Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1334: Mộ địa kinh hồn




Tất cả mọi người đều phát hiện, tu vi của mình đã đạt tới mức độ sắp đột phá rồi! Hơn nữa, nguyên khí trong cơ thể mênh mông cuồn cuộn, có thể xông quan bất cứ lúc nào.
Bình cảnh vốn không gì phá nổi, không ngờ đã xuất hiện sơ hở loang lổ.
Tại sao có thể như vậy?
Chẳng lẽ đào đá trong lòng đất, cũng có thể gia tăng tu vi?
Tất cả mọi người đều không hiểu chút nào.
Buồn bực nhất đương nhiên là Sở Dương: "Bà nội nó! Đào đá không ngờ cũng tăng lên một phẩm tu vi chí tôn? Cái này..."
Tất cả mọi người kích động đến run rẩy.
Chẳng lẽ là thật?
Lập tức, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía địa đạo đen ngòm đều sáng rực lên.
Đào đá không ngờ cũng có thể gia tăng tu vi.
Ở nơi này đương nhiên không thể đột phá, một khi đột phá, động tĩnh không nhỏ. cho nên tất cả mọi người cũng chỉ có thể áp chế. Nhưng mọi người đều tuyệt đối nắm chắc, bình cảnh đã phá vỡ! Chỉ cần ra ngoài một cái, là lập tức trở thành chí tôn nhị phẩm rồi!
Trong lòng cao hứng, sức mạnh của mọi người lập tức tăng vọt!
Lập tức liều mạng đào hầm rồi.
Trong lòng Sở Dương cười thầm, nhưng trên mặt lại nghiêm túc vô cùng.
Công lực tăng vọt, đương nhiên không phải không có lý do.
Sở Dương phi thường cẩn thận pha thêm một chén nhỏ tiên tửu của Tuyết Lệ Hàn vào rượu mà mọi người uống hàng ngày. Cho dù cẩn thận thưởng thức, cũng không thể nhận ra được. Nhưng tu vi lại càng ngày càng hùng hậu hơn. Trong hai tháng... tăng lên một phẩm tu vi, cũng không có gì là lạ.
Nhất là.... một ngày, mọi người đều chạm tới điểm tới hạn mấy lần.
Nhưng Sở Dương tuyệt đối không ngờ được chuyện tình phát sinh sau này...
Cho tới sau này, mấy người tới Đông Nam rồi, tạm thời không có chiến sự, tu vi chậm chạp không thể đột phá, mấy tên này không ngờ nổi hứng, chạy đi đào địa đạo điên cuồng...
Khiến cho địa đạo Bình Sa Lĩnh thông đi bốn phương tám hướng, đợi đến khi Sở Dương trở lại Đông Nam, mới phát hiện địa đạo dưới Bình Sa Lĩnh đã biến thành mê cung rồi...
Khụ, đó là chuyện này sau này, không nói tới nữa!
Chín con chuột cần cù chăm chỉ làm việc dưới đất, quên cả thời gian trôi qua....
Rốt cuộc cũng có một người biết... Ngụy Vô Nhan báo cáo: "Đã đào được hai tháng rưỡi rồi."
Sở Dương lập tức ngây người: " Cứ tính trong bình một ngày 130 dặm mà tính, chúng ta đã đào được bao nhiêu?"
"Hai tháng rưỡi, là bảy mươi lăm ngày. Một ngày 130 dặm... Vậy là hơn bảy ngàn dặm nhỉ?" Vạn Nhân Kiệt không chắc chắn nói.
"Đúng là.... ngu vãi đạn!" Thành Độc Ảnh khinh bỉ nói: "Số học đơn giản như vậy mà cũng không biết tính, rõ ràng là tám ngàn bốn trăm dặm!"
Vạn Nhân Kiệt bừng tỉnh đại ngộ: "Ờ, đúng."
Hình Nhất nhíu mày: "Có gì đó không đúng."
