Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1279: Siêu cấp đại lừa đảo




"Choang!"
Chén trà bạch ngọc trong tay Lệ Thông Thiên đã rời tay mà rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Giờ phút này, cả hai mắt của Lệ chí tôn đều trợn trừng lên giống như chuông đồng, hô hấp dồn dập, thần tình đỏ bừng!
Có thể dễ dàng thăm dò ra mỏ tử tinh?
Có thể dễ dàng khai thác mỏ tử tinh?
Đây... đây không phải là vấn đề khiến Lệ gia chúng ta đau đầu cả vạn năm qua sao?
Thế nào... tên tiểu tử này lại ngang trời nhảy ra, không ngờ lập tức giải quyết vấn đề vạn năm này?
Lệ Thông Thiên chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc. Bên cạnh, vị chí tôn kia cũng chẳng khá hơn, há hốc miệng, tựa như có thể trực tiếp nhét hai quả trứng vào.
Bên ngoài truyền đến mấy tiếng vang nhỏ, ngay cả bốn tên chí tôn vẫn luôn nghe lén bên ngoài cũng không kìm chế được, đập đầu vào cột. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
"Làm sao vậy?" Sở Dương kinh ngạc hỏi.
"À, à, không sao cả." Lệ Thông Thiên có chút chật vật, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Sở Dương: "Cái này... Tử huynh đệ! Vừa rôì ngươi nói... Lão phu... có chút không hiểu lắm... Khụ khụ, cái này có thể giải thích một chút không?"
Sở Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Ta cũng biết sự tình này rất khó khiến người ta tin tưởng."
Hắn cười khổ một tiếng: "Nhưng gia tộc ta cũng bởi vì chuyện này mà không dám xuất thế. Chỉ có thể ẩn cư trong núi, nhưng huyết mạch gia tộc chúng ta đặc thù, nếu muốn tu luyện thì phải mượn khí tức tử tinh."
Hắn vươn tay: "Lệ lão ngươi xem."
Lệ Thông Thiên vội vàng nhìn tới.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay trắng nõn của Sở Dương, vừa vận công lên, lại có một mạch máu tử sắc rõ ràng hiện lên!
Đây là tím từ đầu tới cuối! Màu tím thuần thúy nhất trong thiên hạ! ( Tử sắc = màu tím)
Vừa nhìn thấy màu tím này, Lệ Thông Thiên đã lập tức đưa ra kết luận, cả đời mình chưa bao giờ được nhìn thấy một mày tím thuần thúy, uy nghiêm như thế!
Trong tất cả màu sắc... Đây, mới là vương giả chân chính!
Hơn nữa, Lệ Thông Thiên nhìn ra được, đây là màu tím thuần thúy lộ ra từ trong huyết mạch! Tuyệt đối không phải là cố ý tạo ra... Lại càng không phải sắc tố gì lắng đọng lại.
Lệ Thông Thiên thử chạm vào một chút, lập tức cảm nhận được một cảm giác khó nói nên lời. Tựa hồ toàn bộ tâm thần đều chìm đắm vào trong đó.
Sợ hãi buông tay, vẻ mặt chấn kinh.
"Đây là Tử Tinh thần công của gia tộc chúng ta." Sở Dương xúc động thở dài: "Cũng chỉ người có huyết mạch tử tinh tiên thiên, sau đó, phải câu thông được với tử tinh từ trong tã lót, trước mười lăm tuổi, Tử Tinh thần công nhất định phải đột phá giai đoạn thứ nhất, sau đó, tu luyện tới cảnh giới nhất định, mới có thể cảm thụ khí tức tử tinh, phán định mạch khoáng, tiến tới chiếm đoạt tử tinh!"
Thanh âm Sở Dương rất trầm thống, sắc mặt rất trầm thống, thậm chí còn có chút bi ai: "Điều kiện hà khắc như vậy... Sau khi luyện thành không ngờ chỉ có thể trở thành một gã thợ mở... Đây là bi kịch cỡ nào!"
Lệ Thông Thiên há hốc miệng, cả người run rẩy. Cái này, đối với Lệ gia chúng ta, là chuyện tốt cỡ nào chứ!
Trong lòng thầm hô may mắn: May mắn là không dùng biện pháp cứng rắn với con hàng này. Chọc giận còn hàng này rồi, con hàng này lại ngọc thạch câu phần... thì đúng gà bay trứng vỡ rồi.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù bức ra được khẩu quyết Tử Tinh thần công này, nhưng nghe hắn nói điều kiện hà khắc như vậy... Bản thân phải có tử tinh huyết mạch, câu thông với tử tinh từ trong tã lót, mười lăm tuổi đã phải hoàn thành giai đoạn thứ nhất...
Lệ thị gia tộc lấy đâu ra người có tử tinh huyết mạch? Đây chẳng phải trượt ngay từ cửa thứ nhất sao?
May mà lão phu cẩn thận.
