Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1111: Dối trá




Mọi người cười lớn, da mặt thiếu cốc chủ Dược cốc tuy đã thuộc vào hàng cứng ngắc rồi mà cũng có chút ngượng ngịu. Lúc điểm danh tiếp, đã cẩn thận hơn rất nhiều. Nhìn kỹ tên, lại nhìn kỹ diện mạo chân nhân, mới tuyên bố thông qua.
Từng người từng người điểm tên thông qua, khi tới điểm tới Lăng gia, chính là Lăng Hàn Vũ.
Sở Dương thuận mắt nhìn lại, chỉ thấy biểu tình Lăng Hàn Vũ cứng đơ, so với mấy người của Dạ gia Tiêu gia kia thì cứng nhắc hơn nhiều lắm.
Sở Dương ngẩn ra thử nói: "Lăng thế thúc, ngài cũng tới rồi."
Lăng Hàn Vũ, chẳng nói chẳng rằng, chỉ ừ một tiếng.
Sở Dương sửng sốt.
Đây là chuyện gì?
Hơn nữa, ánh mắt Lăng Hàn Vũ nhìn mình, cũng rất bất bình thường.
Nhìn kỹ lại, chỉ thấy khuôn mặt hắn, tựa hồ không có chút máu nào...
Sở Dương vừa nói như thế, vị thiếu cốc chủ Dược cốc kia cũng ngẩn ngươi, đột nhiên hỏi: "Các ngươi quen nhau?"
Sở Dương ho khan hai tiếng, nói: "Có cái gì đó không đúng...."
Dược cốc thiếu cốc chủ ngẩn người, lập tức trầm ngâm, tập trung quan sát. Lăng Hàn Vũ không nhịn được, muốn tránh né. Thiếu cốc chủ quát một tiếng: "Đứng im."
Đi dạo một vòng quanh người Lăng Hàn Vũ, thì thào chửi bới, nói: "Quả nhiên có gian trá."
Trở lại chỗ của mình, hét lớn một tiếng: "Lăng gia Lăng Hàn Vũ đi ra."
Lăng Hàn Vũ ứng tiếng, bước ra khỏi hàng.
Dược cốc thiếu cốc chủ trầm mặt tiến tới, một tay chụp lấy tóc mai Lăng Hàn Vũ giật mạnh một cái. Xoạt một tiếng, mặt nạ bị lột xuống, một dung mạo hoàn toàn khác biệt hiện ra.
Sắc mặt đại cung phụng và nhị cung phụng đều trầm xuống.
Lăng gia đang làm trò quỷ gì? Đại điển ngàn năm có một như vậy, không ngờ lại dám dùng mạo danh thế thân?
"Tại sao là ngươi? Lăng Hàn Vũ đâu?" Đại cung phụng áp chế lửa giận trong lòng, trầm giọng hỏi. Người này chính là người tham gia Vạn Dược đại điển lần trước của Lăng gia. Lần này không ngờ lại thấy xuất hiện...
Người nọ lắp bắp nói: "Nhị gia... Nhị gia hắn... Hôm qua uống rượu xong... Không dậy nổi nữa rồi...."
Sở Dương lập tức cười ngất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Không ngờ còn có chuyện này? Uống rượu say không dậy nổi?
Vị Lăng nhị gia này quả nhiên không hổ tình địch của sư phụ mình. Không ngờ trong thời khắc quan trọng như thế này còn uống say như chết...
Đại cung phụng lập tức hừ lạnh một tiếng, hét lớn một tiếng, nói: "Lăng gia Lăng Hàn Vũ, không trình diện, thời gian đã tới, không thể chờ đợi nữa, trục xuất người này ra khỏi cuộc đấu, hủy bỏ tư cách dự thi của Lăng gia....."
Trước mặt bao người, vị dược sư của Lăng gia này bị một cước đá bay ra ngoài.
Ba người của Dược cốc vẫn còn bất mãn, chửi mắng không ngừng.
Một vạn năm qua, đây là lần đầu tiên xuất hiện việc thế này..
Uống rượu say không dậy được...
Nghĩ tới mấy chuyện này, hai vị đại cung phụng lại giống như ăn phải ruồi...
Kỳ thật Lăng gia đương nhiên không như vậy.
Lăng gia Lăng Hàn Vũ quả thật là uống rượu say khướt rồi, nhưng nguyên nhân không tới, cũng là vì không muốn. Lăng Hàn Vũ lần này tới đây tham gia, mục đích chân chính không phải là vì Vạn Dược đại điển, mà là Dạ Sơ Thần.
Lăng Hàn Vũ lên đấu, đương nhiên là tất bại không cần nghi ngờ.
Nhưng Pháp Tôn yêu cầu phải hạ bệ Sở Dương.
Lăng Phong Vân đương nhiên bất đắc dĩ đành phải tìm người thế thân. Cho nên mới bắt một vị dược sư tiến hành di hồn đại pháp, di chuyển số mệnh dược sư, lại lấy mặt nạ da người, tỉ mỉ tạo thành dung mạo Lăng Hàn Vũ, để cho đệ nhất dược sư của mình tới thế thân tham gia thi đấu.
