Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 757: Thánh quang chiếu sáng khắp nơi





Đối với Bạch Sơn Thánh Giả, ấn tượng của Lăng Tiêu về hắn vẫn còn đọng lại rất nhiều năm về trước. Ở thời điểm Lăng Tiêu bị vây khốn trong pháp bảo mặt gương kia, lúc ấy cảm giác đối với Bạch Sơn Thánh Giả có thể dùng bốn chữ để hình dung, chính là: "sâu không lường được!"
Tuy rằng ở trên bảng Thiên Địa Nhân, thứ hạng của Bạch Sơn Thánh Giả cũng không tính là cao, nhưng bảng Thiên Địa Nhân đã có mấy vạn năm không có thay đổi mới, thực lực của mỗi người có còn duy trì ở cảnh giới năm đó hay không, bất kỳ ai cũng không biết rõ được. Cho dù là mấy vạn năm trước, thời kì cường thịnh huy hoàng của các cường giả đó, thì cũng không phải không có người ẩn giấu mình, cũng không ai dám cam đoan điều đó.
Cho nên, Lăng Tiêu cũng không hoàn toàn dựa theo bảng Thiên Địa Nhân để phán đoán thực lực của những người này, hắn chỉ tin tưởng vào hai mắt và thần thức cảm ứng mạnh mẽ của mình.
Ở Thánh Vực ba năm, trong thế giới đỉnh nội hơn ba mươi năm!
Mấy năm nay tuy rằng Lăng Tiêu cũng không có tu luyện tiên lực bản thân, nhưng bởi vì thôi diễn Địa Thủy Hỏa Phong các loại nguyên tố căn bản của thế giới, nên thần niệm của hắn trở nên vô cùng hùng mạnh! Hắn đứng ở nơi đó, cho dù hai tay trống trơn, toàn thân cũng không hề xuất hiện nửa phần sơ hở!

- - - - - - - - - - - - - - -

- Lăng Tiêu! Ta biết ngươi vì Tôn Lập tới. Tuy nhiên, hẳn ngươi cũng biết vì sao ta phải giết hắn?
Bạch Sơn Thánh Giả nhìn Lăng Tiêu xuất hiện ở trước mặt mình một cách xuất quỷ nhập thần, hắn cả kinh mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm toàn thân, ngay sau đó cố buông lỏng tỏ phong thái, giải thích.
Bạch Sơn Thất Quỷ phía sau Bạch Sơn Thánh Giả, thì đều cảnh giác, sắc mặt nhìn Lăng Tiêu không chút thiện cảm. Trong ánh mắt vài người trong đó lóe ra tia hiểm độc, mang tâm tư muốn phóng tới bất thình lình tiêu diệt Lăng Tiêu.
Thần thức của Lăng Tiêu mãnh liệt biết bao, làm sao lại không nhìn ra tâm tư của Bạch Sơn Thất Quỷ, tuy nhiên quả thực chênh lệch quá lớn hắn đâu thèm quan tâm tới tâm tình của bảy tên tiểu quỷ đó. Nguồn: http://truyenfull.vn
Lăng Tiêu lắc đầu, nói:
- Ta không muốn biết chuyện đó! Ta chỉ biết một điều, là ngươi giết người của ta, ngươi phải lấy mạng để trả lại!

Bạch Sơn Thánh Giả lập tức đứng sửng tại chỗ, cùng với Bạch Sơn Thất Quỷ phía sau hắn, đều sửng sốt: trước đây luôn luôn đều chỉ có bọn họ nói với người khác như vậy! Chưa từng có người nào dám nói chuyện với bọn họ như thế? Cho nên, cả đám đều ngơ ngác nhìn Lăng Tiêu, trong ánh mắt kia, dường như đang nhìn một con quái vật, một người chết!
Một trong Bạch Sơn Thất Quỷ phía sau Bạch Sơn Thánh Giả, lạnh lùng cười, thanh âm vô cùng bén nhọn khủng khiếp:
- Ngươi chính là Lăng Tiêu? Ngươi chính là chỗ dựa vững chắc sau lưng của Thục Sơn quốc trong lời đồn đãi kia? Tiểu tử! Nghe nói ngươi rất lợi hại, nếu không phải nể mặt mũi của ngươi, Thục Sơn quốc hiện tại đã không tồn tại! Như thế nào? Không cần để mặt lại sao? Còn dám chủ động tới nơi này chịu chết?