Sở Dương tiếp tục tố khổ: "Nhất là tu luyện môn thần công này, cần có vô số tử tinh, thiên địa linh khí khác căn bản không thể dùng. Từ khi gia tộc gặp chuyện bất ngờ... Chỉ còn lại mình ta. Tất cả tài bảo đều bị mất sạch. Tử tinh thần công của ta cũng không thể tiếp tục được nữa, mới bước chân vào giang hồ...".
"Cuộc sống trôi qua thật khổ...." Sở Dương nước mắt nước mũi tèm lem, nói tới mủi hết cả lòng.
"Đích xác không dễ dàng...." Lệ Thông Thiên không yên lòng ăn nhịp một câu. Trong lòng đang không ngừng tính toán.
"Mà càng bi kịch hơn...." Sở Dương vẻ mặt bi phẫn: "Phàm là mỏ tử tinh, thì đều bị các gia tộc chiếm cứ... Chưa nói mượn tử tinh luyện công... ta đã luân lạc tới mức phải làm huyết thù kiếm tử tinh luyện công rồi...."
"Vạn bất đắc dĩ mới phải một đường hướng bắc, chuyên tìm những nơi ai ít lui tới. Cho đến mấy tháng trước, tới nơi này... Cũng cảm nhận được khí tức tử tinh nồng đậm, lúc này mới mạo hiểm chém đổ Phong Lôi thai... Vốn định tìm mấy khối tử tinh dùng tạm, nhưng nào ngờ tới, Phong Lôi thai vốn chẳng có cái gì, chỉ có một vật trấn áp tử tinh!"
Sở Dương ngửa mặt lên trời thở dài.
"Vật trấn áp tử tinh?" Hai mắt Lệ Thông Thiên lập tức trừng lớn: "Xin rửa tai lắng nghe."
"Nói cho cùng, Phong Lôi thai này chính là nơi trấn áp số mệnh." Sở Dương có chút không biết giải thích thế nào: "Ta nói như vậy chắc các ngươi không hiểu...." Trong lòng lại thầm thêm một câu: Kỳ thật chính ta cũng chẳng hiểu.
"Thật đúng là không hiểu. Mong Tử huynh chỉ giáo." Lệ Thông Thiên ân cần rót đầy chén trà cho Sở Dương.
"Nói như thế này. Chỉ có nơi tràn ngập số mệnh, mới có mỏ tử tinh tồn tại! Mà loại địa phương này, theo phong thủy tướng thuật hay nói ấy, chính là long mạch!"
"Mà Phong Lôi thai chính là vật trấn áp long mạch chi khí không bị tiết ra ngoài."
"Ta nghĩ nó là trấn áp long đầu, liền anh dũng dùng Tử Tinh thần công cắt xuống... Nào biết cắt tới tận đáy mới phát hiện, khoảng cách từ đây tới mạch khoáng chân chính không ngờ còn rất xa... Khi ta đang định đào móc tới thì người của các ngươi đã đến rồi..."
"Ta thật vất vả nhẫn nhịn ba tháng, hôm nay rốt cuộc thời tiết dị thường, mưa to mưa đá đại tuyết bay tán loạn, vốn định thừa dịp thiên địa phát uy mà thoát thân. Nào ngờ trong loại thời tiết này mà vẫn bị sáu vị chí tôn cường đại bao vây. Lên trời không đường, xuống đất không lối! Hơn nữa, trừ nói ra bí mật... không còn đường nào khác!"
Sở Dương ngửa mặt lên trời thở dài: "Thời hết mệnh tan! Chẳng lẽ Tử Tinh gia tộc ta cuối cùng cũng không tránh được vận mệnh 'cực khổ một phen, lại làm áo cưới cho người khác' sao?"
Cuối cùng cũng dốc hết bầu tâm sự, thật sự là nước mắt rơi lã chã.
Nhưng câu chuyện buồn bã thảm thiết như thế, rơi vào trong tai hai vị chí tôn, lại là địa hảo sự kinh thiên động địa!
Sở Dương càng bi thiết kể lể, hai người bọn họ lại càng mặt mày hớn hở.
Tới đoạn sau, thậm chí còn cười ngoác cả miệng, đứng ngồi không yên.
Thật đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh, muốn kết hôn lại gặp lão bà là đại cô nương mình yêu tha thiết...
Ông trời thật tốt bụng nha....
Lệ thị gia tộc chúng ta vì sao phải ở cái chỗ lạnh khiếp người thế này? Vì sao Lệ thị gia tộc chúng lại coi trọng chuyện Phong Lôi thai bị chém đổ như thế?
Không phải là vì cái này sao?
Đợi bao nhiêu, quả nhiên là có thu hoạch siêu cấp.
Tin tức này, tin tưởng cho dù là lão tổ tông nghe được, nhất định cũng phải mừng rỡ nhảy dựng lên. Ở phía dươi Lệ thị gia tộc chúng ta, chính là một mỏ tử tinh khổng lồ a!
Nếu để cho tiểu tử này khai thác toàn bộ...
Oa!
Lệ Thông Thiên hít một hơi lạnh, hưng phấn đến độ gần như khiến mình sặc chết.
