Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 705: Khí thế của Triệu Dũng





Người chết trong tay Triệu Dũng đã không thể đếm xuể, trên người hắn tuy không nhìn thấy một giọt máu nào nhưng sát khí ngập trời hình như lại có thể làm cho mắt của người khác đau đớn.
Những chiêu thức của Triệu Dũng hầu như đều hết sức đơn giản và cứng nhắc, nhưng như vậy lại càng làm cho vẻ mặt người ta phải trắng xanh. Vung tay chính diện…Đâm ngược ra phía sau…Đâm nghiêng…Dù kẻ địch từ bất kỳ phương hướng nào phóng đến thì đều bị Triệu Dũng giải quyết bằng một loại tốc độ nhanh không thể tin nổi.
Đột nhiên có mấy người từ trong Thục Sơn phóng ra như tia chớp, khi ánh mắt của bọn họ rơi lên người Triệu Dũng thì đều cảm thấy sửng sốt. Một người đàn ông vạm vỡ có bộ râu quai nón trầm giọng hỏi:

- Ngươi là người phương nào?

Triệu Dũng biết đây chính là những người trong Thục Sơn phái phóng ra, hắn thầm nghĩ:

- Phản ứng của những người trong môn phái của sư phụ làm người ta phải lo lắng, nhưng những điều này cũng không đến lượt ta phải chỉ bảo. Nếu ta có cơ hội gặp được sư phụ, chỉ cần một khoảnh khắc thôi cũng được rồi.

Triệu Dũng thầm nghĩ trong lòng rồi thuận miệng nói:

- Người gặp chuyện bất bình thôi.

Người đàn ông có bộ râu quai nón chính là Lăng Vũ, khi hắn nghe thấy câu trả lời của tên bùng ra luồng sát khí phóng thẳng lên tận trời này thì cảm thấy dở khóc dở cười. Nhưng hắn biết thiếu gia nhà mình giao thiệp rộng rãi, nói không chừng đây là một người bằng hữu nào đó cho nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Trên người kẻ này tuy có tà khí và mùi máu tanh làm hắn cảm thấy không thoải mái nhưng Lăng Vũ cũng không cần quan tâm. Tập tính giang hồ năm xưa vẫn còn được giữ lại rất nhiều trên người hắn, trong đó quan trọng nhất cũng chính là nghĩa khí. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Sau khi nghĩ vậy, Lăng Vũ cười nói:

- Vậy thì xin đa tạ huynh đệ. Tạm thời không có thời gian nói chuyện phiếm, đợi sau khi giết sạch quân giặc thì mời ngươi vào Thục Sơn nói chuyện.

Triệu Dũng hơi lắc đầu, đang định từ chối, hắn biết thân phận của mình không thích hợp tiến vào Thục Sơn. Nhưng lúc này hắn lại đột nhiên biến sắc, hắn vung tay tung một chưởng đẩy đám người Lăng Vũ ra ngoài. Lăng Vũ vừa muốn chống lại thì đã nghe một tiếng gầm giận dữ giống như sấm nổ bên tai.

- Ngươi dám giết con ta, để ta băm ngươi thành vạn mảnh!

- Ầm!