Một lão già khô gầy trong Bạch Sơn Thất Quỷ cũng cười mấy tiếng khặc khặc quái dị:
- Tiểu tử! Quả thực ngươi chán sống rồi! Ngươi cho là mọi người không biết nội tình của ngươi sao? Giết vài tên Thần chuyển thế là thực sự nghĩ rằng ngươi là thiên hạ vô địch sao? Ha ha ha! Có thể xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở nơi này, coi như thân pháp của ngươi lợi hại. Tuy nhiên, hôm nay nếu ngươi chạy thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta, chúng ta liền tự sát ngay!
Nói xong, một cơn gió lạnh thổi qua, Bạch Sơn Thánh Giả luôn cả Bạch Sơn Thất Quỷ tám người toàn bộ đều biến mất không thấy, trong không khí vang lên một chuỗi tiếng cười đắc ý:
- Lăng Tiêu! Ngươi không phải được xưng là tông sư trận pháp sao? Vậy ngươi hãy phá trận pháp được xưng là "Vô Giải" của tối cao thần này thử xem. Ha ha ha ha ha!

Bên người Lăng Tiêu, cuồng phong nổi lên bốn phía, gào thét liên tục, giống như có vô số oan hồn đang hò hét, gầm rú, rít gào ở trong đó, cùng nhau dật dờ cuốn tới Lăng Tiêu.
Trên đời này, không có địa phủ, không có thiên đàng, chỉ có sáu đạo luân hồi, nhưng bởi vì các loại nguyên nhân, chung quy sẽ có số cô hồn dã quỷ, còn có một số quỷ hồn oán niệm hùng mạnh, không thể luân hồi, chỉ có thể suốt ngày lơ lửng ở các nơi. Nếu như gặp được người thường, thậm chí sẽ phát sinh chuyện khủng khiếp: xuất hiện ác quỷ ăn tươi nuốt sống con người.
Nhưng võ giả trong Thánh Vực thân cường khí lực, yêu ma quỷ quái nào có thể đụng chạm tới thân thể? Cho nên, cho dù trong Thánh Vực này có quỷ hồn, cũng không ai để ý tới. Tuy nhiên, nếu như có người có thể làm cho ngàn vạn quỷ hồn, thậm chí là hàng tỉ quỷ hồn, dùng phương thức cực kỳ ác độc tụ tập cùng một chỗ, đồng thời dùng linh khí tẩm bổ cho chúng, dùng thần niệm hùng mạnh trấn áp bọn chúng. Như vậy, hàng tỉ cái quỷ hồn này cùng một chỗ, sẽ ngưng tụ ra tới lực lượng đủ khủng bố khiến cho người ta lạnh mình! Cho dù là Tối cao thần Thanh Hà, năm đó cũng đã từng cảm thán: trận Vô Giải này, nhập trận cũng chỉ có thể thông qua ý niệm và năng lượng hùng mạnh của bản thân, cứng rắn đột phá đại trận, mới có thể còn có đường sống!
Thanh Hà phát ra lời cảm thán như thế, bởi vì năm đó đã có người dùng trận pháp này để vây hắn! Hắn cũng phải dùng sức mạnh mới phá tan trận pháp này thoát ra được.
Bạch Sơn Thánh Giả và Bạch Sơn Thất Quỷ đều không cho rằng: Lăng Tiêu có thể có thực lực đột phá được trận pháp. Nếu vậy chẳng phải nói: Lăng Tiêu đã có được thực lực ngang với Thanh Hà sao? Quỷ cũng không tin nổi!
Bạch Sơn Thánh Giả cùng Bạch Sơn Thất Quỷ, đều cực kỳ đắc ý đứng ở ngoài trận. Chờ Lăng Tiêu hóa thành một bãi máu loãng, linh hồn thoát ra, sau đó mới vào trận thu thập linh hồn của Lăng Tiêu. Đến lúc đó, uy lực của trận pháp hung ác này sẽ càng hùng mạnh hơn!
Nên biết những năm gần đây Bạch Sơn Thánh Giả cùng Bạch Sơn Thất Quỷ, vì sao hàng năm lại đi khắp nơi ở Thánh Vực? Bạch Sơn Thất Quỷ vì sao lại hung ác như vậy? Lại thường xuyên giết chết một võ giả thực lực hùng mạnh? Hết thảy, đều là vì trận pháp này! Năm đó thời điểm Bạch Sơn Thánh Giả ở Thần giới, ngẫu nhiên thu được đầy đủ trận đồ trận pháp này. Sau khi sống lại ở Thánh Vực, hắn liền không ngừng bắt đầu hoàn thiện trận đồ này. Cũng vì câu nói của Thanh Hà năm đó, Bạch Sơn Thánh Giả đã theo như phần điều kiện Thanh Hà nói biến trận đồ này trở thành chỗ dựa ích lợi lớn nhất!
Hiện giờ, trận đồ này vẫn còn thiếu một linh hồn áp trận cực kỳ hùng mạnh. Vốn trước đây mục tiêu của bọn họ là Diệp Thiên, bởi vì bất luận theo thực lực hay là theo tố chất, Diệp Thiên đều có thể làm linh hồn áp trận. Tuy rằng có hơi yếu chút đỉnh, nhưng cũng tốt. Nhưng không nghĩ rằng, sau một trận chiến cùng Lăng Tiêu, Diệp Thiên mất tích, mọi người đều nghĩ Diệp Thiên đã chết, đến ngay cả thế lực hắn khổ tâm gầy dựng rất nhiều năm, cũng rất nhanh sụp đổ!
