Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 682: Kiếm kỹ cảnh giới tối cao





Ngay tại khoảnh khắc Lăng Tiêu nói ra một chữ này: Toàn bộ đỉnh nội thế giới gió nổi mây bay, trên bầu trời xanh lam vẫn luôn trống rỗng bỗng nhiên sinh ra vô số đám mây đen!
Mây đen vần vũ quay cuồng, từng đám từng đám xuất hiện, hoàn toàn che khuất vầng thái dương nhỏ, vô số dòng khí từ bốn phương tám hướng đánh úp lại. Tất cả mọi người đang tu luyện đều đi ra ngoài, cảm nhận được làn gió lạnh vuốt ve thân thể, ngẩng đầu nhìn lên, mọi người không thể tin nổi nhìn biến hóa lớn trên bầu trời, tất cả đều bị biến hóa này khiến kinh sợ đến ngây người! Bọn họ dường như bị hóa đá ngẩn ngơ đứng tại chỗ. Người có tu vi hùng mạnh đều có thể cảm nhận được, trong thiên địa vô hình tăng thêm rất nhiều thứ này nọ, có cảm giác như pháp tắc thiên địa trong đỉnh nội thế giới càng thêm dày đặc! Làm cho những người đã tu luyện đến cảnh giới rất cao có cảm giác như nhìn thấy trước mắt rồi lại vò đầu bứt tai tìm kiếm.
Bởi vì, bọn họ đều cảm thấy chính mình có thể từ trong đó lĩnh ngộ được chút gì đó, nhưng cẩn thận suy nghĩ, rồi lại giống như cái gì cũng không có nắm bắt được! Trong đầu mọi người cùng một lúc sinh ra một ý niệm: "Động tĩnh này chẳng lẽ lại là tông chủ làm ra chăng?"
Trong lòng mọi người lập tức có một loại cảm giác núi cao khó với tới! Nguyên vốn cảm thấy thông qua mấy năm nay tu luyện, những người này đều đã có tăng tiến thật lớn, loại tốc độ nâng cao này từ trước tới giờ bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ tới! Thậm chí có một số trong lòng cho rằng Lăng Tiêu sở dĩ tu luyện nhanh như vậy, chính là nhờ có đỉnh nội thế giới này. Cho nên, sau khi bọn họ cũng ở bên trong này tu luyện, cho dù không có thể đuổi theo kịp Lăng Tiêu, nhưng ít ra... sau khi thực lực tới một cảnh giới nhất định nào đó, tỷ như cảnh giới Đại viên mãn đỉnh cao, như vậy cho dù là kém, cũng sẽ không kém Lăng Tiêu bao nhiêu?
Ai ngờ đến, chênh lệch giữa bọn họ và Lăng Tiêu trong đó, thật cách xa so với tưởng tượng của bọn họ! Cho dù nhiều người đã tu luyện đến cảnh giới Đại viên mãn cao cấp hoặc là cảnh giới đỉnh cao, nhưng càng là như thế, bọn họ lại càng có cảm giác chênh lệch giữa mình cùng tông chủ, quả thực giống như là trên trời và dưới đất, vĩnh viễn cũng khó có thể với tới!
Những người Lăng Tiêu dẫn tới từ nhân giới, các phu nhân, kể cả nhóm cường giả thu ở Thánh Vực đó... tất cả mọi người đứng ở trên núi, nhìn về chỗ hư vô phương xa, bởi vì bọn họ đều cảm giác được, ở nơi đó, nhất định đã xảy ra một chuyện đại sự không thể tin nổi!
Tại chỗ hư vô xa xa, đột nhiên giống như bị mặt trời chói chang xua tan sương mù, tan biến không còn thấy bóng dáng tăm hơi!
Sau đó... xuất hiện ở trước mắt bọn họ, là một biển cả phạm vi chừng hơn một ngàn thước chiều rộng, bao quanh khắp đỉnh nội thế giới, chiếu lên trên bầu trời đầy mây màu xanh dương... của biển!
Có cảm giác rất gần, thậm chí ngửi được vị tanh mặn thuộc về biển cả!
