Trong Vọng Thiên thành, Ngô Anh đang cau mày, con trai cả Ngô Dung đứng bên cạnh khẽ khuyên:
- Phụ thân, ngài cũng đừng quá lo lắng. Dù Thục Sơn phái không ngăn cản được đợt tấn công lần này của Liên Minh Phương Nam thì muội muội cũng sẽ không có vấn đề gì đâu.
- Ôi, không phải ta lo lắng cho muội muội của ngươi, ta lo…Nếu Thục Sơn phái thắng, chúng ta sẽ tự xử như thế nào đây?
Ngô Anh đầy bụng tâm sự trả lời con trai một câu. Nếu là trước khi gặp Lăng Tiêu lão sẽ không trực tiếp nói thẳng tâm sự ra với con trai của mình, nhưng hiện nay lớp lớp anh hùng xuất hiện trong Thánh Vực làm Ngô Anh cảm thấy mình đã già, lão cảm thấy mình đã không còn theo kịp thời đại nữa.
- Thục Sơn thắng sao?
Giọng nói Ngô Dung có chút buồn cười, hắn nghiêng người nhìn phụ thân:
- Cha, người đã hồ đồ rồi sao? Lần này Liên Minh Phương Nam kéo đến đây mười vạn quân tinh nhuệ đấy! Quy mô của cuộc chiến này đã không phải là vấn đề mà vài người có thể nắm trong tay được nữa. Cho dù một người có hùng mạnh đến mức nào, thì đối mặt với đòn tấn công của một vạn người cũng phải rút lui. Trừ khi…Lăng Tiêu đã xem thường quy tắc này ở Thánh Vực… …. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Ngô Anh lắc đầu rồi không nói gì nữa nhưng trong lòng lão lại thầm nghĩ:
- Con của ta, ngươi đã sai rồi. Lần này Thục Sơn có tám phần thắng, bởi vì từ trước đến nay ta chưa từng nhìn thấu bản chất con người tên Lăng Tiêu kia.
- Dung nhi, những võ giả từ Tiên Thiên trở lên trong gia tộc chúng ta tổng cộng có bao nhiêu người?
Ngô Anh trầm mặc một lúc rồi đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Phụ thân…Ngài muốn… ….
Ngô Dung nhìn phụ thân mà cảm thấy không xác định được, vẻ mặt hắn trở nên không dám tin. Phụ thân muốn làm cái gì? Muốn đem toàn bộ gia tộc ra đánh cuộc sao? Nhưng…Muốn đánh…Thì cũng phải đặt tiền cược lên người Liên Minh Phương Nam chứ? Dù Lăng Tiêu đúng là có ơn cứu mạng mình, nhưng trước mặt là lợi ích khổng lồ của gia tộc thì ân oán cá nhân có thể tính vào được sao?
Ngô Anh gật đầu thật mạnh, giống như đang muốn động viên tinh thần cho chính bản thân vậy, lão trầm giọng nói:
- Trả lời ta!
Đã nhiều năm không quản lý mọi chuyện nhưng đúng vào thời khắc quan trọng thì Ngô Anh lại biểu thị sự uy nghiêm của một gia chủ. Ngô Dung không nhịn được phải trả lời:
- Tổng cộng có một trăm chín mươi ba võ giả cảnh giới Tiên Thiên, cảnh giới tu luyện giả có bảy mươi lăm tên, có hai…Lão tổ tông cảnh giới đại viên mãn.
Ngô Anh gật đầu, nếu đợi đến tình cảnh không thể thay đổi được nữa thì làm gì có thể báo đáp lại Thục Sơn phái đây? Đến khi Liên Minh Phương Nam phá vỡ Thục Sơn thì Vọng Thiên thành còn có kết quả tốt sao?
- Dung nhi, ngươi…Tự mình chỉ huy quân đội, cầm lấy lệnh bài gia chủ của ta ra lệnh cho tất cả võ giả trong gia tộc biết. Ngoài hai lão tổ tông cảnh giới đại viên mãn, tất cả đều phải đi…Chi viện Thục Sơn.
- Cha… ….
- Không nói nhiều! Chấp hành mệnh lệnh!
- Vâng!
Dù trong lòng Ngô Dung cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng hành động của hắn lại không có bất kỳ do dự, đây cũng là thói quen từ nhỏ đến lớn của hắn.