Trước đó, không ít người đều có cùng ý tưởng giống như Diệp Thiên: đó chính là tập trung lại các Thần chuyển thế. Bởi vì thực lực của các Thần chuyển thế này, đều mạnh hơn nhiều so với thực lực của người mạnh nhất trưởng thành từ bản địa Thánh Vực. Nếu có thể tụ tập những người này lại, đây sẽ là một lực lượng hùng mạnh bất kỳ ai cũng không dám xem thường!
Đáng tiếc Diệp Thiên đã thất bại! Những người ôm ý tưởng giống như hắn, cũng liền buông bỏ phương thức này.
Đối với Bạch Sơn Thánh Giả mà nói, hắn căn bản không thèm quan tâm tới những võ giả Thần chuyển thế linh tinh đó. Và vì thế hắn khinh bỉ Diệp Thiên! Thời điểm năm đó ở Thần Giới, đám Thần chuyển thế này đâu có đức hạnh gì chứ! Diệp Thiên chẳng lẽ không biết? Không ngờ lại còn vọng tưởng đi thu phục bọn họ, quả thực chính là nằm mơ ban ngày!
Có trận đồ trong tay, thiên hạ ta có! Đây cũng là dã tâm của Bạch Sơn Thánh Giả!
Lăng Tiêu đứng ở trong trận, vô số oán linh hùng mạnh phóng tới phía Lăng Tiêu, khiến hắn nhiều ít có chút không ngờ chính là: trong đó không ngờ lại có mấy gương mặt quen thuộc với hắn. Nhìn biểu tình trên mặt, lại dường như còn sót lại chút thần trí, nghiến răng nghiến lợi ập tới Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu có được vô số tín đồ, công đức hộ thể, hơn nữa một thân tiên lực vô cùng hùng hậu, những người này dù còn sống cũng không thể chạm tới thân hắn, càng đừng nói biến thành một linh hồn ma quỷ. Chút ma khí đó, cũng không có thể khiến công đức hộ thể của Lăng Tiêu sinh ra bao nhiêu rung động. Đám quỷ hồn phóng tới vốn đều mang theo oán niệm và hận ý thật lớn, bọn họ bị nhốt ở trong này không biết bao nhiêu ngày, không được tự do, không thể siêu thoát, đã sớm hoàn toàn thất vọng với tương lai của mình. Nên dưới sự tra tấn tâm linh này, lôi kéo người khác xuống nước, cũng là lạc thú duy nhất bọn họ còn có được hiện giờ!
Đáng tiếc chính là, mắt thấy như là một miếng điểm tâm ngọt ngào, cắn một miếng mới phát hiện, đó là một khối đá cứng rắn! Chẳng những không có gặm được chút nào, mà ngay cả răng nanh cũng bị rụng mất vài cái!
Linh hồn hung ác sau khi chạm tới công đức trên người Lăng Tiêu, liền thét gào gầm rít thảm thiết... gương mặt vặn vẹo dữ tợn, trên thân thể toát ra một màn sương khói. Vậy mà bị lực công đức trên người Lăng Tiêu làm cho hóa thành hư vô, biến thành năng lượng cho Lăng Tiêu!
Vừa mới trong nháy mắt, cứ như vậy biến mất chừng mấy trăm linh hồn ác quỷ! Không có linh hồn nào mà không phải là linh hồn hùng mạnh trong đại trận!
Lăng Tiêu nhưng cũng không lộ ra thần sắc cười nhạo, các quỷ hồn đó cũng đều là những người đáng thương không làm chủ được mình. Chân chính đáng chết! Là Bạch Sơn Thánh Giả đã nhốt bọn họ ở trong này không được tự do luân hồi!
Trên mặt Lăng Tiêu dần dần bao phủ một vầng hào quang từ bi! Hào quang này theo tiên lực của Lăng Tiêu không ngừng lan rộng ra phía ngoài, phật âm của Đại Tự Tại Tâm Kinh không ngừng vang lên bên trong trận pháp.
Từ thân thể Lăng Tiêu tản phát ra vầng hào quang màu trắng càng ngày càng nồng đậm. Thời điểm hào quang này va chạm vào thân thể các linh hồn, nguyên vốn biểu tình của linh hồn vặn vẹo dữ tợn, nhưng lại dần dần an bình trở lại, hắc khí trên linh hồn cũng dần dần biến mất, lộ ra gương mặt của từng người. Rất nhiều người trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười, hướng tới Lăng Tiêu chào kính.
Còn có một số oán linh năng lượng rất mạnh, cố vùng vẫy không chịu nhận Lăng Tiêu siêu độ, còn vọng tưởng giết chết Lăng Tiêu, nhưng trong vầng hào quang trắng, không ngừng có kiếm ý chém tan các oán linh phản kháng đó.
Phật gia cũng có kim cương trợn mắt phẫn nộ! Hạng người không thể siêu độ còn giữ trong lòng ác niệm, lưu lại làm chi? Để tiếp tục hại người sao?
Bạch Sơn Thánh Giả đứng ở ngoài trận, trên mặt lộ vẻ đắc ý, khóe miệng nhếch về phía trước, hừ một tiếng, nói:
- Nửa ngày rồi cũng không có chút động tĩnh, xem ra Lăng Tiêu kia cũng tầm thường thôi!

