Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 720: Bách Hoa cốc





Phía trước mặt Lăng Tiêu chính là phía trên một sơn cốc. Đứng bên trên nhìn xuống, bên dưới là một biển hoa như vô tận, chạy dài ước chừng cả trăm dặm.
Tiên hoa đủ màu đón gió tung bay, đỏ, vàng, đen, tím, trắng...bảy sắc!
Cho dù là một người không có một chút thẩm mỷ, hoàn toàn tục tằn thì nhìn thấy cảnh đẹp như thế này cũng sẽ kinh ngạc tới ngây người ở chỗ này.
Gió nhẹ mơn man, trong không khí có một hương thơm say lòng người khiến người ta không đành lòng rời đi, lại càng không nhẫn tâm tiến vào giữa biển hoa này, sợ khi tiến vào sẽ làm nhơ bẩn vùng đất lành này.
Lăng Tiêu đứng trên đỉnh sơn cốc, lẳng lặng đứng trong thời gian rất lâu. Cho dù là một người đã quen nhìn những cảnh tượng tráng lệ núi lớn sông dài thì khi nhìn thấy biển hoa này cũng sẽ khiến tâm linh rung động.

- Tiểu Yêu, ngươi nói đồng xanh là ở chỗ này sao?
Lăng Tiêu nhẹ nhàng hỏi.

- Không sai, hẳn là ở phụ cận nơi này. Chủ nhân đi về phía trước một chút...

Lăng Tiêu nghe vậy liền triển khai song chưởng, thân thể rơi xuống phía dưới nhưng lại ngừng lại ở phía trên đóa hoa một chút, không giẫm lên hoa. Dường như hắn cũng không lỡ phá hoại cảnh bình an nơi này.
- Người nào? Đứng lại!

Lúc này đột nhiên từ trong biển hoa truyền ra một tiếng quát nhẹ.
- Dám động đậy ta sẽ không khách khí đâu!

Lăng Tiêu nhất thời ngây ngẩn cả người. Thực sự rất kinh ngạc. Không ngờ lại có người có thể tới gần mình như vậy mà không hề có cảm ứng. Ngày nay thần thức của Lăng Tiêu khi tỏa ra có thể bao trùm phạm vi mười vạn dặm. Bình thường dù không có một chút phòng bị thì trong vòng phương viên mười dặm dù là gió thổi cỏ lay cũng không thể giấu diếm được hắn. Mà người vừa phát ra tiếng nói lại ở cách hắn không quá trăm thước. Mà ngay cả tới bây giờ hắn vẫn không hề cảm nhận được chút nào. Chuyện tình quái dị như vậy thì làm sao mà hắn lại không sợ hãi được cơ chứ?
Khuôn mặt Lăng Tiêu hiện lên nụ cười, mở hai tay, ý nói mình không có bất cứ ác ý gì.
- Đem vũ khí của ngươi ném qua đây!

Đối phương không có chút khách khí gì, trực tiếp quát.
Lăng Tiêu hơi nhíu mày. Lúc này hắn đã sớm phát hiện ra ở trong đám hoa ở cách mình trăm trượng có một nữ tử tay cầm cung, mũi tên đang chỉ vào phía mình nhưng lại không truyền ra chút dao động năng lượng nào. Chỉ có thần thức của Lăng Tiêu tràn tới như thủy ngân tới người nàng mới cảm giác được chút dao động.
Lăng Tiêu giật mình. Trong lòng hắn nghĩ trên người cô gái này hẳn nghĩ trên người cô gái này hẳn là có một pháp bảo che giấu tra xét. Pháp bảo có thể ngăn cản một Tu Chân giả có tu vi Độ Kiếp Kỳ tra xét thì hẳn là không tồi.
- Ngươi là ai? Ta không có ác ý, chỉ là đi ngang qua nơi này mà thôi.

Khóe miệng Lăng Tiêu lộ ra một nụ cười nhạt, tiếng nói nhu hòa vang lên.
- Câm mồm!

Nữ tử kia dường như có địch ý rất lớn với Lăng Tiêu. Hắn vừa dứt lời nàng đã nổi giận quát:
- Loài người đều giảo hoạt và nham hiểm. Đây là lãnh địa của Tinh Linh tộc, kẻ ngoại nhân như ngươi tới đây hiển nhiên là không có ý gì tốt!

Tinh Linh này có lẽ là vì kích động hoặc là sợ hãi nên tiếng nói bén nhọn lại kèm có chút run rẫy.
Trên mặt Lăng Tiêu hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ. Hắn nếu muốn làm hại Tinh Linh này thì căn bản không cần phí sức. Một kiếm chém tới liền có thể xử lý Tinh Linh này. Chẳng qua nể mặt Karina, Lăng Tiêu cũng không muốn đại khai sát giới đối với tộc nhân của Tinh Linh tộc.

- Ngươi đừng khẩn trương. Ta đích xác không có ác ý. Ta tới nơi này là vì một bằng hữu Tinh Linh tộc gọi tới. Mong ngươi hãy tin tưởng ta...

