Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1288: Lộng xảo thành chuyên




Giờ phút này, kiếm linh hoàn toàn quên mất, chính tử tinh tâm mà nó đang coi là rác rưởi, ở bên ngoài, mỗi một khối đều là bảo bối khó gặp.
Kiếm linh vận chuyển không biết mệt mỏi, thu tất cả tử tinh tâm và tử tinh ngọc tủy vào trong Cửu Kiếp không gian.
Nhưng không thể phủ nhận một điều, không có thật thể, chỉ trông vào linh hồn lực để thu mấy thứ này, đích thực là hao phí tinh thần. Nhất là mấy thứ này phi thường nặng!
Hơn nữa lại nhiều vô số.
Sau ba canh giờ...
Kiếm linh gần như là hai chân run rẩy, từ bên trong bò ra. Trước tiên là về tới Cửu Kiếp không gian. Sau khi tiến vào, lập tức an vị trong Thối Hồn trì, quay mặt nhìn về phía hai mươi tám chữ lớn mà Tuyết Lệ Hàn từng dùng luân hồi thần quang viết xuống, chìm vào trạng thái điều tức.
Cả mỏ tử tinh này, sau khi bị hắn vơ vét, ước chừng độ cao đã tụt xuống năm mươi trượng rồi.
Nói cách khác, bảo tàng này, năm mươi trượng phần trên cùng đã bị đào rỗng rồi. Nhưng những điều này, từ bên ngoài căn bản chẳng thể nhìn ra nổi....
Số lượng như vậy, tinh thuần như vậy, Sở Dương thực có nắm chắc: Cho dù là người như Tuyết Lệ Hàn, nhìn thấy bảo tàng như vậy, chỉ sợ cũng phải chấn động!
Chỉ đơn thuần tính tới giá trị tài phú đã tuyệt đối là con số trên trời!
Vơ vét còn chưa được một phần trăm, ngay cả kiếm linh cũng mệt gần chết...
Khiến Sở Dương cảm thấy tiếc nuối chính là, thu nhiều như vậy rồi, không ngờ còn chưa nhìn thấy tử tinh chi hồn nó ra cái dạng gì. Bất quá, tử tinh ngọc tủy đã càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, trầm trọng, xuống chút nữa, chính là tử tinh chi hồn rồi...
Truyền nhân Tử Tinh thế gia Tử đại nhân tăng ca ở nơi này liền một mạch ba ngày.
Ba ngày sau, Tử đại nhân cả người xụi lơ, được khiêng trở về như thường lệ.
Đám người Lệ Vô Ba thường xuyên tới đây xem xét tiến độ.
"Có hiệu quả! Có hiệu quả!" Lệ Vô Ba gần như là kích động hô lên một tiếng, hưng phấn đến độ đồng tử có chút giãn ra.
Đám lão nhân của Lệ thị gia tộc đi với hắn, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ.
"Lần trước tới xem, chỉ lớn bằng chén rượu, lần này không ngờ đã lớn bằng nắm tay!"
Thanh âm Lệ Vô Ba có chút kích động: "Điều này khiến ta thật sự nhìn thấy hi vọng! Hi vọng lớn lao!"
Bên cạnh, vị chí tôn chuyên môn giám sát nói: "Vâng, hơn nữa ba ngày nay, vị Tử đại nhân kia gần như làm việc không ngủ không nghỉ... Gia chủ, vị Tử đại nhân này đích thân là cuồng nhân làm việc!"
Trong mắt Lệ Vô Ba lóe lên thần quang, ừ một tiếng.
"Bất quá vị Tử đại nhân này cũng tiêu hao quá nhiều tử tinh...." Vị chí tôn này nhìn từng đống từng đống bột phấn tử tinh trên mặt đất, có chút đau lòng không nói nên lời: "Chỉ trong vòng ba ngày, Tử đại nhân đã tiêu hao hết chín vạn tử tinh!"
"Chín vạn tử tinh! Ba ngày!" Lệ Vô Ba đau lòng tới da mặt run rẩy. Không thể không đau lòng.
Liên tục mười một ngày, trước kia ngày đầu tiên là một vạn tử tinh, ngày hôm sau liền biến thành một vạn bảy. Sau đó tăng lên, cho tới bây giờ tổng cộng ước chừng đã tiêu hao ba mươi vạn tử tinh rồi!
Nhìn lỗ thủng chỉ sâu nửa xích, lớn bằng nắm tay trước mặt. Lệ Vô Ba lại có một cảm giác muốn hộc máu.
Ba mươi vạn tử tinh, chỉ đổi lấy một cái lỗ thủng lớn từng này...
Cái này... cũng quá đắt rồi...
"Án chiếu theo tốc độ này. Muốn hoàn toàn đả thông, ít nhất cũng phải cần một ức tử tinh!" Vị chí tôn kia hít thật sâu một hơi, ngưng trọng nói.
Một ức tử tinh!
Ít nhất!
Thân hình Lệ Vô Ba khẽ run rẩy.
