi. Nơi này sắp bộc phát đại chiến, bản thân ngươi lại không tham dự, lại còn muốn nhúng tay vào quyết định của người ta... Bất quá Sở ngự tọa oán thầm thì oán thầm, nhưng vẫn tán thành quyết định này hết mình.
Ai bảo người được lợi chính là muội muội ta chứ!
"Đệ Ngũ Khinh Nhu!" Trên đỉnh núi cao, Mạc Thiên Cơ cao giọng quát lớn.
Thanh âm dần dần truyền ra.
Phía đối diện, cũng ở trên một đỉnh núi cao ngất, Đệ Ngũ Khinh Nhu ngồi ngay ngắn, bên người chỉ có mấy người Lan Mặc Phong.
Hai vị thống soái tối cao đều có thỏa thuận ngầm. Trận chiến này, chính là thời khắc hai người phân thắng bại. Bất kể là trong cục, hay là ngoài cục.
"Mạc Thiên Cơ." Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười.
"Hôm nay ở đây, một chiến giải quyết!" Thanh âm Mạc Thiên Cơ vang vọng khắp không trung: "Sinh tử không hối hận, thắng bại không tiếc nuối!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười nói: "Không sai! Sinh tử không hối hận, thắng bại không tiếc nuối!"
Mạc Thiên Cơ cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu hai người tuy ở cách nhau rất xa, không thể thật sự nhìn thấy đối phương, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng thanh âm đối phương nói chuyện. Cao thủ cấp bậc chí tôn phát ra truyền âm, cộng thêm khoảng không quang đãng, thanh âm tĩnh mịch, phá lệ lại truyền rất xa.
Trong một khắc khi phát hiện đối phương cũng đứng trên một đỉnh núi cao đối diện, trong mắt hai người đều có ý cười.
Đó là một ý cười thản nhiên, giống như đã biết rõ từ trước.
Quả nhiên là như thế.
Đối thủ ngang sức ngang tài, đúng là một tri kỷ trên một ý nghĩa khác. Nguồn tại http://Truyện FULL
Kiêu ngạo của nhất đại quân sư, tự phụ của trí nang truyền kỳ, khiến hai người trong trận chiến cuối cùng này, không hẹn mà cùng lựa chọn giao phong chính diện!
Giao phong chính diện, điều binh khiển tướng, chiến trận đối địch, quyết phân cao thấp.
Dùng đường đường chi sư, chính chính chi kỳ, dùng dương mưu uy vũ khoáng đạt, đánh bại hoàn toàn đối phương!
Duy chỉ có điều binh khiển tướng chính diện, hành quân bố trận, mới là trình độ chân chính của trí nang truyền kỳ! Âm mưu quỷ kế, xuất kỳ chế thắng, thủy chung cũng chỉ có thể dùng trong một số thời điểm, hơn nữa, âm mưu quỷ kế cũng sẽ cấp cho đối phương rất nhiều thời gian giảm xóc không cần thiết.
Đây gọi là "binh quý thần tốc". Ở trong trường hợp điều binh khiển tướng, giao phong chính diện thế này, một nước đi sai, thua cả bàn cờ. Một chiêu thất sách, khó mà vãn hồi. Sai lầm một phương, cho dù sau đó có phản ứng kịp, cũng tạo thành thất bại khó có thể vãn hồi.
Một quyết định sai lầm, cũng có thể gây ra rất nhiều thương vong, vô số sinh mệnh cứ như vậy biến mất trước mắt.
Hai vị trí nang không hẹn mà cùng khai triển một phương thức chiến đấu, đối với quân sư trí nang mà nói, chính là phương thức tàn khốc nhất.
Thực lực song phương hiên giờ thật sự không phải cân bằng. Phe liên quân chiến cứ ưu thế quá lớn.
