Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1067: Giương cung bạt kiếm




Sở Dương.
Tin tức của Dạ Thí Phong, tin tức của Diệp Mộng Sắc, tin tức của Tiêu gia, tin tức của Lăng gia, tin tức của Thạch gia, đều là từ chỗ Sở Dương mà ra. Mà khoảng thời gian này, Sở Dương lại lui tới mật thiết với Lan gian.
Ngày này cũng chén anh chén cha với Lan gia tam công tử, Lan Xướng Ca.
Kết quả là, đã làm thành chuyện hôm nay..
Sở Dương là ai? Cái tên này lập tức ngang trời xuất thế. Thượng Tam Thiên mặc dù lớn, nhưng tất cả mọi người đều là hạng người tin tức linh thông, nhân vật phong vân một cõi, tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, từ khi nào lại đột nhiên chui ra một tên họ Sở như vậy?
Vấn đề này nói ra, khiến tất cả mọi người cảm thấy mở mịt.
Là ai? Lại có thể khiến cửu đại xích mích, đánh nhau chết thảm thảm trọng như thế?
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Dạ Đế, Dạ Thí Vũ nghĩ một lát, cuối cùng vẫn trả lời: "Sở Dương, ở Trung Tam Thiên, tại thời điểm quyết chiến Vong Mệnh hồ, đã từng gặp qua hắn. Là một nhân tài rất có thủ đoạn, rất có tài năng."
"Hắn chỉ bằng vào hai bàn tay trắng lại có thể khiến đám công tử ca nhi của các đại gia tộc Trung Tam Thiên như thiên lôi sai đâu đánh đó."
"Hắn rất trọng nghĩa khí, cũng rất trọng tình. hơn nữa, tính cách rất ngay thẳng, người ta gặp đã thích."
Dạ Thí Vũ nói như thế, ở trong những lời miêu tả Sở Dương, không ngờ lại tràn đầy câu từ ca ngợi. Điều này khiến cho những người khác khó hiểu, hơn nữa cũng rất kinh ngạc. Và điều này cũng khiến ánh mắt Dạ Đế lóe sáng.
"Bất quá, người này cũng tâm ngoan thủ lạt. Có đôi khi, vì cầu một mục đích mà không từ thủ đoạn, nói ngắn lại, nếu để đánh giá người này trong một câu, thì chính là: Hắn không phải là người tốt, cũng không phải người xấu. Hắn có nguyên tắc mà điểm mấu chốt của mình, có bằng hữu như hắn là điều hạnh phúc, mà có địch nhân như hắn, quả thực là đau đầu."
Dạ Thí Vũ cười khổ: "Khi ở Trung Tam Thiên, ta cũng không để hắn vào trong mắt. Nhưng sau khi tới Thượng Tam Thiên rồi, nhất là sau khi tới Thiên Cơ thành, ta mới phát hiện người này không đơn giản. Qua nhiều năm như vậy, vẫn là ta bỡn cợt người khác, duy chỉ có hắn là có thể bỡn cợt ta."
Dạ Thí Vũ vừa nói như vậy, cho dù đang ở trong một bầu không khí trầm trọng như vậy, cũng khiến người ta không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.
"Từ Trung Tam Thiên đi lên? Hơn nữa có thể còn muốn gây nên sóng gió? Vậy thiếu niên này không đơn giản đâu...." Dạ Đế trầm ngâm, đột nhiên nói: "Sở Dương này, có thể là Cửu Kiếp kiếm chủ hay không?"
Dạ Thí Vũ nhíu mày, trầm tư một chút nói: "Không thể. Theo ta điều tra, khi Cửu Kiếp kiếm đang tạo ra thiên địa dị tượng, hắn đã tiến vào Thượng Tam Thiên rồi."
Dạ Đế ồ một tiếng, nói: "Sở Dương này, có thời gian bắt hắn tới để ta xem xem."
Vấn đề như vậy, cũng lặp lại trong các đại gia tộc, nhưng đáp án khen chê lại không đồng nhất.
Diệp Mộng Sắc nói: "Lúc ấy ta đi tìm Sở Dương, hắn đang ở trong Lan Hương viên...."
Tuy Diệp Mộng Sắc biết rõ mình bị mắc lừa, nhưng nhắc tới cái tên này, cũng không còn lời nào để nói.
Người của những nhà khác cũng nói như vậy.
Đối diện với lão tổ tông, ai dám nói dối? Đương nhiên là Sở Dương nói thế nào, thì thiện tại thuật lại thế đó.
Nghe thuật lại xong, các vị tổ tông đều nhíu mày.
Diệp Khinh Sầu cả giận nói: "Nói như vậy, ngươi lại còn trách người ta? Ngươi ta nói đúng rồi: Lan gia tối nay tất có hành động, mà đám các ngươi tìm hiểu tin tức, không ngờ lại hỏi xem là hành động gì? Cứ thế đâm đầu vào?"