Tất cả mọi người cùng biến sắc! Một ức tử tinh đó, chứ ko phải là một vạn đâu.
Sắc mặt Lệ Vô Ba trở nên âm trầm, chậm rãi nói: "Tam tổ đại nhân! Ngài có thể dùng tu vi toàn thân, chém một kiếm vào lỗ hổng này không?"
Lời vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều tỏa sáng.
Đúng vậy, trước kia không thể lay động, nhưng đó là trước kia, trên mặt không có lỗ thủng như vậy. Nhưng hiện tại đã xuất hiện lỗ thủng, chẳng lẽ không thể mạnh mẽ mượn lỗ thủng này để đả phá?
Chuyện này, theo lý luận mà nói, hoàn toàn có thể được.
Chỉ cần có hiệu quả, từ nay về sau có thể không cần tiêu phí nhiều tử tinh như vậy!
Vì sao mình không nghĩ tới sớm hơn chứ?
Vị tam tổ đại nhân này là một lão giả dáng người cao lớn, luôn luôn chắp hai tay sau lưng quan sát, thần thái siêu nhiên.
Giờ phút này, nghe Lệ Vô Ba nói xong, chậm rãi há miệng nói: "Cũng được, lão phu dốc hết toàn lực xuất thủ một lần. Các ngươi trước tiên lui lại một chút."
Không cần hắn nói, tất cả mọi người đồng loạt lui ra ngoài năm mươi trượng.
Chỉ có một mình tam tổ đại nhân đứng trước thạch trụ chọc trời! Nguồn: http://truyenfull.vn
Tam tổ đại nhân hít một hơi, lập tức thương một tiếng, trường kiếm rời vỏ, kiếm quang chớp động trên mũi kiếm, sáng ngời!
Tiếp đó, hắn liền quát lớn một tiếng tựa như phích lịch kinh thiên, kiếm quang như cuồng long, mãnh liệt đâm tới!
Tất cả mọi người đều nín hơi ngừng thở mà nhìn...
Ngay sau đó!
Âm!
Rắc rắc!
"AAAA...."
Ầm, là tiếng nổ do va chạm!
Rắc rắc một tiếng, lại là thanh âm bội kiếm tùy thân cả đời của tam tổ đại nhân bể nát.
Về phần một tiếng "A" cuối cùng, thì chính là thanh âm kêu thảm thiết của tam tổ đại nhân.
Trước mắt bao người, chỉ thấy trên mặt đất bốc lên vụ khí mãnh liệt hình nấm, toàn bộ mỏ tử tinh hạch tâm rung lên mấy cái.
Tiếp đó, thân thể tam tổ đại nhân bắn ngược ra giống như quả bóng cao su, không ngừng thổ ra máu tươi!
Mọi người chấn động!
Vội vàng đỡ lấy tam tổ đại nhân, vừa nhìn thấy không biết nên nói gì: Tam tổ đại nhân đích thật là dùng tới tu vi cả đời, đâm ra một kiếm này!
Nhưng cũng chính vì như vậy mà bị lực lượng khổng lồ phản phệ. Hiện giờ xương cốt cả người tam tổ đại nhân đã gãy lìa bảy thành!
Lâm vào hôn mê sâu, vô cùng nghiêm trọng!
"Mau gọi y sư!" Lệ Vô Ba đau lòng hét lớn một tiếng.
Nhưng đúng vào lúc này, một thanh âm khác chấn kinh vang lên: "Gia chủ! Ngài mau tới xem! Cái này cái này...."
Lệ Vô Ba và mọi người cùng nhau xoay người, chạy tới như bay, đi tới lỗ thủng lúc trước.
Vừa nhìn một cái, tất cả mọi người đều chết lặng.
Vốn tưởng sau một kiếm kinh thiên như vậy, cho dù không thể đào sâu thêm thì ít nhất cũng phải lưu lại một điểm dấu vết.
Nhưng hiện tại, nó lại khiến tất cả mọi người choáng váng rồi...
Không có, không có gì cả!
Ngay cả một vết xước cũng không có!
Tất cả mọi người thất vọng. Xem ra ngoài vị truyền nhân Tử Tinh thế gia kia, trên đời này, không có người thứ hai làm nổi rồi. Bát phẩm chí tôn toàn lực một kích... không ngờ bị phản cho sinh tử không rõ...
"A... Đây là có chuyện gì?" Một vị chí tôn đứng gần nhất hét lớn một tiếng, giống như nhìn thấy heo bay vậy.
Mọi người vội vàng xúm lại, vừa nhìn tới, tất cả mọi người cùng chấn động. Giờ khắc này, một cảm giác muốn tự sát đột nhiên dâng lên trong lòng mọi người.
Chỉ thấy lỗ thủng lớn bằng nắm tay này, không ngờ bắng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ khôi phục, chậm rãi thu nhỏ lại.... Cuối cùng khôi phục tới kích thước cái chén của bốn năm ngày trước thì dừng lại!
Mọi người ngây ra như phỗng!