Cao thủ liên quân bát đại gia tộc cùng chấp pháp giả đông đảo mạnh mẽ, chí tôn cửu phẩm đỉnh phong một người, cao thủ chí tôn cấp bậc cửu phẩm tám người, chí tôn bát phẩm bốn mươi người, chí tôn thất phẩm chín mươi người, chí tôn lục phẩm hơn hai trăm người, còn lại là hơn một ngàn chí các cấp.
Còn có hơn một vạn năm ngàn vị cao thủ thánh cấp!
Về phần phe Lệ gia, chỉ có một chí tôn cửu phẩm cao cấp, chí tôn cửu phẩm ba người. Sinh tử chi giao mà Lệ Xuân Ba bình sinh nể trọng nhất, cũng xuất hiện trong trận chiến này! Được xưng là Sinh Tử Thần Đao - Khúc Hướng Ca, cũng xuất quan vào thời khắc tối hậu, tới đây.
Khúc Hướng Ca - chí tôn cửu phẩm, huynh đệ sinh tử của Lệ Xuân Ba, được xưng là Sinh Tử Thần Đao, một trong những đao trung chí tôn hiếm thấy của Cửu Trọng Thiên đại lục.
Là con bài chưa lật lớn nhất, và cũng là cuối cùng của Lệ Xuân Ba.
Ngoài ra, chí tôn bát phẩm sáu người, chí tôn thất phẩm mười bảy người, chỉ tôn lục phẩm hai mươi lăm người. Chí tôn ngũ phẩm mười người, phía dưới còn có chín mươi sáu vị chí tôn. Thánh cấp ngũ phẩm trở lên tổng cộng có 1960 người.
Cho dù cộng thêm mấy người Mạc Thiên Cơ và Ngạo Tà Vân, đối với thực lực chỉnh thể, bất quá cũng chỉ như muối bỏ bể, khó có thể ảnh hưởng tới cân bằng đại cục.
Thực lực song phương, chênh lệch đã lên tới gấp chục lần.
Cho nên, Đệ Ngũ Khinh Nhu yêu cầu chính là một trận toàn thắng!
Ưu thế như thế, nếu như cuối cùng không thể thu được toàn thắng, Đệ Ngũ Khinh Nhu chẳng khác nào bại bởi Mạc Thiên Cơ.
Đệ Ngũ Khinh Nhu tự có một điểm mấu chốt trong lòng, đó là tổn thất hai thành thực lực phe mình, đổi lấy Lệ gia hoàn toàn biến mất!
Mà tiêu chuẩn của Mạc Thiên Cơ, chính là dùng binh lực hữu hạn trước mắt, gây ra sát thương lớn nhất cho địch nhân!
Ít nhất cũng phải khiến cho đối phương tổn thất ba thành trở lên! Đó mới là mục tiêu Mạc Thiên Cơ đặt ra cho mình!
Dưới thực lực liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra mạnh yếu như vậy, muốn dùng binh lực thế yếu, tạo thành sát thương nhu vậy, khó khăn có thể so với lên trời!
Không, lên trời tính là khó khăn gì. Chỉ cần là chí tôn cửu phẩm đã có năng lực lên trời rồi. Cho nên, khó khăn nên so sánh với phá toái hư không.
Kết quả chiến cuộc cuối cùng đã sớm được xác định. Lệ gia cuối cùng bị diệt không có gì bất ngờ, thế nên song phương cũng không quan tâm tới điều này. Duy nhất đáng để quan tâm, cũng chỉ có biểu hiện của song phương trọng trận chiến này mà thôi.
Tiếng kèn thê lương chợt vang lên. Vang vọng khắp thiên địa mênh mông này.
"Chiến!"
Song phương hơn mấy vạn người tham chiến cùng hét lớn một tiếng!