- Bằng hữu Tinh Linh tộc? Ngươi nói dối! Tinh Linh tộc tuyệt đối không thể trở thành bằng hữu của loài người!
Tiếng nói cao vút lại vang lên một lần nữa, khiến cho màng tai người ta nghe hơi khó chịu.
Lăng Tiêu chay mày, trong lòng bắt đầu cảm thấy phản cảm với Tinh Linh này. Theo ý tứ của nàng thì làm bằng hữu với loài người dường như là một chuyện vô cùng sỉ nhục.
Lăng Tiêu vừa muốn nói thì đột nhiên nghe thấy Tinh Linh kia a một tiếng, sau đó đột nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi là bằng hữu của tiện nhân Karina kia? Nhất định rồi! Ngoài nàng ra thì làm sao lại có thể có người khiến Tinh Linh mất mặt...á...

Tinh Linh này còn chưa nói xong đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm ập tới, mũi tên trong tay theo tiềm thức bắn ra, vù một tiếng, xé gió bay đi. Tuy nhiên nó không trúng bất cứ vật gì mà cái cổ mảnh khảnh của nàng đã bị túm lấy, khiến câu nói tiếp theo của nàng phải nuốt ngược trở lại.
Sau đó Tinh Linh liền không thở nổi, cảm giác như có một ngọn núi lớn đè lên ngực mình, dường như sắp chết tới nơi. Nàng trợn trắng mắt, liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi khống chế của người này. Chẳng qua chờ đợi nàng chính là những ngón tay càng siết chặt. Nàng thậm chí đã nhìn thấy hình dáng của thần Tinh Linh. Nghe nói mỗi một Tinh Linh khi chết đều trở về trong lòng nhực của thần Tinh Linh. Tinh Linh này nghĩ, chẳng lẽ mình đã phải đi gặp thần Tinh Linh rồi sao? Đang nghĩ tới đây thì cảnh vật mơ hồ trước mắt trở nên rõ ràng. Đôi mắt lạnh băng vô tình của người nọ lại một lần nữa xuất hiện, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng.
Còn dám nói linh tinh, ta sẽ bóp chết ngươi!
Tiếng nói lạnh như băng của Lăng Tiêu rốt cục khiến Tinh Linh này hiểu được, nhân loại trước mắt này vô cùng cường đại, có thể dễ dàng quyết định tính mạng của nàng.
Thật là đáng sợ!
Trong mắt Tinh Linh này cuối cùng cũng hiện lên một tia sợ hãi.
- Nghe được thì chớp mắt một cái đi!

Tinh Linh đang dùng sức chớp mắt, trong ánh mắt hiện lên vẻ khẩn cầu.
Trong lòng Lăng Tiêu cười lạnh: Tinh Linh cũng chẳng phải là cứng rắn lắm đâu.
Nghĩ vậy, nắm tay Lăng Tiêu nhẹ nhàng buông lỏng ra một chút. Lúc này hắn không có chút thương hương tiếc ngọc. Phải biết rằng nơi này là địa bàn của Tinh Linh tộc. Hơn nữa trên đảo này có khả năng còn có một số kẻ rất cường đại. Lăng Tiêu đương nhiên không tự đại tới mức cho bản thân là vô địch.

- Nghe ý ngươi vừa nói thì ngươi biết Karina. Ngươi nói xem nàng đã xảy ra chuyện gì? Đôi mắt lạnh lùng của Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào Tinh Linh này. Đối với nàng Lăng Tiêu không ngại ở địa phương tuyệt mỹ này đại sát phong cảnh một lần, bóp chết một Tinh Linh không biết điều này.

Hiển nhiên là Tinh Linh đã cảm nhận được sát khí trong mắt Lăng Tiêu. Nếu nói dối khẳng định là mình sẽ không có kết cục tốt. Nàng vội vàng gật đầu, tỏ vẻ thừa nhận, sau đó nói:
- Có một vũ giả cường đại loài người lên đảo muốn mang Karina đi. Chẳng qua thần Đông Hải ngăn cản. Thần Đông Hải đánh với hắn mấy ngày mấy đêm, hình như là đánh bại được vũ giả loài người đó. Chẳng qua vũ giả đó không rời đi mà vẫn còn đang trên đảo. Thần Đông Hải dường như cũng không có biện pháp gì bắt hắn. Mặc dù đánh bại được người đó nhưng hình như lại cũng hơi sợ hắn. Ta cũng không biết tại sao. Karina đã bị các trưởng lão trong tộc đồng ý giao ra rồi nhưng thần Đông Hải lại không đồng ý. Hiện giờ tình hình đang rơi vào thế giằng co.
Lăng Tiêu nheo mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tinh Linh này. Từ dao động tinh thần của Tinh Linh này cảm giác được nàng không nói dối. Chẳng qua một Tinh Linh bình thường thì làm sao có thể biết nhiều việc như vậy chứ? Hơn nữa lúc ban đầu nàng còn dám mắng Karina là tiện nhân nữa chứ. Nghe giọng nói thì tựa hồ là rất coi thường Karina. Nếu là một Tinh Linh tầm thường thì sợ có ba lá gan cũng không dám nói. Không nói tới việc Karina đã đem thánh vật của Tinh Linh tộc là Vô ảnh cung về. Lại nói trên thân thể Karina có huyết mạch hoàng giả của Tinh Linh tộc, không phải ai cũng dám trào phúng nàng như vậy.