Chết tiệt... đây là chuyện gì!
"Thì ra là thế... dùng lực lượng mạnh mẽ phá khai, chỉ có thể khiến nó càng vững chắc hơn.... hơn nữa, còn có thể mượn lực lượng công kích để khôi phục bản thân...." Nghĩ tới mấy năm gần đây mình không ngừng cho cao thủ công kích thứ này... Lệ Vô Ba giờ khắc này thật muốn rút kiếm tự sát: Đây chẳng phải là không ngừng cung cấp lực lượng cho thứ này, khiến nó cường đại hơn sao?
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Cả đám buồn như cha chết mẹ chết.
"Cái này làm sao bây giờ? Tính tình vị Tử địa nhân kia vốn không tốt... Lần này, e rằng hắn sẽ... nổi cơn lôi đình rồi...." Vị chí tôn kia lắp bắp nói.
"Khụ, các ngươi thu xếp đi... Khụ, trong khoảng thời gian này... Ta không hề tới đây!" Lệ Vô Ba ho khan mấy tiếng, xấu hổ xoay người bỏ đi.
Chỉ sợ vị truyền nhân Tử Tinh thế gia kia sẽ tới đây ngay bây giờ. Nếu là như vậy, bị chửi cho như xối máu chó lên đầu chắc chắn chính là mình rồi... Nhanh chóng chuồn thì hơn...
"Khụ, các ngươi phải nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này, ta cũng không tới đây...." Mấy lão nhân vội vàng chạy ra ngoài.
"Khụ... ta cũng vậy...."
Nhìn các vị đại lão gia tộc cả đám ai nấy đều bỏ chạy như bị chó đuổi, biến mất vô tung vô ảnh, vị chí tôn phụ trách mỏ tử tinh khóc không ra nước mắt, các ngươi đều đi rồi... ta thì sao đây?"
Mình là đốc giám, tuyệt đối không thoát được....
Sáng sớm ngày hôm say.
Tiếng rít gào của Tử đại nhân vang vọng khắp cả mỏ tử tinh, thậm chí, là toàn bộ Lệ thị gia tộc, bất kể là ở chỗ nào, cũng có thể nghe thấy tiếng Tử đại nhân chửi bới.
"Đây là chuyện gì? Đây là chuyện gì? Hỗn trướng vương bát đản! Đây là chuyện gì?" Sở Dương đích thật là giận điên lên... Mình vất vả lắm mới đào ra một cái lỗ, đám người này không biết giờ trò gì, ngay cả khe nứt cho kiếm linh chui ra chui vào cũng bị lấp mất rồi...
Tuy chỉ là tạm thời, nhưng Sở ngự tọa vẫn cảm thấy cực kỳ tức giận!
Một vị chí tôn đốc giám mỏ tử tinh mặt mày đau khổ đứng bên cạnh, cẩn thận giải thích.
"Đánh con mẹ nó rắm!" Sở Dương quay đầu lại, nổi giận cuồng mắng, khiến cho lão nhân đáng thương mặt mày ướt dẫm nước bọt của Tử đại nhân: "Bọn chúng rảnh rỗi không có việc gì? Cho dù rảnh trứng... cũng con mẹ nó không thể tới đây tiêu khiển chứ... Ta không phải đã sớm nói rồi, một khi bắt đầu thì không kẻ nào được nhúng tay? Bọn hắn xem như làm cảnh hả?"
"Gia chủ? Gia chủ tính là cái rắm hả? Không cần tiền đồ nữa? Không cần tử tôn sao? Chết rồi là xong hết hả?"
"Thành sự không đủ, bại sự có thừa!"
"Thoát nhìn mặt mày khôn khéo. Trên thực tế đều là một lũ đầu bã đậu!"
"Tên Lệ Vô Ba này quả thực là thiên hạ đệ nhất ngu ngốc từ trước tới nay! Siêu cấp bại não mãi mãi không có đối thủ! Ngu ngốc độc nhất vô nhị Cửu Trọng Thiên!" Thanh âm Sở Dương chấn động tới thiên địa: "Sống bại não như hắn, làm sao còn chưa chết đi cho chật chỗ!"
Toàn bộ Lệ thị gia tộc đều chấn kinh rồi.
Ai vậy, dám lôi tên gia chủ ả mắng như điên vậy? Thật là trâu bò nha...
Mặt Lệ Vô Ba nổi gân xanh, ngồi trong thư phòng, nghiến răng ken két, cửa sổ cũng đã đóng chặt, cố gắng không để thanh âm chửi mắng kia không truyền vào trong tai.
"Gia chủ, ai to gan như vậy? Ta đi giết hắn!" Một tên thị vệ ân cần hỏi.
"Cút qua một bên! Ngươi biết cái gì?" Lệ Vô Ba tát một cái, tên thị vệ ý đồ vuốt mông ngựa lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Lệ Vô Ba ôm lấy đầu mình, thở dài một hơi: Mẹ nó... đúng là chữa lợn lành thành lợn què...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.