Đây cũng không phải tiếng hô của người bình thường. Những người tham chiến này, tùy tiện một người, đi ra ngoài cũng là cao thủ danh tiếng, đặt ở Hạ Tam Thiên, đều là nhân vật có thể xưng vương thành tổ. Nội lực trong đan điền hùng hậu cỡ nào? Song phương mấy vạn người cùng gầm thét, vô cùng hùng tráng, cũng có vô tận uy thế, khiến cho mấy trăm ngọn núi xung quanh rung lên bần bật. Nhưng uy lực của tự nhiên tạo thành, đối diện với mấy vạn người gầm thét này, lại nhỏ bé giống như không có tiếng động vậy.
"Giết!" Lại là một tiếng gầm thét.
Tuyết đọng xung quanh mấy ngàn dặm đều bị chấn cho bay tán loạn. Giống như có vô số ngân long đang vũ động giữa thương khung.
Một tia sáng mặt trời chợt xuất hiện, vạn đạo kim mang chiếu rọi đại địa.
Tây Bắc, đem qua xuất hiện tình không quang đãng, sáng nay lập tức được tắm mình trong ánh nắng buổi sớm, mấy vạn năm chưa từng có!
Phía Lệ gia, cũng trở nên sôi trào.
"Đùng, đùng đùng...."
Bên Đệ Ngũ Khinh Nhu, mấy trăm chiếc trống lớn chậm rãi vang lên.
Đại quân chỉnh tề di động về phía trước!
"Khụ khụ... Chậm đã, ta có lời muốn nói." Đúng vào lúc này, một thanh âm sang sảng đột nhiên vang lên. Thanh âm dường như cũng không quá lớn, nhưng chỉ một câu nói đó đã áp chế toàn thanh âm mấy vạn người gầm thét!
Người đến là ai? Lại có được tu vi thâm hậu bậc này!
Tiêu Thần Vũ vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, ngồi trên lưng một tuyết sư trắng muốt. Chẳng thèm quan tâm tới tất cả mọi chuyện xung quanh, chỉ chờ đợi một trận chiến với Lệ Xuân Ba. Trong lòng hắn kỳ thật rất mong chờ trận chiến này, nhưng cũng hi vọng trận chiến này có thể tới muộn hơn một chút. Tâm tình có thể nói là mâu thuẫn tới cực điểm.
Nhưng thanh âm bất thình lình vang lên kia, lại giống như là ma âm, trực tiếp truyền thẳng vào trong lòng hắn!
Tiêu Thần Vũ mở bừng mắt, dõi về phía phát ra thanh âm.
Chỉ thấy trước mặt tất cả mọi người, một thân ảnh bạch y từ trên không trung chiến chường, chậm rãi đáp xuống. Tới khi còn cách mặt đất mười bảy mười tám trượng thì dừng lại, phiêu phù giữa không trung.
Người này thoáng cúi đầu, lạnh nhạt nhìn lực lượng liên quân trước mắt. Một cỗ uy áp vô hình, trầm trọng tràn ra.
Tiêu Thần Vũ giật mình, chỉ cảm thấy lồng ngực mình giống như đột nhiên bị một tảng đá lớn đè lên. Không ngờ có cảm giác hít thở không thông, không khỏi đại kinh thất sắc.
Với tu vi Tiêu Thần Vũ mà nói, cho dù thật có đá tảng ngàn cân đè lên ngực, cũng chưa chắc đã có cảm giác hít thở không thông. Nhưng giờ phút này, hắn lại cảm nhận được vô cùng rõ ràng. Đợ đến khi nhìn thấy rõ diện mạo Vũ Tuyệt Thành, trong lòng càng thêm ầm ầm chấn động.
Tuy chưa bao giờ gặp mặt chân chính, nhưng chân dung Vũ Tuyệt Thành thì cửu đại gia tộc nhà nào cũng có.
Bởi vì đây chính là một trong những tồn tại không thể trêu chọc, tồn tại so với Ninh Thiên Nhai, Bố Lưu Tình, phu thê Phong Nguyệt còn đáng sợ hơn!
