Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 98: Nam Phương Vương




Toàn bộ Chiến Tranh Cự Tượng của người thú chạy thoát, cùng biến mất với Chiến Tranh Cự Tượng là bọn người thú tinh nhuệ của Tộc người thú! Còn lại trên mặt đất ngổn ngang đầy thi thể, đại đa số đều là người thú có thực lực bình thường.
Lý Võ Thông cưỡi một con chiến mã toàn thân đen nhánh, trên đầu đội khôi giáp và mặt nạ, không thấy rõ mặt mũi ra sao.
Ông biết, lúc này chính mình đã bị đánh bại rồi! Bại thật thê thảm!
Thoạt nhìn người thú lưu lại hơn hai ngàn thi thể, nhưng sâu trong lòng Lý Võ Thông hiểu rất rõ tập tính của người thú: Tộc người thú lợi dụng phương thức này đúng là để làm giảm áp lực của bộ tộc!
Chúng chỉ chừa lại chiến sĩ tinh nhuệ! Còn bọn người thú sức chiến đấu không đủ hùng mạnh, toàn bộ đều thông qua phương thức này để chết bớt đi! Tộc người thú đã tính toán thật hoàn hảo! Có thể nói: Đại Tế Ti thần bí của Tộc người thú kia vừa rất hùng mạnh, vừa là một nữ nhân có chỉ số thông minh khá cao!
Đúng vậy, Lý Võ Thông cũng biết nữ nhân đó, tuy nhiên, ông tuyệt đối không cho rằng nàng là nhân loại!
Cho tới bây giờ vẫn không cho là như vậy!
Một nhân loại làm sao có thể trà trộn vào giữa bộ tộc người thú, mà còn trở thành đại chủ tế còn mạnh hơn so với tộc trưởng của người thú, điều đó chắc hẳn mọi người đều nghĩ như vậy.
Phía sau tấm mặt nạ, sắc mặt của Lý Võ Thông có chút khó coi, ông biết lần này mình bị đại ca đâm một nhát sau lưng. May mà ông có tay trong ở thị trấn Tạp Mai Long, bằng không lần này mình không chết ắt cũng phải trầy da tróc vảy. Ít nhất quyền lợi phòng vệ ở thị trấn Tạp Mai Long này nhất định phải bị Thái tử thu về.
Nhìn mặt đất cả trong và ngoài thành ngổn ngang đầy thi thể người thú, Lý Võ Thông chợt mỉm cười, giơ tay vẫy tên cận vệ tới gần, nhỏ giọng phân phó vài câu. Thế là một lát sau, trong mọi ngóc ngách đường to hẽm nhỏ trong thị trấn đều truyền lại một tin tức: Nam Phương Vương vĩ đại, Nhị vương tử điện hạ tôn quý, muốn đích thân ủy lạo các anh hùng của đêm nay!
Nghe nghe tới... các anh hùng! Đó là một danh hiệu hấp dẫn người ta đến cỡ nào chứ! Đến ngay cả những phòng vệ quân kia thường ngày kiêu ngạo coi trời bằng vung cũng đều không kìm nổi nét vui mừng lộ rõ trên mặt, trên người còn mang những vết thương cũng không còn
cảm giác đau đớn! Nhị vương tử điện hạ đích thân ủy lạo bọn họ, hơn nữa xưng hô bọn họ là anh hùng. Trời ạ... Là một người quân nhân, còn có gì vinh dự hơn so với điều này nữa chứ?
Còn kẻ mạo hiểm và lính đánh thuê, cùng với các thanh niên nhiệt huyết trong thị trấn: tất cả đều như ngây dại! Thậm chí bọn họ hoài nghi chính mình là đang mơ hay tỉnh. Các hán tử này vừa rồi trong chiến đấu kiên cường như sắt đá không đổ một giọt lệ, lúc này lại có rất nhiều tiếng khóc rống nổi lên!
Bởi vì bọn họ đều nhìn thấy: nam nhân đứng ở trên lầu thành cao cao kia đang dùng tiếng nói khàn khàn, kêu gọi tất cả các anh hùng tham gia chiến đấu buổi tối nay hãy tập trung lại phía dưới!
Nam nhân kia vóc dáng cũng không cao, gương mặt ông bị che sau tấm mặt nạ kỵ sĩ, ông ta đứng ở nơi đó, thậm chí lưng có vẻ hơi còng... Nhưng đúng là dáng vẻ của một người đàn ông, trên người ông dường như mang theo khí chất cao quý trời sinh. Mỗi một câu nói của ông đều khiến cho mọi người ở phía dưới phát ra tiếng hoan hô ầm ĩ, và rơi lệ!