Vẻ mặt mọi người hổ thẹn, đều cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Đúng vậy, Lan gia sẽ có hành động. Lan gia vì sao hành động? Vì cái gì? Còn không phải vì chuyện vị trưởng lão Thánh Tộc kia sao? Cho nên mọi người đương nhiên cho rằng, Lan gia có hành động, thì hành động dó nhất định là cướp đoạt trưởng lão Thánh Tộc.
Mọi người đương nhiên là chắc mẩm trong lòng rồi.
Làm sao dự đoán được, hành động lần này lại không phải là hành động kia. Trong thời điểm quan trọng thế này, Lan gia không ngờ lại thực hiện hành dộng như vậy... Thế là mọi người cùng hò nhau xông tới, cuối cùng người chết người bị thương, lại còn ôm một bụng tức, oan uổng.
Nói như vậy, bị mắc lừa, lại còn không thể trả thù? Tối thiểu cũng là không thể trắng trợn trả thù. Bởi vì đối phương nói đúng với tình hình thực tế, các ngươi tự mình lĩnh hội sai mà thôi.
Đây là một sai lần trong lối suy nghĩ, Mà Sở Dương, chính là lời dụng cái loại tư tưởng này của các đại gia tộc. Thế là chế tạo ra một vụ lầm lẫn trong suy nghĩ, khiến mọi người không thể nói gì được.
Đúng vậy, các ngươi tới hỏi ta chính là hành động của Lan gia, ta nói cho các ngươi chính xác hành động của Lan gia. Mà Lan gia quả thực cũng hành động trong thời gian ta nói.
Các ngươi trách ta cái gì?
Nếu như chuyện này là âm mưu mà Lan gia nhằm vào các đại gia tộc thì cũng thôi, Sở Dương còn có thể tính là một đồng mưu. Chỉ là Lan gia nhắm tới lại là Dạ gia. hơn nữa cục diện bây giờ, Lan gia trộm gà không được còn mất nắm thóc, chính là nhà tổn thất lớn nhất.
Đồng mưu... Lại càng không cần nói tới nữa.
Phát hiện này lại càng khiến đám nhị tổ mấy đại gia tộc buồn bực, nghẹn khuất.
"Con bà ngươi, làm sao lại có chuyện như vậy?" Thạch Kinh tính tình có chút nóng nảy, nhịn không được chửi ầm lên: "Bỏ chân kim bạc trắng ra mua tin tức giả, lại còn cam tâm tình nguyện mắc mưu, các ngươi thật giỏi."
Đám nhị tổ quay sang nhìn nhau, rốt cuộc cũng biết được chân tướng sự việc, dở khóc dở cười. nếu như một nhà nói vậy thì cũng thôi, nhưng tất cả các nhà đều nói như vậy.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nghi hoặc: Sở Dương là cố tình bày ra cạm bẫy? Hay là căn bản không biết?
Mọi người thương nghị một hồi lâu, đều cảm thấy khả năng cố ý gài bẫy lên tới sáu thành, khả năng không biết lại chỉ có bốn thành. Vô luận thế nào cũng không thoát được liên quan.
Sở Dương.
Giờ khắc này, trong đầu các vị cường giả đều nhớ kỹ cái tên này. Trắng trợn trả thù, chỉ có thể khiến người ta cảm thấy cửu đại gia tộc lòng dạ hẹp hòi. Thuận mua vừa bán, ăn thua thiệt lại còn muốn trả thù, quả thực không thể nói lý.
Nhưng mà trong bóng tối, Sở Dương gặp phiền toái chỉ sợ không ít đâu.
,,,
Bên kia, Nguyệt Linh Tuyết mất kiên nhẫn nói: "Các ngươi thương lượng xong chưa? Hiện giờ ta chỉ muốn thấy đồ đệ của ta."
Đám người Dạ Đế vội vàng hỏi chuyện Ô Thiên Thiến, càng nghe càng cảm thấy nhức đầu.
Chuyện này rốt cuộc là làm sao?
Như thế nào lại càng ngày càng rối rắm?
"Mau mau đi tìm." Mấy vị lão tổ tông cùng hạ lệnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhân thủ không gnừng trở về, kết quả cũng đều như nhau: Không thu hoạch được gì.
Nguyệt Linh Tuyết nhíu chặt mày lại, trong mắt sát khí càng ngày càng đậm, rốt cuộc hắn hét lớn một tiếng: "Đủ rồi. Các ngươi diễn trò xong chưa? Thật sự phải bức ta đại khai sát giới hay sao?"
Đúng lúc này, một thanh âm thản nhiên nói: "Nguyệt huynh đệ, những lời như đại khai sát giới, cũng không thể tùy tiện nói ra được."
Thanh âm rất nhạt, nhưng lại tràn ngập uy nghiêm vô thương.
Không gian trước mặt đột nhiên lay động, một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện.
Hắn khoanh tay đứng giữa không trung, hắc bào theo gió phiêu đãng, một đầu tóc đen tung bay, lạnh nhạt mà kiêu ngạo, bễ nghễ chúng nhân.
"Pháp Tôn?" Ánh mắt Nguyệt Linh Tuyết hơi nheo lại, thản nhiên nói: "Ngươi muốn ngăn ta đại khai sát giới?"
