Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1524: Viện quân đi nơi nào?




Một đường đi tới, hai người Sở Dương và Vũ Tuyệt Thành không hề nói gì, một trước một sau đi vào thạch động.
Đổng Vô Thương cầm đao đứng bên cửa động: "Vừa rồi sao thế? Gặp phải địch nhân à?"
Sở Dương cười nói: "Nào có, vừa rồi là Vũ tiền bối luyện công, hống một cái chấn động tứ phía."
Đổng Vô Thương lập tức hiểu ra: "Nha... thì ra là thế. Vũ tiền bối thật không hổ là tiền bối cao nhân, mà vừa rồi đầu chỉ là chấn động, cứ như là truyền thuyết ấy, một hống chấn sập hơn ba mươi ngọn núi."
Vũ Tuyệt Thành trừng mắt nhìn hắn một cái, đi thẳng vào trong thạch động của hắn, nghỉ ngơi.
Mặc Lệ Nhi hung hăng nhéo hông Đổng Vô Thương một cái.
Đổng Vô Thương đau điếng người, cả giận nói: "Ngươi làm gì vậy? Phản rồi!"
Mặc Lệ Nhi day trán thở dài.
Đây là người gì vậy. Đại gia của ta ơi, ngươi không thể thông minh hơn một chút sao. Lần này ra ngoài rõ ràng là có đại sự. Không thấy Vũ Tuyệt Thành lão gia tử người ta hai mắt đỏ lừ, bộ dáng giống như vừa khóc, hơn nữa ngay cả tóc cũng biến thành hoa râm....
Có thể khiến cho lão quái vật như vậy rơi lệ, nháy mắt bạc đầu, phải là đại sự xúc động, đau đớn linh hồn cỡ nào chứ? Há phải chuyện nhỏ? Vậy mà ngươi cứ ở đó mà lải nhải, đùa giỡn...
Mắt không biết nhìn người như vậy, thật sự là trên đời hiếm thấy.
Đổng Vô Thương vãn còn thấy khó hiểu, truy hỏi: "Ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi nhéo ta làm gì?" xem tại TruyenFull.vn
Mặc Lệ Nhi càng tức giận, chẳng thèm trả lời, xoay người đi thẳng vào trong thạch động.
Đổng Vô Thương ù ù cạc cạc xoay đầu, hỏi Sở Dương: "Ngươi xem... nữ nhân, quá khó hầu hạ rồi..."
Sở ngự tọa trợn trắng mắt, nói: "Thấy heo bao giờ chưa?"
Đổng Vô Thương ngạc nhiên nói: "Thấy qua rồi!"
"Ồ, thì ra ngươi thấy rồi. Thấy từ nhỏ phải không? Từ nhỏ đã biết hình dáng nó thế nào?" Sở Dương tủm tỉm hỏi.
Đổng Vô Thương lộ vẻ không vui: "Đương nhiên! Ai chưa từng thấy heo chứ!"
"Vậy là đúng rồi! Có lẽ ngươi chưa nhìn thấy, người khác đều chưa nhìn thấy rồi." Sở ngự tọa xoay người, nghênh ngang rời đi.
Đổng Vô Thương choáng váng. ( mềnh cũng choáng váng, đoạn này chẳng hiểu gì sất >"<)
Gãi gãi đầu không hiểu gì hết, bà mịa, đây là ý gì?
Rốt cuộc lão đại đang nói gì thế?
"Này, ngươi có ý gì?" Đổng Vô Thương không hiểu ra sao, cả giận nói: "Đừng có đi!"
Mặc Lệ Nhi từ trong động lao ra, nhép lỗ tay Đổng Vô Thương lôi vào, mắng một tiếng: "Đồ heo nhà ngươi!"
Vũ Tuyệt Thành từ đó trở nên im ắng. Mỗi ngày đều dùng một tư thái liều mạng mà luyện công, trừ độc. cố gắng hết sức khôi phục, gia tăng công lực, phảng phất luyện công, trừ độc, chính là mục đích sinh tồn của hắn vậy.