Vào giờ khắc này hơn phân nửa người trong đỉnh nội thế giới, nước mắt tuôn rơi để lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Bọn họ vẫn biết rằng, đây không phải là một thế giới chân thật! Đây chỉ là một nơi bế quan tu luyện của tông chủ. Ở trong này có thể được tăng cao tu vi rất lớn. Bọn họ cũng đều biết, toàn bộ thế giới không có mưa gió sấm sét, không có biển cả mênh mông... Còn thiếu rất nhiều thứ trong nhân giới có, trong Thánh Vực có, nơi này đều không có! Cho dù trong hồ nước thiên nhiên trên đỉnh Thục Sơn không ngừng cuồn cuộn chảy xuống rất nhiều nhánh suối nước, cũng chưa bao giờ gặp qua có một giọt nước có thể chảy vào trong hư vô kia!
Ban đầu, bọn họ không ai xem nơi này trở thành là gia viên của mình, bởi vì không có cảm giác thuộc về mình.
Mà khi một năm qua đi sống trong đỉnh nội, mười năm qua đi sống trong đỉnh nội, rồi sau một trăm năm sống trong đỉnh nội... Gần như mọi người, bao gồm Lam Hi, Lam Hải và Lam Thiên Mai cùng với Diệp Tử, Hoàng Phủ Nguyệt, Thượng Quan Vũ Đồng và Phong Linh các nàng đang ở trong này, đều đã xem nơi này trở thành là gia viên thuộc về bọn họ!
Lúc ban đầu nhiều người chỉ mở ra một hang động, hoặc là dựng một mái nhà cỏ đơn giản... đến bây giờ, mỗi người đều đã xây dựng trang trí cho nhà của mình rất gọn gàng sáng sủa. Ít nhất cũng muốn ở trước sau phòng tu luyện của mình trồng một ít cây cỏ hoa cảnh.
Nhưng càng như thế, vẫn luôn có cảm giác thế giới này thô ráp và không chân thật, nên làm cho bọn họ cảm thấy thương tâm. Kỳ thật bọn họ đều rất sợ, sợ có một ngày nào đó sẽ đột nhiên từ trong giấc mộng tỉnh lại, phát hiện chính mình căn bản là không phải ở trong thế giới thần kỳ này, mà là ở trong Thánh Vực trong Thục Sơn phái, tất cả chỉ là giấc mộng đẹp mà thôi.
Thậm chí có vài người cực đoan một chút, vừa thức tỉnh lại còn có thể cảm thấy chính mình vẫn còn ở nhân giới, theo như trước đây là nên làm cái gì thì làm cái đó!
Điều này... thật ra chỉ là thế giới nhỏ không hoàn thiện đã mang tới tâm ma cho những người này!
Loại tâm ma này mang tới kết quả có lẽ không có nghiêm trọng như bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng về lâu về dài tích lũy nhiều năm, dù sao cũng phần nào ảnh hưởng tới tu vi của những người đó! Điều này với người bình thường mà nói có lẽ không tính là gì, nhưng đối với những người có hi vọng đột phá cảnh giới Đại viên mãn đỉnh cao, thậm chí là đột phá cảnh giới cao hơn mà nói, quả thực chính là ảnh hưởng trí mạng!
Mà lúc này, tất cả những lo lắng của bọn họ, tất cả tâm ma, toàn bộ tại trong khoảnh khắc này đều tan biến hết!
Bởi vì bắt đầu từ giờ khắc này, thế giới này đã là một thế giới thật sự! Nó không bao giờ... còn là bầu không khí thô ráp, đơn sơ, không có sấm chớp mưa gió, không có hải dương như trong thế giới đỉnh nội trước kia, mà đã trở thành một thế giới... có sự sống, có mùi vị đất đai khiến cho người ta có thể quỳ xuống hôn lên mãnh đất sau cơn mưa!
Xoẹt!
Trên bầu trời chợt xẹt qua một tia chớp! Đồng tử của mọi người dường như co lại.
Rầm...!
Theo một tiếng sấm rền, vô số hạt mưa lớn như hạt đậu "rào rào" một tiếng đổ xuống dưới!