Trong không khí vang lên một tiếng nổ dữ dội.
Một con sóng khổng lồ đột nhiên cuốn thẳng vào đám người Lăng Vũ, lực tấn công dũng mãnh làm bọn họ cảm thấy cổ họng hơi ngọt rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Đám người lại nhìn về vị trí Triệu Dũng đang đứng, chỗ đó đang bùng lên một làn sương máu ngập trời.
Tròng mắt Lăng Vũ đột nhiên đỏ rực lên, trong cổ họng hắn phát ra một tiếng gầm lớn vô cùng giận dữ. Tuy hắn không quen biết người thanh niên có tính tình tà ác kia, nhưng người ta cũng giết người vì Thục Sơn, hoàn toàn là người đến đây giúp đỡ bọn họ. Hơn nữa nếu không phải người nọ tung một chưởng đẩy mấy người bọn họ ra ngoài thì bây giờ người chết cũng chính là đám bọn họ. Máu trong khắp cơ thể Lăng Vũ hầu như đã sôi trào lên rồi phóng thẳng về phía trước. Những người đàn ông binh đoàn Tia Chớp đứng ở phía sau Lăng Vũ làm gì có người nào không phải loại nhiệt huyết và trượng nghĩa chứ? Đám người nhìn thấy lão đại đã dẫn đầu xông thẳng lên, lúc này cho dù đối mặt với cái chết thì bọn họ cũng sẽ không nhíu mày.
Nào ngờ đúng lúc này đột nhiên xuất hiện dị biến, trong làn sương máu kia đột nhiên vang lên một âm thanh hơi suy yếu:

- Các ngươi tránh ra, người đều do ta giết, hắn muốn báo thù thì cứ đến tìm ta.

Lăng Vũ trở nên sửng sốt, ánh nước trong mắt chợt lóe, tức giận nói:

- Thối lắm, dám giết người trong Thục Sơn thì phải được Thục Sơn phái đồng ý. Bất kể người nào đến đây đều phải tuân theo quy của của Thục Sơn.

Lúc này trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng hừ giận dữ:

- Khẩu khí lớn lắm, cũng không biết nhìn tu vi của chính mình, tên Lăng Tiêu kia cũng là loại không biết xấu hổ như các ngươi sao? Thật là thượng bất chính hạ tắc loạn, đúng là một đám vô dụng!

Người này là Thủy Trường Xuân, khi nói xong lão lại lạnh lùng nhìn thoáng qua Triệu Dũng, trong giọng nói mang theo vài phần ngạc nhiên và thán phục:

- Ngươi có thể không phải chạy trốn dưới một kích của ta sao? Tu luyện chính là ma công à? Hừ! Thục Sơn phái có quan hệ với người tu ma từ khi nào?

Lăng Vũ cảm thấy sửng sốt, thầm nghĩ:

- Thảo nào mình cảm thấy người thanh niên này có chút cổ quái, thì ra là người tu ma, nhưng người tu ma thì có sao?

Lăng Vũ nhìn lên người trên không trung nói:

- Lão già kia, đừng nói nhảm nữa, muốn đánh thì cứ đánh! Nếu chết thì cũng do ta không bằng người, đừng giả vờ đại nghĩa, đã đến xâm phạm Thục Sơn ta thì đừng hòng nguyên vẹn trở về, giết ta ngươi cũng đừng hòng sống sót.

- Ha ha ha ha!

Thủy Trường Xuân không kìm được phải phát ra vài tiếng cười lạnh:

- Tốt, muốn có khí phách sao? Ta sẽ thành toàn cho các ngươi.

Lúc này làn sương máu đang bao quanh thân thân thể Triệu Dũng đã có một vài biến hóa, hình như làn sương kia càng lúc càng lớn rồi lặng lẽ lan rộng về phía Thủy Trường Xuân. Nhưng khi Thủy Trường Xuân phát hiện ra thì làn sương máu chỉ còn cách chân lão hơn mười thước. Lão lập tức cảm thấy kinh hoàng, lão vội vàng lùi cơ thể lại hơn trăm thước rồi thẹn quá hóa giận mà vung tay lên. Một luồng kình khí mạnh mẽ lập tức phóng ầm ầm về phía Triệu Dũng.
Trong nháy mắt làn sương máu kia nhanh chóng ngưng tụ lại tạo thành một thanh bảo kiếm màu máu vô cùng khổng lồ rồi phát ra một mùi máu tanh cực kỳ gay mũi. Một tiếng nổ ầm vang lên, Luồng kình khí của Thủy Trường Xuân đánh thẳng vào thanh bảo kiếm.
Trên bầu trời lại lập tức bùng lên một tiếng nổ dữ dội, một con sóng khí còn mạnh hơn so với trước đó được lan rộng ra ngoài. Những chỗ nào con sóng này đi qua thì tất cả cây cối đều đổ rạp, những ngọn núi cũng sụp đổ, cảnh tượng thê thảm giống như ngày tận thế.
Trong mắt Thủy Trường Xuân bắn ra những luồng hào quang châm biếm:

- Tốt lắm, để ta xem ngươi có thể ngăn cản được bao lâu.