Lão phu quá hưng phấn!
Ừm, bây giờ còn chưa chứng thực được, cứ xác minh một chút rồi tính toán tiếp cũng không muộn...
"Tử huynh đ!" Lệ Thông Thiên hạ quyết tâm: "Ngươi quả thực là có công phu thần kỳ như vậy?"
Sở Dương buồn bực thở dài: "Lệ lão... Tuy gia tộcbọn họ ta chưa bao giờ xuất thế, nhưng ngươi thật sự chưa nghe nói qua danh tiếng Tử Tinh gia tộc chúng ta? Nghe nói mấy vạn năm trước, cửu đại gia tộc đời nào... cũng chuyên môn mời Tử Tinh gia tộc chúng ta đến lựa chọn địa thế đó...."
"Ặc ặc...." Lệ Thông Thiên có chút xấu hổ, nhưng trong lòng lại oán giận. Ngươi cũng biết "mấy - vạn - năm"? Mấy vạn năm có thể quên đi bao nhiêu chuyện? Những thứ khác không nói, cửu đại gia tộc cũng thay đổi bao nhiêu lần rồi?
Ngươi còn nghĩ ta sẽ biết...
Bất quá Lệ Thông Thiên cũng có thể hiểu được.
Người mà, đại để đều nghĩ gia tộc mình và bản thân rất giỏi. Ngay cả tiểu thương cũng cảm thấy mình tốt bụng, uy vũ tới cực điểm. Cảm thấy làm chuyện gì, người ta cũng có thể nhớ kỹ mình...
Kỳ thật... có một số việc rất bình thường, chỉ có ngươi cảm thấy rất hay ho thôi.
Ngươi cảm thấy mình là đệ nhất thiên hạ, nhưng ở trong mắt người khác, chẳng có kẻ nào coi trọng ngươi cả. Nói không chừng, ngay cả cái rắm cũng không bằng!... Cái rắm còn có thể thối một hồi....
Cho nên, khuyết điểm lớn nhất của đại đa số mọi người, chính là tự coi mình là sao.
Vị truyên nhân duy nhất của Tử Tinh gia tộc này, chính là phạm phải thói xấu này!
Bất quá, cái này đối với Lệ Thông Thiên cũng không phải tật xấu gì, ngược lại còn là một loại nhược điểm có thể lợi dụng.
"Tử huynh, chỉ cần người thực sự có bổn sự này, ngươi tới Tây Bắc chuyến này, thật đúng là phát tài rồi!" Lệ Thông Thiên mặt mày rạng rỡ, bắt đầu mê hoặc.
Sở Dương bĩu môi cười khổ một tiếng: "Lệ lão, người ngay không nói tiếng lóng! Hôm nay đã rơi vào tay các ngươi, xin ngài cứ nói thẳng ra là được. Muốn ta làm gì mới chịu thả ta đi? Chúng đều nói trắng ra, ta làm không được, các ngươi cũng không bỏ qua cho ta. Đây là chuyện mọi người không cần phải nói... Ta sẽ lưu mạng lại. Nếu như ta có thể làm, ta mau chóng rời đi cho kịp...."
Lệ Thông Thiên cười ha ha, râu bạc phất phơ một trận: "Tử huynh đệ quá coi thường lão phu rồi. Lão phu há lại làm chuyện chỉ biết chiếm tiện nghi bản thân? Lệ thị gia tộc chúng ta truyền thừa vạn năm, danh tiếng như vàng, làm sao có thể làm chuyện có lỗi với người khác?"
Sở Dương mơ hồ, chợt cả kinh: "Vậy..."
Lệ Thông Thiên mặt mày hớn hở, nói: "Tử huynh, đây chính là cơ hội của ngươi. Chỉ cần ngươi thật sự có loại bổn sự như ngươi nói... Lão phu có thể cam đoan! Sau này, tất cả tử tinh ngươi dùng tu luyện cả đời, mặc kệ là bao nhiêu, Lệ thị gia tộc chúng ta đều bao hết, không có ràng buộc!"
Trên mặt Sở Dương lập tức lộ vẻ kinh hỉ: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật!" Lệ Thông Thiên tiếp tục nói: "Không chỉ như vậy, chỉ cần ngươi thật có bổn sự đó, Lệ thị gia tộc chúng ta thậm chí còn giúp ngươi trùng kiến Tử Tinh gia tộc! Chúng ta toàn quyền phụ trách, cưới vợ nạp thiếp cho ngươi, truyền thừa hương hỏa! Càng hứa hẹn ta và ngươi hai nhà vĩnh viễn là minh hữu, đời đời kiếp kiếp không phản bội đối phương!"
Sở Dương hô hấp dồn dập, trong mắt có ánh lệ ngưng tụ, ngón tay run rẩy kích đập, môi lắp bắp nói: "Ngươi ngươi ngươi... ngươi không gạt ta?"
Nhìn hắn tựa hồ kích động tới mức không thể kiềm chế bản thân, trong lòng Lệ Thông Thiên càng yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.