Lúc này đột nhiên có một âm thanh rất trầm vang lên:
- Đợi đã… ….
Vẻ mặt Ngô Dung trở nên vui vẻ, bởi vì âm thanh mà hắn vừa nghe thấy chính là của một trong hai lão tổ tông cảnh giới đại viên mãn của Ngô gia. Nếu đã có lão tổ tông lên tiếng, thì hắn không sợ phụ thân phản đối nữa.
- Lão tổ tông sao ngài lại ra đây?
Trên mặt Ngô Anh lộ ra một nụ cười, lão là gia chủ Ngô gia nhưng khi đối mặt với hai lão tổ tông thì lại không dám có chút bất kính nào.
- Hai lão già chúng ta cũng phải đi!
- Cái gì?
Không những là Ngô Dũng mà ngay cả Ngô Anh cũng trở nên sửng sốt, lão đưa mắt nhìn một lão già tóc bạc đang đi vào rồi hỏi:
- Lão tổ tông, ý của người là?
Lão già vung tay chặn lời Ngô Anh, nói:
- Nếu không phải Lăng Tiêu tông chủ tặng đan dược thì lão già này và nhị thúc tổ của ngươi sao có thể đột phá cảnh giới người tu chân? Làm sao có thể tiến vào cảnh giới đỉnh phong của võ giả trong Thánh Vực? Cho nên lần này chúng ta bắt buộc phải đi, Anh nhi, ngươi làm việc rất tốt.
Lão già nói xong thì đưa mắt nhìn thoáng qua Ngô Dung đang mặt đỏ tía tai rồi thản nhiên nói:
- Dung nhi, ngươi phải nhớ kỹ, tương lại ngươi sẽ là chưởng môn nhân của Ngô gia. Chưởng môn nhân giống như một người cầm lái điều khiển hướng đi của gia tộc trong tương lai, tất cả moi thứ đều được ngươi khống chế trong lòng bàn tay, nếu ngươi sai thì toàn bộ gia tộc sẽ đổ vỡ trên tay ngươi. Loại người cả đời tu luyện như chúng ta không được phép bất chính! Những chuyện làm người đời khinh thường và chê cười thì Ngô gia ta sẽ không làm! Ngươi…Đã hiểu chưa?
Ngô Dung bị những lời nói của lão tổ tông làm cho đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn cúi đầu rồi khẽ nói:
- Tôn nhi đã hiểu!
- Hiểu là tốt, lúc này hai người chúng ta sẽ chỉ huy quân đội, ngươi cứ ở lại nhà đi!
Tất cả những động tĩnh của Ngô gia đều được hai gia tộc khác trong Vọng Nguyệt thành biết được rất nhanh. Lúc này Lý Thắng và Vương Thành đang ngồi cùng một chỗ, sau khi nghe thấy những gì thủ hạ báo cáo thì đều nhíu mày.
Vương Thành nhìn Lý Thắng rồi khẽ nói:
- Lão gia hỏa Ngô Anh kia lần nào làm việc cũng ra ngoài dự đoán của mọi người, lần này hắn muốn làm gì đây?
Lý Thắng trầm ngâm nói:
- Theo ta thấy hắn nhất định muốn nịnh nọt Liên Minh Phương Nam, hắn mang theo quân đội đi giúp bọn họ tấn công Thục Sơn phái. Ngươi cũng biết nếu Liên Minh Phương Nam đã tấn công Thục Sơn phái thì chắc chắn sẽ không bỏ qua Vọng Nguyệt thành này. Đến lúc đó ngoại trừ việc đầu hàng thì chúng ta không còn đường sống nào khác. Nếu bây giờ ai chủ động biểu hiện ý nghĩ muốn giúp đỡ thì sau này sẽ có rất nhiều lợi ích từ Liên Minh Phương Nam! Dù sao…Vọng Thiên thành này vẫn được ba nhà chúng ta quản lý.
Vương Thành lắc đầu, hắn có vẻ không đồng tình với ý tưởng của Lý Thắng:
- Lý huynh, ta cũng không dám gật bừa với suy đoán của huynh. Theo ta thấy lần này Ngô Anh đã dốc hết vốn ra rồi. Chuyện con gái của hắn ở trong Thục Sơn phái thì ai cũng biết, năm xưa Đại công tử Tư Đồ Bằng Hạc của Tư Đồ gia cũng vì chuyện đó mà từng nói hắn sẽ không để yên cho tên Lăng Tiêu kia. Cho nên, theo ta thấy thì Ngô Anh đang đánh cuộc Thục Sơn phái thắng.