Lúc này đám người Lăng Vũ rốt cuộc cũng biết được lão già kia có cách biệt quá lớn so với mình. Dù bọn họ có xông lên cũng căn bản là tìm chết, nhưng cũng không muốn đứng trơ mắt nhìn người thanh niên kia bị giết, vì vậy Lăng Vũ vội vàng phân phó một sĩ binh bên cạnh:

- Mau đi báo cáo cho thiếu gia.

Đúng lúc này thì đòn tấn công thứ ba của Thủy Trường Xuân cũng đã được đánh ra, tình cảnh của Triệu Dũng ở bên dưới đã vô cùng thê thảm. Vừa rồi hắn đã giết được rất nhiều cường giả, nếu có thể hoàn toàn luyện hóa được năng lượng thì sẽ không chật vật như thế này. Nhưng sự thật là hắn căn bản không có thời gian luyện hóa, khi đối mặt với một người có thực lực đạt đến cảnh giới Kiếp Tiền Thần đỉnh phong thì hắn căn bản không có cơ hội chạy trốn.
Đây cũng là do Thủy Trường Xuân sợ dẫn đến sự chú ý của người khắp bốn phương nên không thi triển ra những đòn tấn công mạnh mẽ nhất của mình. Lão chỉ áp chế thực lực ở cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong.
Nhưng như thế này thì Triệu Dũng cũng đã lành ít dữ nhiều.
Ánh mắt Triệu Dũng trở nên ảm đạm, tiếc nuối lớn nhất trong lòng hắn lúc này là không được gặp sư phụ ở trong môn phái của người. Dù chỉ là đứng ở xa liếc mắt một cái, hắn cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Nhưng đứng chờ chết cũng không phải tính cách của Triệu Dũng. Lúc này khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười lạnh như băng, hắn nhìn thoáng qua người đàn ông đang đứng phía sau một khoảng không phải quá xa kia. Hắn thầm nghĩ:

- Đệ tử của sư phụ quả nhiên đều là những hảo hán, không uổng công ta chạy ngàn dặm đến đây. Trước khi ta chết thì giúp các ngươi một lần cũng tốt.