Duy chỉ có những lúc nghỉ ngơi khi tinh lực cạn kiệt nghiêm trọng, hắn mới lặng lẽ nhìn Sở Dương và Đổng Vô Thương luyện công, đùa giỡn. Chỉ những lúc đó, khóe miệng hắn mới lộ ra một ý cười ấm áp nhàn nhạt, ánh mắt lại càng thêm xa xăm trống trải.
Trong mắt hắn nhìn là Sở Dương và Đổng Vô Thương, nhưng trong lòng lại nghĩ tới huynh đệ của mình.
Cho dù Sở Dương cùng Đổng Vô Thương thỉnh thoảng ra ngoài phối hợp với hành động của Mạc Thiên Cơ, Vũ Tuyệt Thành vẫn chỉ quan sát, không can dự, không nói lời nào, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt.
Mỗi lần trong chiến trận xa xa truyền tới tiếng quái khiếu của Kỷ Mặc, tiếng sói tru của La Khắc Địch, tiếng long ngâm của Ngạo Tà Vân, tiếng phượng minh của Nhuế Bất Thông, tiếng quát lạnh của Cố Độc Hành, tiếng thét dài của Tạ Đan Quỳnh...
Mỗi khi đó, trên mặt Sở Dương và Đổng Vô Thương lại lộ ra một ý cười ấm áp, phát ra từ đáy lòng.
Cũng chính trong những thời điểm đó, trong mắt Vũ Tuyệt Thành lại tràn ngập vẻ hâm mộ và hồi tưởng, thật lâu không tiêu tan.
Bọn họ là huynh đệ!
Huynh đệ như vậy, ta cũng từng có!
Chỉ là hiện tại, bọn hắn không ở bên cạnh ta.
Nhưng cho dù không ở bên cạnh, ta nhìn thấy cảnh tượng đó, vẫn sẽ động tâm, vẫn sẽ cảm động, vẫn sẽ ấm áp.
Ta tin tưởng chúng ta nhất định có thể gặp lại, nhất định!
Nếu không thể nói chân tướng mọi chuyện cho huynh đệ, Vũ Tuyệt Thành ta chết không nhắm mắt.
Không, không thể chết, cho dù chết cũng phải chờ tới khi các huynh đệ hiểu rõ chân tướng, hoàn thành tâm nguyện cho lão đại rồi mới chết!
Trong hai tháng qua, Đệ Ngũ Khinh Nhu đương nhiên cũng không nhàn rỗi, ước chừng tổ chức bốn mươi lần tấn công!
Lớn nhỏ tất cả bốn mươi cuộc chiến!
Mạc Thiên Cơ không loạn chút nào, chiêu chiêu chống đỡ, đối chọi gay gắt.
Theo từng cuộc chiến ác liệt hơn, uy vọng của hai người cũng càng ngày càng cao, thật chẳng khác gì mặt trời ban trưa, ngôn xuất pháp tùy ( lời ra là được thực hiện). Mà nội bộ mỗi một đội ngũ cũng nhân trường tẩy lễ này, lột xác, càng ngày càng tinh nhuệ hơn.
Lần lượt chiến đấu, lần lượt tranh giành sinh tử, cho dù không muốn trở nên tinh nhuệ cũng khóc. Trên thực tế, phần tử không tinh nhuệ căn bản không có không gian sinh tồn,giá trị sinh tồn. Mạnh sống yếu chết, khôn sống dại chết, pháp tắc sinh tồn vào giờ khắc này đã được thể hiện vô cùng trần trụi trước mắt.
Mà Đệ Ngũ Khinh Nhu bên này, chết cũng không chỉ riêng kẻ yếu, mà còn có không ít cường giả, chí tôn trên lục phẩm, trong mấy trận chiến gần đây, đã bị Đệ Ngũ Khinh Nhu cho ra đi mười ba vị!
Đây đều là những người Đệ Ngũ Khinh Nhu không thể nắm trong tay, hoặc là không có biện pháp nắm chắc trong tay.
Đối với lễ vật lớn như vậy, Mạc Thiên Cơ đương nhiên sẽ không khách khí, chỉ cần đưa tới cửa, là thỏa mãn nguyện vọng của Đệ Ngũ Khinh Nhu, cùng trao đổi vui vẻ.