Trong nháy mắt liền rơi xuống trên đỉnh đầu mọi người, không có người nào dùng bất cứ phương thức phòng ngự gì để tránh né! Đều để mặc cho những hạt nước mát, hơi mang theo một chút mùi vị mưa rơi, xối đẫm ướt thân thể mình.
Diệp Tử đứng dưới mưa, có một loại cảm giác hạnh phúc tự phát: Đây... là thế giới thuộc về chúng ta!

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Lăng Tiêu ở khoảnh khắc lĩnh ngộ căn nguyên lực, liền không thể chờ đợi thêm được, sử dụng loại pháp lực này, biến năng lượng vô cùng vô tận ở hư vô hóa thành biển nước mênh mông, cũng theo đó hình thành sấm chớp mưa gió (phong vũ lôi điện), bốn loại nguyên tố thuộc tính không thể thiếu cho sự sống của thế giới.
Nhưng Lăng Tiêu cũng không ngờ, sáng tạo vật chất từ trống rỗng, đối với tiêu hao pháp lực của hắn lại kinh khủng như thế!
Hao hết toàn bộ năng lượng có trên người hắn, nhưng cũng chỉ tạo ra mặt biển rộng vòng quanh thế giới đỉnh nội chiều rộng hơn một ngàn thước. Trên thực tế đây đã là một sáng tạo kinh thế hãi tục, nếu không nhờ có đỉnh nội thế giới nguyên vốn là bản mạng pháp bảo của Lăng Tiêu, ở thời điểm Lăng Tiêu hao hết pháp lực liền tự động đình chỉ sáng tạo, thì Lăng Tiêu chết chắc không thể nghi ngờ!
Bởi vì cho dù là tiên nhân tiên giới, dù bọn họ hiểu được một số pháp tắc sáng tạo, cũng căn bản là không dám đi tiến hành thử nghiệm. Bởi vì sáng tạo vật chất cần pháp lực hùng mạnh, sẽ trong nháy mắt rút hết tất cả tiên lực có trong cơ thể bọn họ, hơn nữa còn sẽ tiếp tục! Cho đến khi tất cả tinh hoa toàn thân người thi triển tạo vật bị hút hết không còn gì, cũng sẽ không ngừng nghỉ. Kết quả cuối cùng chỉ có hai chữ: mai một!
Cho nên nói Lăng Tiêu có số mạng may mắn, lời này một chút cũng không sai.
Sau khi Lăng Tiêu may mắn nhận chịu thiệt thòi, cũng lập tức cảnh tỉnh lại, trong lòng thầm tự trách mình thật không cẩn thận! Thiếu chút nữa tự đưa mình rơi xuống vực thẳm không đáy. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Lăng Tiêu tỉnh táo lại cũng không vội trở về gặp mặt mọi người, mà cưỡi gió bay ngang trên mặt biển. Khoảng cách hơn một ngàn dặm đối với Lăng Tiêu mà nói, căn bản không có gì khó khăn, cho dù hiện tại pháp lực của hắn toàn bộ hết sạch, nhưng ở trong thế giới này, hắn chính là Thần! Hắn đúng là chúa tể vạn vật sinh linh trong thế giới này!
Tận đầu cuối hải dương, vẫn như cũ là tầng tầng năng lượng hư vô không biết bao nhiêu tầng năng lượng hình thành. Thân thể Lăng Tiêu vừa tiến vào nơi đây, đại lượng năng lượng liền rất nhanh tụ tập tới nhập vào trong thân thể Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn kỹ bên trong, phát hiện sau khi tiến vào cảnh giới tầng thứ chín Niết Bàn Tái Sinh, Đại Tự Tại Tâm Kinh dẫn xuất ra Thất thải Phượng Hoàng kia, lông vũ trên thân nó trở nên vô cùng rực sáng, nhìn vào đôi mắt nó, lại làm cho người ta có một loại cảm giác hồn xiêu phách lạc! Khiến người ta vừa liếc mắt nhìn một cái liền không kìm lòng nổi tâm thần sẽ rơi vào trong đó.