Trên mặt Bạch Sơn Thất Quỷ đều lộ ra vẻ cười nịnh, một người trong đó nói:
- Chúc mừng trận pháp của chủ nhân đại thành!

- Chúc mừng chủ nhân trận pháp đại...

"Ầm!"
Một tiếng nổ vang trời, cắt đứt câu nói a dua nịnh hót của đám Bạch Sơn Thất Quỷ, một luồng sáng trắng mãnh liệt bùng lên trước mắt bọn họ. Cái trận đồ trong lòng Bạch Sơn Thánh Giả, trong khoảnh khắc này trở nên cực kỳ nóng, khiến Bạch Sơn Thánh Giả gào lên một tiếng, trận đồ kia lập tức rơi xuống đất, chỉ nghe vang lên một tiếng giòn tan, vỡ nát!
Bạch Sơn Thất Quỷ đều si ngốc đứng nhìn. Tấm trận đồ đó bọn họ thường xuyên nhìn thấy, là từ da cự thú thời thượng cổ chế thành, vô cùng mềm mại, làm sao lại giống như tấm gương vỡ vụn?
Nhưng sự thật đúng như thế! Khi tấm trận đồ vỡ nát, Bạch Sơn Thánh Giả phun mạnh ra một búng máu tươi, chứa đầy phẫn nộ, hắn hét lớn:
- Giết hắn!

Bạch Sơn Thất Quỷ lập tức phản ứng lại, vừa gào thét, vừa nhào tới Lăng Tiêu!
Toàn thân Lăng Tiêu phát ra hào quang lực công đức, giống như thánh quang lọc sạch mọi điều ác ghê tởm trong vạn vật thiên hạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.