Những còn năng lượng trong cơ thể Triệu Dũng bắt đầu điên cuồng xoay chuyển. Trong nháy mắt tất cả năng lượng hắn vừa mới hấp thu được đã đều ngưng tụ lại cùng một chỗ. Sau đó trong mắt hắn lóe lên vẻ dứt khoát, hắn lấy thân làm kiếm rồi điên cuồng phóng thẳng về phía Thủy Trường Xuân.
Đòn tấn công thứ ba của Thủy Trường Xuân bị Triệu Dũng dùng kiếm tiện tay hất đi nơi khác rồi nổ ầm ầm trên mặt đất. Sua đó Triệu Dũng lại phóng thẳng về phía Thủy Trường Xuân với khí thế không thể chống đỡ nổi, khí thế này làm cho Thủy Trường Xuân cũng cảm thấy chấn động.
Công pháp của người tu ma quả nhiên là thần kỳ, thân thể Thủy Trường Xuân vội vàng lui về phía sau. Lão biết đây là một đòn tấn công toàn lực của đối phương, cho dù lấy thực lực của lão bây giờ chống đỡ cũng không tránh khỏi bị thương. Trong lòng Thủy Trường Xuân cực kỳ oán hận tên này, cực kỳ thù hận tên Lăng Tiêu kia và môn phái đang đứng sừng sững trước mặt. Trong lúc nhất thời lão không kiểm tra thì đứa con trai đã phải bỏ mạng ở nơi đây, nếu không thể giết sạch đám người ở đây, thì con trai lão...Chắc chắn sẽ rất cô đơn.
Thân thể Thủy Trường Xuân lui về phía sau quá nhanh, lão cũng biết một đòn tấn công của tên trước mặt này chính là dùng tính mạng để phát ra, sau khi thi triển xong đòn tấn công này thì tên kia chắc chắn phải chết.
Đúng lúc này từ chân trời xa đột nhiên phóng đến một luồng hào quang bạch sắc, đồng tử Thủy Trường Xuân chợt mở lớn, ánh mắt lão không kìm được phải nheo lại. Tốc độ của người đang phóng tới đã đến một mức độ mà chính lão cũng không thể bắt kịp.
Đây là một loại tốc độ thường thấy ở những vị thần.
Trong lòng Thủy Trường Xuân lập tức phán đoán thân phận của người đang phóng đến, võ giả trong Thánh Vực căn bản không thể có thực lực này.
Càng làm cho Thủy Trường Xuân cảm thấy tức giận chính là tên kia lại phóng thẳng vào giữa người tu ma và chính mình. Hai tay tên kia vung lên trong hư không rồi vỗ thẳng về phía thân thể của người thanh niên tu ma kia, mà tên thanh niên đang tấn công lão lại không có bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào. Lúc này sát khí kinh thiên của tên tu ma đã hoàn toàn biết mất, trong cổ họng Thủy Trường Xuân như muốn nói ra một cái tên.

- Lăng Tiêu!

Trong mắt Triệu Dũng đã tràn đầy lệ nóng, cảm giác đâm đầu vào chỗ chết rồi sau đó lại được tái sinh là lần thứ hai hắn được cảm nhận. Lúc này gặp lại sư phụ, hắn có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại phát hiện mình chẳng phát ra được một chữ nào.

- Ngươi quá lỗ mãng! Sao lại tùy tiện lãng phí tính mạng bản thân như vậy? Ngươi lui xuống đứng quan sát đi, để ta giết hắn.

Sau khi bị Lăng Tiêu vỗ một chưởng thì những mạch máu sắp bùng nổ trên thân thể Triệu Dũng lập tức lặng yên trở lại. Hắn lập tức trở thành một con mèo ngoan ngoãn, giống như kẻ vừa rồi giương nanh múa vuốt không phải là hắn. Lúc này hắn gật đầu thật mạnh rồi cơ thể lập tức phóng về phái sau như tia chớp.
Khi Lăng Tiêu làm những chuyện này thì Thủy Trường Xuân cũng không ra tay đánh lén. Không phải lão già này có khí phách không muốn ra tay đánh lén, mà lão phát hiện ra người đang đứng ở đối diện giống như một con nhím khổng lồ khắp toàn thân không có bất kỳ sơ hở nào. Lão rất muốn đánh lén nhưng lại sinh ra một loại cảm giác không thể xuống tay.

- Lăng Tiêu?

Cuối cùng trong miệng Thủy Trường Xuân cũng phát ra hai chữ.
Lăng Tiêu nhìn Thủy Trường Xuân rồi gật đầu, ánh mắt hắn tĩnh lặng như mặt nước giếng sâu:

- Ngươi chính là Thủy Trường Xuân tân minh chủ của Liên Minh Phương Nam sao?

- Đúng vậy, ta là Thủy Trường Xuân. Lăng Tiêu, thực lực của ngươi đã đạt đến Kiếp Tiền Thần đỉnh phong rồi sao?

Đôi mắt Thủy Trường Xuân liên tục phóng ra hàn quang, trên mặt tràn đầy những tia sáng phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.