Pháp Tôn thản nhiên nói: "Tối thiểu là khi ta ở nơi này, ngươi cho ta một chút thể diện, được không?"
Nguyệt Linh Tuyết khẽ lắc đầu, nghiêm nghị nói: "Không được.." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
"Không được." Ánh mắt Pháp Tôn ấm áp, thanh âm nhẹ nhàng, nhưng một cỗ khí tức mạnh mẽ khổng lồ bỗng không áp xuống, thản nhiên nói: "Vạn năm giao tình, bổn tọa xin lão huynh đệ một chút mặt mũi, chẳng lẽ cũng không cho sao?"
Nguyệt Linh Tuyết khẽ lắc đầu: "Nhất định không được." Hắn khẽ lắc đầu, ánh mắt sắc bén, nhìn Pháp Tôn, nhẹ giọng mà kiên uyết, nói: "Ta và ngươi, đạo bất đồng."
Trái tim mọi người nhảy thót lên.
Phong Nguyệt và Pháp Tôn, rốt cuộc cũng trở mặt rồi.
Một chút thể diện cũng không cho.
Rõ ràng đứng trước mặt tất cả cửu đại gia tộc, lại nói ra một câu. Ta và ngươi, đạo bất đồng.
Những lời này, ban đầu đã nói qua ở cửa thành. Nhưng lúc đó, Nguyệt Linh Tuyết chỉ tới thông báo một tiếng. Thông báo trước khi chiến, sau đó mới đường đường chiến một trận.
Đây chính là quy củ trong giang hồ, thể hiện tôn kính lớn nhất với đối thủ của mình.
Cho nên khi đó mới không quá để trong lòng. Nhưng hiện tại, khi Pháp Tôn muốn một chút thể diện, Nguyệt Linh Tuyết lại nói một câu như vậy, rõ ràng là triệt để trở mặt, không để lại lối thoát.
Tuy Nguyệt Linh Tuyết vì chuyện đệ tử mà tức giận, nhưng giờ khắc này nói ra lời như vậy, làm chuyện như vậy, không thể nghi ngờ là hơi quá đáng.
Trong mắt Pháp Tôn chợt lóe lên sát khí, lập tức khoanh tay, khẽ cười rộ lên.
Nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được, cái loại khí tức quân lâm thiên hạ trên người hắn lại càng thêm nồng đậm hơn.
Ngay sau đó, hắn cứ từng bước từng bước đạp không mà xuống, giống như dẫm trên cầu thang. Một chớp mắt trước, mọi người vẫn nhìn thấy Pháp Tôn đứng trên không trung, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, bọn họ đã thấy Pháp Tôn đứng trên mặt đất. Hơn nữa, bọn họ còn rõ ràng cảm nhận được Pháp Tôn bước từng bước một, rất chậm rãi.
Loại đối lập cực tĩnh và cực động này xuất hiện trong cùng một động tác, khiến thị giác mọi người quả thực là bị trùng kích không gì sánh được. Không ít người có tu vi chí tôn, nhưng cho dù là bọn họ cũng uất hiện ảo giác.
Đồng tử Nguyệt Linh Tuyết thoáng co rụt lại, thản nhiên nói: "Pháp Tôn, Pháp Thiên Tượng Địa của ngươi lại tinh tiến rồi."
Pháp Tôn khoanh tay mỉm cười: "Nguyệt huynh đệ nói không sai. Bổn tọa may mắn tiến thêm một tầng. Nguyệt huynh đệ, không phải là muốn giao thủ với bổn tọa ngay bây giờ chứ? Hiền khang lệ, chỉ là trong Cửu Trọng Thiên này, người bổn tọa không muốn làm địch nhất chính là ngươi."
Hắn khẽ thở dài một tiếng: "Không phải cố kỵ thực lực của ngươi, là là cố kỵ giao tình vạn năm của chúng ta."
Hắn lắc đầu, mái tóc dài màu đen chậm rãi phiêu động, phiêu dật tiêu sái không nói nên lời, nhưng cũng mang theo một cỗ lãnh ý dày đặc: "Ta không muốn phá hư mối giao tình này."
Phong Vũ Nhu cảnh giác nhìn Pháp Tôn, dưới chân thoáng phát lực, lướt tới bên người trượng phu. Kỳ thật, với tu vi của bọn họ, hơn nữa còn có công pháp đặc dị, đừng nói là xa nhau gang tấc, cho dù là xa nhau mấy trăm trượng, tu vi cũng có thể truyền tống cho nhau.
Nhưng chẳng biết tại sao, khi Pháp Tôn xuất hiện ở đây, Phong Vũ Nhu không ngờ lại có một loại cảm giác giống như hắn có thể tách rời mình và trượng phu, cho nên không tự chủ được mà dịch tới một bước.
Nguyệt Linh Tuyết trầm mặc, tiếp đó mỉm cười nhàn nhạt: "Kỳ thật, ngày ta rời khỏi Chấp Pháp thành, ngươi nên biết, mối giao tình này đã không còn, cũng bao giờ xuất hiện nữa."
Pháp Tôn thở dài: "Nếu đã như vậy, Nguyệt huynh đệ muốn chiến một trận?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.