- Máu của các ngươi đổ ra sẽ không uổng phí! Trên sử sách của đế quốc sẽ ghi chép tên tuổi của các ngươi!
Đây là câu nói đầu tiên của Lý Võ Thông với mọi người phía dưới. Nguồn: http://truyenfull.vn
Ngay tức thì liền hun nóng tình cảm mãnh liệt của mọi người phía dưới! Đúng vậy! tên tuổi của bọn họ, sẽ được ghi vào sử sách... từng người!
Những kẻ mạo hiểm và lính đánh thuê đó tuy rằng có rất nhiều tiền của, nhưng từ trước đến nay vẫn không được phía chính phủ của đế quốc coi trọng, rất nhiều hán tử kiên cường đều không kìm được lệ nóng tuông trào.
Vinh quang gia tộc, bốn chữ này áp dụng thật thích hợp với bất cứ nhân loại nào!
Nếu như có thể, ai không muốn mình trở thành anh hùng?

- Các ngươi đều là anh hùng, những người đã tử trận kia cũng sẽ không chết uổng! Tên tuổi của họ cũng giống nhau, sẽ được ghi vào sử sách!
Lý Võ Thông hơi thấp giọng nói:
- Bây giờ... chúng ta hãy mặc niệm để tưởng nhớ tới những anh hùng đã chết vì tổ quốc!

Hàng ngàn người tại hiện trường, có đủ loại chức nghiệp, thậm chí có cả người làm công trong các cửa tiệm may, có tiểu nhị trong tửu lâu chạy ra đường, thậm chí có công nhân phụ trách vệ sinh môi trường của thị trấn Tạp Mai Long! Nhưng giờ phút này, mỗi người bọn họ đều ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực, đứng ở nơi đó, ánh mắt kiên nghị, tâm tình kích động!
Bất kể bọn họ đã từng làm nghề nghiệp gì, nhưng giờ phút này, bọn họ đều chỉ có một cái tên: Anh Hùng!
Tuy rằng trước đây phần lớn mọi người trong đó cũng không quen biết nhau, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì với việc bọn họ mặc niệm vì những người đã chết. Tình hữu nghị cao cả đã được thành lập nên là như thế. Tình đồng chí đồng đội ở trên chiến trường khẳng định là một cách thức hữu hiệu nhất!
Còn các học viên Học viện Đế quốc, tâm linh của bọn họ lại bị rung động thật sâu sắc!
Tình cảnh này cuốn hút thật sâu tâm tình của mỗi người bọn họ!
Vốn lúc trước, hơn phân nửa trong bọn họ đều nghĩ: Tất cả là quân công, là phong thưởng... Nhưng khi nhìn vào đám người đông nghìn nghịt, nam có nữ có, già trẻ đều có, nhìn ánh mắt chân thành của bọn họ, bên trong chứa đầy lệ nóng hổi, đang mặc miệm cho những người đã chết đi... rất nhiều học viên rốt cuộc không kìm nổi... lệ tuôn rơi!
Điều mắt thấy tai nghe ngày hôm nay vĩnh viễn sẽ khắc sâu vào trong nội tâm của họ, theo suốt cuộc đời của họ và sẽ trở thành một ký ức quý báu nhất, cũng sẽ ảnh hưởng sâu sắc nhất trên con đường phát triển của bọn họ mai sau!
Sự thật đã chứng minh rằng: Cả đám học viên của Học viện Đế quốc tham gia lịch lãm lần này, thành tựu của họ đã vượt trội so với bất cứ nhóm người nào trước đây!
Nói đến nguyên nhân này, về sau rất nhiều người tưởng nhớ lại nói: Trận chiến đấu năm đó ở thị trấn Tạp Mai Long đã ảnh hưởng tới bọn họ, khiến cho bọn họ hiểu được là một gã quý tộc, ngoại trừ lợi ích của gia tộc, ích lợi của bản thân, còn có một loại có thể cuốn hút tâm linh của bọn họ, đó chính là: Lòng Kiêu Hãnh Dân Tộc!
Làm một gã quý tộc của Đế quốc Lam Nguyệt, đối mặt với sự xâm phạm của dị tộc mà thành công bảo vệ chủ quyền lãnh thổ thần thánh của đế quốc. Điều đó khiến cho trong tâm hồn của tất cả bọn họ đều thêm một phần kinh lịch chưa từng có: Niềm kiêu hãnh vĩnh viễn cũng không thể hiểu thấu được!
- Các anh hùng đã chết đi đó! Người nhà của họ, vợ con của họ, đều sẽ nhận được trợ cấp của đế quốc! Chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho các anh hùng sau khi đổ máu vì tổ quốc, lại phải rơi lệ! Vì thế, bất kể là người chết hay người bị thương, hay là tất cả các anh hùng hôm nay tham gia chiến đấu bảo vệ thị trấn, tương lai của các ngươi đều do đế quốc an bài!
Lý Võ Thông vừa nói xong, tất cả mọi người phía dưới đều reo hò hoan hô ầm ĩ.