Thế công của Đệ Ngũ Khinh Nhu càng lúc càng điên cuồng. Nhất là ba lượt tấn công cuối cùng, thế công cường hãn, thật giống như sơn hô hải khiếu, gần như chính là lớp này xô lớp kia, sóng sau cao hơn sóng trước.
Thực lực Lệ gia gần như hoàn toàn không có cửa chống lại, chỉ trông vào mưu kế tinh diệu của Mạc Thiên Cơ, mới có thể lần lượt thoát hiểm, tìm đường sống trong chỗ chết, lui mà không bại. Nhưng thực lực song phương chênh lệch, lại không thể chỉ dựa vào mưu kế tinh diệu là có thể bù đắp lại.
Trong khoảng thời gian này, trừ khụ vực trọng yếu nhất của Lệ gia ra, cứu điểm trọng yếu bên ngoài, dần dần mất đi. Trước mắt, gần như toàn bộ rơi vào tay giặc rồi!
Lệ thị gia tộc từng hùng bá địa vực rộng lớn mấy vạn dặm, hiện giờ khu vực có thể kiểm soát, không ngờ không lớn hơn địa giới phạm vi ba ngàn dặm! Cái phạm vi này, tuyệt đối không tính là nhỏ, nếu đặt ở Hạ Tam Thiên mà nói, thừa sức để quân đội hai nước đại chiến.
Nhưng ở trên chiến trường cấp bậc chí tôn, nhoáng cái đã tiến lui mấy chục dặm, không ngờ lại trở nên nhỏ hẹp như thế.
Luân phiên tấn công, luân phiên thắng mà không khắc, luân phiên phối hợp ăn ý, khiến cho Đệ Ngũ Khinh Nhu từ mới bắt đầu chỉ coi trọng Mạc Thiên Cơ, dần dần biến thành coi trọng cực độ, sau đó biến thành bội phục, hiện tại thì đạt tới mức độ tôn kính rồi.
Tất cả ứng đối, tất cả bố trí của Mạc Thiên Cơ đều hết sức ổn thỏa, chu đáo, thậm chí còn có thể nói là cẩn thận. Mình đúng là khó thể nào chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Tuy Mạc Thiên Cơ thủy chung cũng chưa từng chân chính chiếm được tiện nghi của mình, nhưng trong lòng Đệ Ngũ Khinh Nhu lại biết rõ, phe mình có ưu thế bao nhiêu!
Phe mình có hậu viện vô cùng vô tận, phe Mạc Thiên Cơ gần như không có hậu viện. Thực lực song phương chênh lệch quá lớn, cho nên mỗi khi có hành động, Mạc Thiên Cơ tất nhiên đều gặp phải khó khăn hơn mình rất nhiều, càng phải suy tính kỹ càng, mới có thể ứng phó mình đột nhiên hành động, hoặc đột nhiên tăng binh, nếu không hở ra một cái là có nguy cơ cục diện sụp đổ, tất cả thất bại...
Còn ở trên trù tính, ở trên lực lượng, vẫn là mình chiếm ưu thế, hơn nữa còn là ưu thế không nhỏ.
Nhưng cho dù đối mặt với cục diện ác liệt như vậy, Mạc Thiên Cơ vẫn giữ ổn định cục diện, khiến mình thủy chung không thể nào đem ưu thế hóa thành thắng thế tuyệt đối.
Điều này khiến cho ý đồ chân chính của Đệ Ngũ Khinh Nhu không thể tiến hành.
Hắn vốn định cứ tiếp tục như vậy, sau đó trên cơ sở lực lượng mình thu nạp được, chiếm cứ thắng thế toàn diện. Đợi đến một thời khắc thích hợp là lập tức quyết chiến, hoàn toàn thôn tính tiêu diệt, ngay cả cửu kiếp cũng nuốt trọn.
Nhưng Mạc Thiên Cơ vẫn không cho hắn cơ hội này.
Không hề lộ ra bất cứ khe hở ở bất phương diện nào. Đây mới là điểm khiến cho Đệ Ngũ Khinh Nhu phải bội phục!