Bình thường thì Vạn Dược đại điển chỉ nhận thẻ bài chứ không nhận người, chỉ cần đi vào, điểm danh xong là thôi.
Nhưng nào dự đoán được Sở Dương lại nói chuyện với Lăng Hàn Vũ vào thời điểm này.
Đây thuần thúy không phải là ngu ngốc sao?
Dược sự tham dự Vạn Dược đại điển từ trước tới nay có nói chuyện phiếm với nhau bao giờ? Cho ngươi đi thi đấu chứ có phải cho ngươi đi nói chuyện đâu?
Nhưng Sở ngự tọa lần đầu tiên tham gia, hơn nữa cũng không có người nào dặn dò hắn, cho nên vừa thấy người quen liền chào hỏi. Đây là chuyện lễ nghĩ đương nhiên.
Nào nghĩ vừa lên tiếng lại đá luôn Lăng gia ra khỏi cuộc đấu...
Chó ngáp phải ruồi như vậy, thật sự là khiến người ta dở khóc dở cười.
Khi vị dược sự của Lăng gia kia lui ra ngoài, ánh mắt gần như muốn ăn tươi nuốt sống Sở Dương.
Bên ngoài, người của cửu đại gia tộc tụ tập với nhau, mấy người đang quan sát, nhìn thấy người của Lăng gia không ngờ bị đuổi ra, sắc mặt mọi người đều rất ngoạn mục.
Sắc mặt vị chí tôn chủ sự của Lăng gia ở nơi này cũng âm trầm như muốn ép ra nước.
Dạ Thí Vũ của Dạ gia uốn éo mông, âm dương quái khí nói: "Đây đúng là chuyện lạ nha. Người của Lăng gia, hắc hắc... chuyện này phải nói thế nào đây...."
Sắc mặt vị chí tôn kia vàng như đất.
Chuyện này phải trả lời Pháp Tôn thế nào đây
Đợi đến khi người nọ đi ra, hỏi mới biết được, chuyện này không ngờ bị hủy trong tay Sở Dương. Nhất trời ngay cả răng cũng muốn nghiến nát ra rồi..
Tên tai tinh này...
Lăng gia từ khi gặp được hắn trên đường, lúc nào cũng bị xui xẻo cả.
Bên trong, sau khi điểm danh xong, đại cung phụng phân phó hai câu, sau đó, người của Dược cốc liền mang lên rất nhiều cái khay.
Trước mặt mỗi người, đặt một cái. Sau đó cắm một nén hương chưa đốt trước mặt mọi người.
Sở Dương vừa nhìn qua, trái tim không khỏi nhảy lên một cái.
Số lượng dược vật trong khay không tính là nhiều, nhưng chủng loại khá nhiều. Hơn nữa, có thứ cực hàn, có thứ cực nhiệt, có thứ cực độc, có thứ cực bổ.. Khoảng chừng ba mươi loại dược liệu, trên cơ bản đều là dược tính đối lập.
Dùng những thứ này luyện thuốc, chỉ sợ... tùy tiện một hai loại cũng có thể độc chết một người.
"Bây giờ ta giải thích một chút quy cách cuộc đấu." Đại cung phụng nhìn mọi người trước mặt, nói: "Chư vị cũng nhìn thấy rồi. Đây là ba mươi loại dược liệu, đều là các loại cực đoan đứng đầu thiên hạ. Mỗi một loại chỉ đủ để luyện chế một lần."
"Nhiệm vụ của các ngươi chính là, trong thời gian một nén hương, luyện chế toàn bộ số dược liệu này. Yêu cầu, phải dùng hai loại dược liệu thuộc tính đối lập để chế thuốc. Thấp nhất là năm viên đại bổ đan, năm viên cực độc đan. Đây là giới hạn thấp nhất. Ai luyện chế ra nhiều hơn, dược tính tình thuần hơn thì người đó sẽ chiến thắng trong cuộc đấu này. Sắp xếp từ cao xuống thấp, chỉ tuyển trước mười."
"Dùng dược liệu sai lầm, tự động loại."
"Sau khi hương cháy hết, người không hoàn thành, tự động bị loại."
Năm viên đại bổ đan, năm viên cực độc đan, ai không hoàn thành, tự động bị loại."
"Tổn hại bất cứ một gốc tài liệu nào, tự động bị loại."
"Dùng thủ đoạn quấy rầy người khác chế thuốc, tự động bị loại."
"Sử dụng ngoại lực hiệp trợ người khác, tự động bị loại."
...
Kể liên tiếp một tràng luật, khiến ngay cả Sở Dương cũng có chút kinh hãi.
Yêu cầu như cũng quá hà khắc rồi. Phải trong thời gian quy định, dùng toàn bộ dược vật có dược tính đối lập để hoàn thành tất cả...
Dược tính đối lập, làm sao điều tiết? Một khi điều tiết không tốt, nhẹ thì nổ lô, nặng thì bị thương. Dược vật cũng hoàn toàn bị hủy. Trình độ tinh xảo như vậy, chẳng khác nào làm xiếc đi dây giữa vách núi vạn trượng. Hơn nữa... còn phải đi ít nhất mười lăm lần....