- Ta, những gì ta biết ta đã nói rồi, ngươi...ngươi đừng giết ta!

Tinh Linh kia hết sức sợ hài nhìn Lăng Tiêu.
- Nếu ngươi giết ta Tinh Linh tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Nhân loại...

- Nghe đây, ta cũng không muốn giết ngươi, chẳng qua ngươi phải phối hợp với ta mới được. Nếu không ta không ngại cho ngươi biết, chết không phải đáng sợ, đáng sợ chính là sống không bằng chết!

Lăng Tiêu lạnh lùng nói, phối hợp với vẻ mặt dữ tợn khiến cho Tinh Linh kia run lẩy bẩy, vội vã gật đầu.
- Ta, ta se phối hợp với ngươi. Ngươi nói gì thì ta sẽ làm cái đó.

Cho tới lúc này, tất cả dũng khí và can đảm của Tinh Linh này đã bị uy áp cường đại của Lăng Tiêu làm cho tan nát.
- Tốt rồi, ta hỏi ngươi, Karina lúc này quay về nơi này có mang theo vật gì hay không?
Lăng Tiêu lúc này nới lỏng cái cổ của Tinh Linh kia. Hắn cũng không sợ nàng kêu to, lại càng không sợ nàng chạy trốn. Bốn phía xung quanh đã bị hắn bày kết giới. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

- Đồ vật? Ngươi nói chính là Vô ảnh cung sao?

Tinh Linh này cũng không né tránh vấn đề này. Bởi vì chuyện này tất cả mọi người trong Tinh Linh tộc đều biết, hơn nữa cũng bởi vậy mà khiến cho mọi người chấn động. Bất mãn của nàng đối với Karina hơn phân nửa là từ Vô ảnh cung này mà ra!
Bởi vì Karina mang Vô ảnh cung trở về, hơn nữa có thế sử dụng nó khiến cho công chúa của Tinh Linh tộc Tạp Kỳ Nhi phi thường phẫn nộ. Nàng vẫn xem thường Karina. Mặc dù nàng cũng có huyết thống hoàng tộc nhưng dù sao cũng là từ nhân giới phi thăng lên. Trong mắt Tinh Linh tộc ở thánh địa, nhân giới chỉ là một địa phương nhơ bẩn mà thôi!
Từ một địa phương nhơ bẩn thì là sao có thể sạch sẽ chứ? Hơn nữa thực lực của nàng lại yếu như vậy, làm sao xứng đáng được dùng loại thánh vật như Vô ảnh cung?
Nhưng không ngờ được chính là không hiểu các trưởng lão suy nghĩ thế nào, lại đáp ứng cho nàng ta tạm thời giữ Vô ảnh cung. Tạp Kỳ Nhi đỏ mắt, mấy lần muốn cướp Vô ảnh cung từ Karina nhưng không thành công, bới vậy ghi hận trong lòng.

- Vô ảnh cung nọ vẫn ở trong tay Karina! Lần này nàng định dùng Vô ảnh cung nhân loại kìa nhưng không thành công.
Tạp Kỳ Nhi vừa nói vừa nhếch môi, trong lòng thầm cười lạnh: Đúng là thứ nữ nhân không biết sống chết!
Lăng Tiêu gật đầu, sau đó hỏi:
- Đông Hài thần kia là ai?
- Đông Hải thần... Chính là Đông Hải thần. Hắn là thần bảo vệ Đông Hải. Dù là Tinh Linh tộc hay là thú tộc, hay Ma tộc... tất cả ngoại hải dị tộc đều công nhận hắn là thần!
Lăng Tiêu nheo mắt, trong lòng chấn động. Xem ra mấy tay thần linh này không phải chỉ có một hai người. Sợ rằng từ nhiều năm trước đã có người bắt đầu chỉnh hợp thế lực. Đông Hải thần này làm Lăng Tiêu nhớ tới Đông Hải quái khách đứng thứ hai trong Thiên bảng. Không biết song phương có chút liên quan gì hay không.

- Này nhân loại, ta cũng đã nói hết với ngươi rồi, ngươi có nên bỏ qua cho ta không vậy? Đôi mắt Tạp Kỳ Nhi vụt sáng, nhìn Lăng Tiêu đầy vẻ đáng thương, cầu khẩn.

Lăng Tiêu hừ nhẹ một tiếng. Nếu hiện giờ thả nàng ra thì sợ rằng không quá nửa canh giờ, tất cả mọi người trên đảo sẽ biết tới sự tồn tại của mình. Hắn lạnh lùng nhìn Tinh Linh một cái, lạnh giọng nói"
- Hiện giờ còn không được!

Lăng Tiêu vừa nói vừa đưa mắt nhìn gốc hoa rất lớn bảy màu cực kỳ xinh đẹp! Hình như gốc hoa này không giống với những bông hoa bảy sắc xung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.