Bao Bất Hoàn cầm lấy một khối đá nhỏ, khẩn trương tính toán trên vách tường, gạch xoèn xoẹt lên thạch bích: 130, 130, 130, 130.....
Tính một hồi, Bao Bất Hoàn ngây người choáng váng: "Nhiều 130 quá... hoa hết cả mắt." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sở Dương đương nhiên là người uyên bác nhất trong bọn, tỉnh nhẩm một chút rồi vỗ đùi cái chát: "Thôi bỏ con mẹ! Cao hứng quá mức, đào... quá rồi!"
"Hả?" Mọi người trợn mắt líu lưỡi.
"Chúng ta bắt đầu tính từ Cửu Khúc Lĩnh, đi ra khỏi Tây Bắc, chỉ có bảy ngàn bảy trăm dặm. Nhưng trước mắt án chiếu theo tốc độ 130 dặm một ngày, 75 ngày, chúng ta đã đào 9650 dặm! Ước chừng đào quá hai ngàn tám trăm dặm!"
"Là 2950 dặm!" Ngụy Vô Nhan sửa lại. ( Thực ra lão tác giả này tính sai hết rồi =]]. 130x75=9750, 9750 - 7700=2050)
"Lăn qua một bên!" Sở Dương giận quát một tiếng.
Ngụy Vô Nhan trợn mắt nhìn lên trời.
"Thẹn quá hóa giận rồi...." Mọi người cười vang một trận.
"Được rồi." Sở Dương giơ tay ngăn lại: "Chúng ta chuẩn bị ra ngoài! Ai cảm thấy thích đào tiếp thì có thể ở lại chỗ này."
Ngay lập tức, tất cả mọi người đồng loạt lắc đầu như trống bỏi.
"Một khi đã vậy...." Trên khuôn mặt chát đầy bùn bất của Sở Dương dần dần nở ra một nụ cười như hoa nở rộ, chỉ là, được bùn đất phụ trợ, nó lại dúm dó giống như hoa cúc vậy: "Bắt đầu hành động!"
"Ngao ô...." Mọi người quái khiếu một trận.
Rốt cuộc cũng được thấy ánh mặt trời rồi!
Hơn nữa lại thấy ánh măt trời phi thường an toàn!
Lăng Hàn Vũ ở nơi này được hơn một năm rồi! ( Vũ này là vũ trong lông vũ, còn Lăng Hàn Vũ đã chết là vũ trong khiêu vũ)
Từ khi biết được tin Lệ gia có thể tồn tại cửu kiếp, các đại gia tộc bắt đầu hành động. Lăng Hàn Vũ liền tự động xin đi giết giặc, dẫn đội tiến tới. Sau khi tới nơi này liền triển khai chiến thuật quấy nhiễu, trong một khoảng thời gian dài, có hiệu quả khá rõ ràng.
Lúc đầu, khi mình tới nơi này, vốn là ở phía sau 1900 dặm. Hiện tại, sau khi từng bước lấn chiếm như tằm ăn rỗi, đã chiếm được 1900 dặm phạm vi thế lực của Lệ gia.
Trong đó, có mấy gia tộc lệ thuộc đều bị nhổ tận gốc.
Mỗi lần nghĩ tới thứ này, Lăng Hàn Vũ luôn rất đắc ý.
Lăng Hàn Vũ không phải là một tu luyện cuồng nhân, tư chất của hắn, xem như một người xuất quần bạt tụy trong đám đệ tử hậu bối Lăng gia, nhưng sự lười biếng của hắn cũng là có tiếng rồi.
Cho nên, khi các huynh đệ đã là thánh cấp rồi, có một số còn sắp đạt tới chí tôn, hắn vẫn còn bồi hồi ở quân cấp.
Nhưng tuy hắn không có nhiều vũ lực, nhưng thủ đoạn làm việc là vô cùng lôi đình tàn nhẫn.
Tính là một dị loại.