- Thắng sao?
Lý Thắng cười một tiếng khinh thường:
- Dựa vào cái gì để thắng? Một mình Lăng Tiêu cho dù có mạnh thì đối mặt với những đòn tấn công của mười vạn đại quân tinh nhuệ cũng vì mệt mà chết. Ta không tin hắn còn đám sử dụng những lực lượng mạnh mẽ trên mặt đất.
Vương Thành hơi do dự nhìn Lý Thắng, sau đó nói:
- Chẳng lẽ chúng ta không phải phái người ra sao? Nếu Thục Sơn phái chiếm được ưu thế thì chúng ta sẽ giúp Thục Sơn phái, nhưng nếu Thục Sơn phái yếu thế thì chúng ta sẽ hổ trợ Liên Minh Phương Nam. Đến giai đoạn cuối cùng, dù bất cứ bên nào thắng chúng ta cũng đều đạt được nhiều lợi ích, thế nào?
Sau khi Lý Thắng nghe xong thì cũng cảm thấy hơi rung động, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Biện pháp của ngươi rất tốt. Bây giờ mỗi người chúng ta phái ra một trăm tên đi theo phía sau Ngô gia, sau đó sẽ xem tình hình mà quyết định.
... ....
Ba ngàn dặm về phía tây bắc Thục Sơn phái, có một nhánh quân khoảng hơn hai vạn người đang ẩn náu.
Mạc Vong đứng trên một vị trí cao nhìn về phía Thục Sơn phái, những suy nghĩ trong lòng hắn rất phức tạp.
- Liên Minh Phương Nam đã thật sự tấn công Thục Sơn phái, mười vạn quân tinh nhuệ. Toàn bộ Thục Sơn phái thì có bao nhiêu người? Chưa chắc đã đủ bốn vạn người! Cho dù tất cả đều là tinh nhuệ thì có thể thắng được Liên Minh Phương Nam sao? Đặc biệt là Liên Minh Phương Nam đã phá vỡ trận pháp thần kỳ nhất của Thục Sơn phái... ....
Mạc Vong cảm thấy do dự, khoảng thời gian gần đây giữa Liên Minh Nam Châu và Liên Minh Phương Nam đều có những trận chiến quy mô nhỏ, hơn nữa lại thắng thì nhiều mà bại thì rất ít. Những lợi ích từ việc xây dựng quốc gia đã được biểu hiện ra rõ ràng, đây mới đúng là quân đội chân chính.
Cho nên cả Liên Minh Phương Nam và Liên Minh Nam Châu đều bắt tay vào công cuộc xây dựng đất nước và xưng đế, đã bắt đầu tiến hành thanh trừ nội bộ. Nhưng những chuyện thế này nếu không có một người có khí thế đặc biệt hùng mạnh nhúng tay vào thì dù thế nào cũng gặp phải rất nhiều phiền phức, cũng không phải dễ dàng thực hiện.
Đây cũng chính là những suy nghĩ trong lòng của Mạc Vong, chính hắn cũng cảm thấy lòng dạ rối bời.
- Bệ hạ!
Có người ở phía sau Mạc Vong lên tiếng nhắc nhở:
- Còn nửa canh giờ... ....
Trước đó Mạc Vong đã quyết định sau hai canh giờ nếu Thục Sơn phái không bị tiêu diệt thì bọn họ sẽ ra tay giúp đỡ. Bởi vì trong lòng Mạc Vong cũng hiểu, một khi Hộ Sơn đại trận bị phá thì Thục Sơn phải cũng chưa chắc kiên trì được trong vòng một khắc, như vậy sao có thể duy trì được hai canh giờ đây?
Nhưng lúc này khi trinh sát truyền tin về thì rõ ràng tình hình đang nghiêng về phía Thục Sơn phái. Bởi vì sau một khoảng thời gian dài như vậy mà Liên Minh Phương Nam thậm chí còn chưa thể tấn công vào trong Thục Sơn phái, bây giờ hai bên vẫn còn đang chiến đấu với nhau ở ngoài rìa Thục Sơn.