Nhất độc ngàn vạn dặm, Độc Y - Vũ Tuyệt Thành!
Tiêu Thần Vũ nhẹ nhàng tung người lên, nhưng cũng không vọt lên không trung, chỉ từng bước đi ra khỏi đội ngũ, cung kính hành lễ, nói: "Không ngờ là Vũ tiền bối đại giá quang lâm. Thần Vũ không tiếp đón từ xa, vô cùng sợ hãi, xin tiền bối thứ tội."
Thái độ của Tiêu Thần Vũ khiến tất cả liên quân đều ồn ào không dứt.
Tiêu Thần Vũ là ai? Lão tổ tông Tiêu gia, chí tôn cửu phẩm đỉnh phong! Lại là đệ nhất cao thủ của liên quân, có khi nào thấy hắn ăn nói khép nép với người khác như thế?
Nhưng đối diện với người này, cũng chỉ vừa hiện thân một cái, đã tới rồi. Từ đầu tới cuối, chỉ nói một câu mà thôi!
Người tới rốt cuộc là ai?
Cũng có người lộ ra ánh mắt kinh hãi. Bọn họ từ lời Tiêu Thần Vũ nói mà đoán được người trước mắt là ai, trong lòng cũng không khỏi giật mình, trước mắt sao trăng bay loạn.
Một cảm giác vô lực khó nói nên lời dâng lên. Chẳng lẽ trận chiến hôm nay, đúng là phải giao thủ với sát tinh trong truyền thuyết này sao? Vậy không khỏi.... ngại mạng quá dài đi.
Về phần đám người Trần gia từng giao thủ qua với Vũ Tuyệt Thành, lại càng mặt vàng như đất. Đám người kia hiện giờ còn sống cũng không nhiều lắm. Nhưng chỉ cần còn sống, há lại không nhận ra Vũ Tuyệt Thành?
Hiện giờ gặp lại Vũ Tuyệt Thành, làm sao không nghĩ tới lúc trước Vũ Tuyệt Thành còn chưa chân chính động thủ, thủ đoạn cao siêu quỷ dị, đàm tiếu nhân gian mà thi thể đầy đất?
Vũ Tuyệt Thành đột ngột xuất hiện, sẽ ảnh hưởng tới chiến cuộc hôm nay. Bởi vì vị nhân vật trong truyền thuyết này có năng lực thay đổi toàn bộ thế cục. Trừ có được thực lực chí tôn cửu phẩm đỉnh phong ra, Vũ Tuyệt Thành còn là Độc Y. Nếu như hắn tham dự trận chiến này, chiến cuộc không chừng phải sửa lại kết cục rồi. Cho dù phe liên quần giành được thắng lợi cuối cùng thì cái giá phải cả cũng cực kỳ thảm trọng.
Vũ Tuyệt Thành khoanh tay mà đứng giữa không trung, nói: "Tiêu Thần Vũ, thì ra là tiểu tử ngươi chủ trì ở đây."
Trong lòng Tiêu Thần Vũ thầm oán, có quỷ mới tin ngươi không biết ta ở nơi này, lại còn làm ra vẻ kinh ngạc không biết.
Cung kính nói: "Đúng là vãn bối chủ trì ở đây."
Giờ phút này, mấy người cầm đầu các đại gia tộc cũng đều chạy tới tham kiến, Vũ Tuyệt Thành chậm rãi gật đầu.
"Lão phu lần này tới đây, cũng không phải vì trận chiến này." Vũ Tuyệt Thành thản nhiên nói: "mà là vì một việc riêng, muốn thỉnh cầu chư vị."
Vũ Tuyệt Thành vừa nói xong, phe liên quân đều cảm thấy vui mừng khôn xiết. May mà lão quái vật bất tử này không phải là viện binh Lệ gia. Nếu như hắn là viện binh, cao thủ bên tao tuyệt đối chết không dưới một nửa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.