Mạc Thiên Cơ dùng sức một người nhỏ bé, khiến cho Lệ thị gia tộc vốn nên bị tiêu diệt, hoàn toàn sụp đổ từ hai tháng trước, tiếp tục kéo dài hơi tàn cho tới tận lúc này.
Thỉnh thoảng có mấy lần, sau khi viện binh tới, Đệ Ngũ Khinh Nhu lập tức bắt đầu hành động, triển khai chiến trường ma hợp. Mà Mạc Thiên Cơ bên kia, trừ lần đầu tiên bởi vì ít nhiều có chút nhân tố ngoài ý muốn ra, những lần khác đều ứng phó như thiên y vô phùng. Có công có thủ, không loạn chút nào. hơn nữa, mỗi một lần tấn công, đều có thể công kích được yếu điểm của đối phương, lấy yếu chống mạnh, kiềm chế đại quân.
Còn về bẫy rập mà Đệ Ngũ Khinh Nhu tỉ mỉ bày ra, Mạc Thiên Cơ bên này thật đúng là chưa bao giờ dẫm vào một lần.
Đệ Ngũ Khinh Nhu tự hỏi, nếu như đặt mình vào vị trí Mạc Thiên Cơ, mình cũng tuyệt đối không thể làm tốt hơn Mạc Thiên Cơ! Thậm chí còn có chút sơ hở cũng không chừng.
Đối diện với đối thủ như vậy, Đệ Ngũ Khinh Nhu lần đầu tiên trong đời, đối với người khác ngoài mình ra, lại có loại bội phục và tôn kính tới mức độ nhu vậy.
"Quân sư của đối phương thật sự quá sắc bén. Ta rất ít khi bội phục người chơi tâm kế, nhưng đối với người này, ta lại không thể không tặng một chữ 'phục' cho hắn." Dạ Tiêu Diêu một bên thở dài nặng nề, giọng điệu mang theo vẻ tôn kính và bội phục.
Trong lần chiến đấu trước, hắn đã bị tính kế từ đầu tới đuôi một phen, bị ba vị bát phẩm chí tôn vây công, thiếu chút nữa là không về được. Ngay cả đợt tấn công lần này cũng không thể tham dự.
"Quả thực rất sắc bén!" Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Dạ lão, ngươi không thể chỉ thấy quân sư đối phương lợi hại, cái ngươi phải chân chính nhìn thấy, chính là sự lợi hại của cửu kiếp và Cửu Kiếp kiếm chủ, nhất là tiềm lực sâu không thấy đáy của bọn họ."
Dạ Tiêu Diêu vẻ mặt sợ hãi, nói: "Đúng! Đúng vậy!"
"Lần này đối mặt chính là cửu kiếp trí nang, còn có mấy người khác trong cửu kiếp. Nhưng cửu kiếp vẫn chưa đủ hết, có thể nói hiện giờ còn chưa ra hình ra hồn. Nhưng chỉ bằng từng đó, bọn hắn đã có thể dựa vào một Lệ thị gia tộc tàn phế, chặn đứng liên quân bát đại gia tộc và chấp pháp giả chúng ta ở ngoài."
"Nếu như là cửu kiếp đủ lông đủ cánh, kết quả sẽ như thế nào?" Đệ Ngũ Khinh Nhu nhàn nhạt hỏi: "Đến lúc đó, không gian sinh tồn của bát đại gia tộc... ha ha...."
Dạ Tiêu Diêu đầu đầy mồ hôi, hồi lâu không nói gì.
"Còn nữa, lần này, căn bản mà nói, cũng chỉ có trí nang trong cửu kiếp là đối đầu với chúng ta. Những người khác chỉ có tác dụng phối hợp. mà quan trọng nhất chính là..." Thanh âm Đệ Ngũ Khinh Nhu có chút trầm trọng: "Cửu Kiếp kiếm chủ vẫn chưa xuất thủ!"
"Cửu kiếp trí nang cố nhiên đáng sợ, nhưng khiến ta không yên lòng, vẫn là Cửu Kiếp kiếm chủ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.