Mạc Vong vung tay lên, trầm giọng quát:
- Truyền lệnh xuống! Tất cả mọi người tiến thẳng về phía Thục Sơn, giáo huấn cho những tên ranh con Liên Minh Phương Nam một bài học cho ta.
- Tuân lệnh!
Hai vạn người ầm ầm trả lời, tất cả đều đứng thẳng người, một đám đàn ông vạm vỡ và cực kỳ nhanh nhẹn phóng thẳng về phía Thục Sơn phái.
... ....
Tôn Thiết cảm thấy kinh hoàng, bởi vì lúc này hắn phát hiện ra toàn bộ đội ngũ của Liên Minh Phương Nam đều bị người ta cuốn lấy. Giống như những cây rong bên trong hồ nước đang quấn lấy chân người, nếu càng vùng vẫy dữ dội thì lại quấn lấy càng chặt.
- Bên dưới...Là một chiến trận!
Tôn Thiết cuối cùng cũng có thể nói ra khỏi miệng, trong giọng nói của hắn có chút cay đắng.
Tương Vân Bưu không tin vội vàng bắt bẻ lại:
- Tôn trưởng lão đừng vội đề cao khí thế của người khác mà tự diệt uy phong của chính mình. Nếu theo như lời ngươi nói thì Thục Sơn phái là thần sao? Vài vạn người cũng có thể tạo thành trận pháp được à? Hừ! Ăn nói hồ đồ.
Sau khi Tôn Thiết bị Thủy Trường Xuân cướp mất tất cả quyền lợi thì Tương Vân Bưu cũng chẳng thèm đặt hắn vào trong mắt. Tuy Tôn gia khí thế cực lớn nhưng Tương gia cũng không kém, huống hồ bây giờ Tương Vân Bưu hắn đã có quan hệ với Thủy Trường Xuân, còn thân thiết hơn Tôn gia rất nhiều.
Tôn Thiết thở dài, cũng không thèm tranh chấp với Tương Vân Bưu. Đã đến giai đoạn này thì nói cái gì cũng vô dụng, một khi tên đã rời khỏi cung thì người nào có thể thu hồi lại được?
Thành công hay thất bại, cũng chỉ được gói gọn trong một trận chiến này mà thôi.
Đột nhiên có người chỉ tay xuống phía dưới rồi hô lên kinh hoàng:
- Nhìn kìa! Thục Sơn phái thay đổi trận pháp rồi.
Ánh mắt của tất cả đám người ở đây đều nhìn xuống vị trí mà người kia đang chỉ. Quả nhiên người của Thục Sơn phái bên dưới đang cố ý bày ra một đồ hình gì đó, những người bên trong lại liên tục đan xen nhau vào nhau. Chỉ trong khoảnh khắc, ngay cả Tương Vân Bưu luôn cố gắng xem thường những phòng ngự của Thục Sơn phái cũng nhịn không được phải biến sắc.
Tất cả người của Thục Sơn phái bên dưới không biết đã tạo thành một đại trận phức tạp từ khi nào. Chỉ hơn ba vạn người đã bao vây hơn mười vạn quân đội tinh nhuệ của Liên Minh Phương Nam.
Hơn nữa đại trận này hình như có uy lực rất mạnh, mỗi khi có một thay đổi đơn giản thì rất nhiều chiến sĩ tinh anh của Liên Minh Phương Nam phải ngã xuống.
Giống như đang thắt cổ người ta lại vậy.
Rõ ràng nhân số của Liên Minh Phương Nam bên này rất đông, nhưng khi đại trận do tất cả mọi người Thục Sơn phái tạo thành có thay đổi thì làm cho phạm vi hoạt động của đám người Liên Minh Phương Nam càng ngày càng nhỏ. Có thể thấy thực lực của Thục Sơn phái không phải là rất mạnh nhưng vẫn có rất nhiều chiến sĩ tinh anh của Liên Minh Phương Nam bỏ mạng dưới kiếm của bọn họ.
Đến khi ba gia tộc ở Vọng Thiên thành và đại quân của Mạc Vong chạy đến thì đều phải trợn mắt há mồm nhìn trận chiến trước mặt, cả đám người giống như đều đã bị hóa đá