Trong lúc nhất thời, các vị dược sư quay sang nhìn nhau.
Sở Dương đột nhiên cảm giác được, đám dươc sự của cửu đại gia tộc, tựa hồ... cũng không có bất ngờ gì? Hơn nữa ánh mắt cũng không hề thay đổi?
Chẳng lẽ bọn họ gian lận?
Tâm niệm chuyển nhanh như điện, chẳng lẽ... bọn họ đã sớm biết được đề mục trận đấu? Cho nên sớm có chuẩn bị?
Nhìn bộ dáng tám người đối phương trấn định. Sở Dương càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình có đạo lý.
Không khỏi nghiến răng một cái. Các ngươi dám gian lận? Chẳng lẽ lão tử không dám?
Đúng lúc này, đại cung phụng hét lớn một tiếng: "Châm hương, bắt đầu."
Những người bưng khay dược liệu tới vẫn đứng trước mặt các dược sư, lúc này vừa nghe hiệu lệnh, lập tức tiến lên, đốt hương, sau đó lặng lẽ không một tiếng động lui về phía sau, thối lui ra khỏi sân đấu.
Ba người đại cung phụng cũng giống như ba chiếc lông chim, nhẹ bay về phía sau. Thối lui về phía sau hơn ba mươi trượng, sau đó mới chăm chú nhìn về phía này.
Các vị dược sự lập tức đều bận rộn lên. Chọn dược liệu, rút lấy tinh hoa, điều phối, điều chỉnh dược lô, quan sát hỏa hậu...
Chỉ có Sở đại thiếu gia là cứ ngây ra như phỗng, không hề nhúc nhích.
Đám dược sư cửu đại gia tộc nhìn tên gia hỏa này ngây ngốc ra đó, rõ ràng là bị những quy tắc này dọa cho không biết làm sao rồi. Cả đám không khỏi đều vui sướng khi người khác gặp họa. Đúng là gà vịt, không có chút kinh nghiệm nào cả.
Con gà này, vì lần đầu tiên tham gia Vạn Dược đại điển thế này, không ngờ lại mất cả tính mạng... thật sự là oan uổng. Tuy gia tộc đã hứa hẹn chiếu cố hậu nhân và người thân của mình gấp mười lần, nhưng... chết như vậy... trong lòng mọi người vẫn không thoải mái...
Ai muốn chết? Cho dù là loại người bị đoạt mất lão bà, bản thân bị thiến, ý niệm muốn chết cũng chỉ tồn tại trong đầu mấy ngày hoặc mấy tháng thời gian thôi. Một khi vượt qua khoảng thời gian này, lại sẽ hình thành ý cầu sinh...
Thế gian không có ai muốn chết...
Nhất là chết ngu ngu ngốc như vậy, lại càng thêm không muốn....
Trong lòng tức giận chửi mắng, nhưng tay cũng không hề dừng lại.
Giờ phút này, không có một ai dám chậm chạp. Bởi vì một khi nhiệm vụ thất bại, không chỉ mình phải chết mà ưu đãi của gia tộc cũng bị hủy bỏ...
Bên kia...
Sở đại thiếu gia vẫn ngây ra như phỗng, không hề nhúc nhích.
Không một ai biết, vị Sở kiếm chủ này đã trực tiếp chìm vào ý thức không gian, gọi một tiếng: "Kiếm linh, ngươi xuất trướng đi. Bọn hắn đều gian lận, chúng ta cũng gian lận."
Kiếm linh trợn trắng mắt, nói: "Rõ ràng là ngươi không làm được. Chuyện này cho dù người ta không gian lận thì ngươi cũng muốn gian lận. Bây giờ còn ra vẻ hiên ngang lẫm liệt...."
Sở Dương mặt không đỏ, thở không gấp, nói: "Đương nhiên, gian lận thì thế nào cũng phải làm. Nhưng nếu bọn hắn đã gian lận thì chúng ta lại càng thêm thuận lý thành chương, hợp tình hợp lý...."
Kiếm linh thở dài một tiếng, gian lận... cũng có thể làm hợp tình hợp lý như vậy, vị kiếm chủ đại nhân này thật đúng là không giống người thường.
Không biết làm sao, kiếm linh đành phải xuất trướng.
Thân hình Sở Dương khẽ run lên, biên độ như vậy, quả thực chỉ là khẽ run lên, rất bình thường, không một ai để ý tới. Nhưng không ai biết, thân thể này đã không phải bản thân Sở đại thiếu gia làm chủ nữa rồi.
Mà đổi thành một lão quái vật mười vạn năm.
Về phần bản thân Sở đại thiếu gia, đương nhiên thư thả thoải mái ngâm mình trong Thối Hồn trì. Miệng thì thào lẩm bẩm: "Không phải là gian lận sao... Đây tính là gì... Bản kiếm chủ phải nghỉ ngơi một chút... Ca ca muốn chỉ là Bổ Thiên ngọc, chứ không phải trận đấu này..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.