"Đều cho rằng chèn ép Lệ gia là bởi vì Cửu Kiếp kiếm chủ, nhưng chẳng một ai biết... Chèn ép Lệ gia rồi, vì gia tộc khai cương khuếch thổ mới là công thần!" Lăng Hàn Vũ chắp tay sau lưng, đứng dưới một gốc cây, nhìn thiên sơn vạn hạp uốn lượn trước mắt, bạch tuyết trắng ngần, có chút đắc ý hài lòng: "Hiện tại điều kiện thoạt nhìn như gian khổ, nhưng một khi đại thế gia tộc đã định, tương lai luận công ban thưởng, ai có thể cống hiến cho gia tộc nhiều hơn ta?"
Có công tích và hi sinh ở nơi này, đối với cuộc tranh giành gia chủ vị, có lợi ích rất lớn! Gia tộc lựa chọn gia chủ, bình thường đều quan tâm tới ánh mắt nhìn xa trông rộng và trí tuệ... Vũ lực không phải quá xem trọng. So với mất ăn mất ngủ, cả đời nghiên cứu võ học, làm sao bằng được tay nắm quyền to, tiêu sái một đời?"
"Về phần mấy hôm trước, Lệ gia đột nhiên nổi điên giết người của Lăng gia... Thì làm sao? Nên hi sinh thì phải hi sinh."
"Không có hi sinh, ta bày mưu tính kế thế nào?"
"Lệ gia điên cuồng hơn mới tốt!"
"Ta muốn tay nắm quyền to, nắm giữ gia tộc! Ta sẽ không giống tên ngốc Lăng Hàn Vũ kia, vì một nữ nhân mà thống khổ cả đời, cuối cùng còn bồi cả mạng mình vào... Nữ nhân mà nói, đối với ta chỉ là một thứ trang sức, đồ chơi, không hơn."
"Người thành đại sự từ trước tới giờ, có ai từng bị nữ sắc mê luyến?"
Lăng Hàn Vũ thỏa chí mãn nguyện, trong mắt, chỉ có một vẻ ngạo nghễ.
Ở trong mắt mọi người cách đó rất xa, Lăng tứ gia chính là đang ai điếu cho anh linh đã chết, nhưng ai cũng không biết trong lòng hắn chân chính nghĩ gì.
Lăng Hàn Vũ lần nào cũng lựa chọn anh linh mộ địa này để trầm tư, tất cả mọi người đều thấy Lăng tứ gia trọng tình trọng nghĩa... Thật là một người lãnh đạo tốt...
Đúng vào lúc nà.
Ánh mắt Lăng Hàn Vũ chợt thay đổi.
Bởi vì mặt đất phía trước tựa hồ có cái gì đó...
Dưới nền dất tựa hồ đang rung động?
Đây là chuyện gì?
Lăng Hàn Vũ mở to hai mắt mà nhìn, ngay sau đó, trên mặt tuyết trước mặt hắn một trượng, đột nhiên phốc một tiếng, một bàn tay thò ra!
Một bàn tay đen thui, dính đầy bùn đất!
Vặn vẹo trên không trong một cái, không ngờ vang lên hai tiếng rôm rốp....
Lăng Hàn Vũ hai mắt tối sầm, gần như hôn mê bất tỉnh đương trường...
Nghĩ lại, lúc này đã là chang vạng, trời chiều ngả về tây, một mình ở trong mộ địa, đúng vào lúc này, phốc một tiếng, một bàn tay đột nhiên thò từ dưới mặt đất lên, không một chút dấu hiệu báo trước...
Con mẹ nó, không phải khủng bố như thế chứ!
Nhất là... Trong lòng Lăng Hàn Vũ lại có quỷ! Hắn đang lợi dụng người chết để chế tạo uy tín cho mình.
Vậy là nó lại thò ra đúng lúc này...
Lăng Hàn Vũ thần hồn bất phụ thể, muốn xoay người đào tẩu, nhưng giờ khắc này, hai chân lại cứ như đóng đinh trên mặt đất, không ngờ không thể động đậy một chút nào.