- Đế quốc vạn tuế! Nam Phương Vương vạn tuế!

- Quốc vương bệ hạ vạn tuế, Nam Phương Vương vạn tuế!

- Nam Phương Vương! Nam Phương Vương! Nam Phương Vương!
Cuối cùng, trong miệng của mấy nghìn người tại hiện trường chỉ còn lại có một cái tên Nam Phương Vương. Kể cả gần cả ngàn học viên của Học viện Đế quốc kia, trong mắt bọn họ chứa đầy vẻ cuồng nhiệt, lớn tiếng reo hò. Tiếng reo hò thật lớn như tiếng gầm thét của sóng thần, vang vọng khắp bầu trời của thị trấn Tạp Mai Long!
Trên gương mặt của Lý Võ Thông dưới mặt nạ kỵ sĩ lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Tâm tình của Lý Thiên Lạc vẫn luôn thắc thỏm lo âu rốt cục nhẹ nhõm, phụ thân vẫn đúng là phụ thân, tung ra chiêu này thật cao minh!
Đối mặt với nhân khí tăng vọt của Nhị vương tử Lý Võ Thông, có nhiều người xen lẫn trong đám đông cùng một lúc đều biến sắc mặt!
Còn trong lòng Lăng Tiêu thì thầm kinh hãi: Tính tình của thái tử điện hạ ra sao thì mình không biết, nhưng Nam Phương Vương điện hạ này, với chiêu thức đêm nay, quả thực là cao minh tới cực điểm!
Hôm nay ông ta đã trói buộc tất cả học viên quý tộc lên trên chiếc chiến xa của đế quốc, dùng cái danh hiệu anh hùng và một cơ hội ghi tên vào sử sách, liền lung lạc được mọi người!
Đúng vậy, đây là lần đầu tiên từ mấy trăm năm nay, nhân loại giao chiến đại quy mô với thú tộc, hơn nữa, còn đánh lùi cuộc tiến công của chúng!
Còn như tổn thất một chút tài vật kia... so với trận thắng lớn chưa từng có trong lịch sử của đế quốc, thì còn vấn đề gì để nói chứ?
Lăng Tiêu không khỏi có chút cảnh giác nhìn Lý Thiên Lạc đang hưng phấn bên cạnh mình, trong lòng thầm hạ quyết định: Về sau phải giữ khoảng cách với người này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.