Đúng vào lúc này, dưới đất truyền ra tiếng nói: "Ta ngửi được mùi vị nhân gian rồi... Oa, sảng khoái!"
"Ta cũng ngửi được... Thật sự là khác hẳn dưới đất! Hắc hắc hắc...."
"Mẹ nó, ở dưới đất lâu như vậy, thật khó chịu...."
"Sau khi ra ngoài, nhất định phải làm một bữa ngon lành! Thấy cái gì ăn cái đó!"
"Lão tử ăn sống luôn!"
Đoạn đối thoại như vậy truyền hết vào trong tai Lăng Hàn Vũ, trong phút chốc, Lăng tứ gia chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, ý nghĩ hỗn độn, không biết trời đất trăng sao gì nữa.
Ngửi được mùi nhân gian rồi? Trước kia các ngươi không ở nhân gian? Vậy thì ở nơi nào?
Khác hẳn ở dưới đất?
Làm một bữa ngon lành! Thấy cái gì ăn cái đó? Vậy nếu nhìn thấy ta?
Hùng đồ chí lớn trong đầu Lăng Hàn Vũ không cánh mà bay, cả người run rẩy như cầy sấy, chỉ cảm thấy hạ thân đột nhiên thót lên một cái, nhịn không được, trong đũng quần chảy ra một thứ nước âm ấm....
"Ta fuk. Cái mùi gì vậy...." Quái vật ở dưới đất oán giận: "không phải đào được nhà xí chứ?"
"Sẽ không xui xẻo như vậy chứ?" Một con quái vật khác hỏi.
"Fuk, chui ra nhìn không phải là biết sao?"
"Vạn nhất bị đống phân rơi vào đầu thì sao? Cái thứ đó thối lắm đó...."
Nghe tới đây, Lăng Hàn Vũ Lăng tứ gia hạ thân tiền hậu cùng phun ra....
Má ơi....
"Ngươi lên trước đi..."
"Không, ngươi lên trước đi...."
Trên mặt đất, một bàn tay đen kịt kèm theo nửa cánh tay lay động kịch liệt...
Lăng Hàn Vũ ngồi phệt mông xuống đất, trực tiếp phát điên rồi.
Một thanh âm mắng: "Cùng ra đi!"
Lập tức, trước ánh mắt kinh hoàng của Lăng Hàn Vũ, một cái đầu người đen thui phốc một tiếng, từ trong mồ chui ra!
Gương mặt đen thui, tóc đầu dính lại với nhau, quái hình quái trạng, chỉ có hai tròng mắt là hắc bạch phân minh!
Đầu người vừa thò ra, lập tức nhìn thẳng về phía Lăng Hàn Vũ đang ngồi phệt mông dưới đất.
"Ta fuk! Dọa ta nhảy dựng lên! Nơi này còn có một người sống!" Cái đầu người trọc lóc trên mặt đất này nói, bên kia, bàn tay trơ trụi không ngờ vẫy vẫy, hỏi: "Tiểu tử, ngươi là ai?"
"Ta là... mụ mụ... mụ mụ... mụ mụ...." Lăng Hàn Vũ khóc rống lên, đột nhiên chảy nước mắt giàn dụa: "Đừng ăn ta...."
Cái đầu người này trừng hai mắt lên, kinh ngạc nhìn tên tiểu tử này, đột nhiên giận tím mặt: "Ngươi gọi là ai mụ mụ?"
Phía dưới một thanh âm kinh ngạc nói: "Còn có chuyện như vậy?"
Lập tức, phốc một tiếng, bên cạnh lại mọc ra một cái đầu người, hai cái đầu người song song trên mặt đất, nhìn Lăng Hàn Vũ, soi mói: "Tiểu tử này kêu ngươi là mụ mụ? Ha ha ha... còn có chuyện này?"
"Ta xem nào, để ta xem nào...."
Tiếp đó, phốc phốc phốc, trên mặt đất mộ địa liên tục mọc ra đầu người....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.