Lăng Tiêu cả kinh, vội vàng từ trong nội thị choàng tỉnh lại, thầm nghĩ: "Phượng Hoàng này cũng thật là yêu dị, tuy nhiên Đại Tự Tại Tâm Kinh chính là tâm pháp tối cao của Tu chân giới truyền xuống từ thời thượng cổ, tu luyện nó không có sai, có sai chăng là tự ánh mắt mình đi nhìn chằm chằm Phượng Hoàng làm chi, không thể trách nó được."
Năng lượng trong hư vô có một ưu đãi, đó là: sau khi tiến vào trong thân thể Lăng Tiêu, không cần Lăng Tiêu tiến hành chiết xuất và luyện hóa, sẽ trực tiếp tự động nén ép thành từng nguồn ngụy tiên lực hùng mạnh. Lăng Tiêu cảm nhận được nguồn lực lượng này, rất nhanh trở lại trên thân mình.
Cũng không biết trải qua bao lâu, năng lượng trong thân thể Lăng Tiêu khôi phục đến trạng thái lúc trước, đồng thời, Lăng Tiêu có phần kinh ngạc phát hiện, không ngờ mình lại đột phá tới Độ Kiếp trung kỳ!
Điều này làm cho Lăng Tiêu ngạc nhiên vui mừng vạn phần. Sau khi đạt tới Độ Kiếp kỳ, thăng cấp đâu chỉ có tí ti, mà thời gian cần thiết để thăng cấp đều là lấy đơn vị ngàn năm vạn năm để tính toán! Cho dù linh khí trong Thánh Vực vô cùng sung túc, thiên tài địa bảo vô số kể, nhưng nếu muốn thăng cấp, không có mấy trăm năm cũng không thể đạt được.
Bởi vì năng lượng cần thiết cho tu luyện, thật sự là quá lớn, trên phương diện tu vi tâm cảnh của Lăng Tiêu tuy rằng sớm đã cao vượt, nhưng chuyện tích lũy năng lượng, thì lại qua loa đại khái không bao nhiêu.
Cho nên, nếu không nhờ năng lượng ở tận cuối hư vô trong đỉnh nội thế giới này, Lăng Tiêu căn bản là không có khả năng trong thời gian ngắn đạt tới tiến bộ như vậy.
Dù sao, điều này quả thực rất kinh người.
Độ Kiếp trung kỳ, cùng Độ Kiếp sơ kỳ có khác biệt thật lớn, đối với nhận biết về pháp tắc thiên địa, đối với lĩnh ngộ kiếm đạo cùng với tầm mắt tu luyện, đều nâng cao không phải một điểm nửa điểm.
Lăng Tiêu nguyên vốn lĩnh ngộ được căn nguyên lực, sau khi trải qua Lăng Tiêu dung hợp, hình thành một chiêu kiếm kỹ rất mạnh.
Kiếm kỹ Căn nguyên!
Thục Sơn kiếm tu, lấy kiếm nhập đạo, sau khi tu luyện kiếm kỹ đến cảnh giới nhất định nào đó, đều sẽ có một giai đoạn trở lại trạng thái lúc khởi đầu. Mà tới giai đoạn này, kiếm chiêu của họ thoạt nhìn cùng một người luyện võ tầm thường luyện kiếm không có bất kỳ điểm khác biệt nào, trong chiêu thức, thậm chí không có xuất hiện chút khí tức gì!
Loại cảnh tượng chiến đấu với nhau, kiếm khí tung hoành đó, khó tìm được từ trên người bọn họ.
Nhưng mỗi một chiêu của họ, thoạt nhìn đều là tự nhiên mượt mà như nhau, dường như đều có thể hòa hợp với thiên địa thành một thể! Rõ ràng thấy kiếm chiêu đầy chỗ sơ hở, lại làm cho người ta muốn tránh cũng không được, muốn né cũng không xong! Ví dụ như một kiếm vô cùng đơn giản đâm tới ngươi, khoảng cách chừng trăm thước ngàn thước, nhưng chính là né tránh không thoát!
Mà tới cảnh giới Lăng Tiêu hiện tại, hết thảy trở về căn nguyên, lại là cao hơn trở lại nguyên trạng một tầng!
Đến ngay cả Lăng Tiêu tự mình cũng thật không ngờ, lần này bế quan trong đỉnh nội thế giới mấy năm, không ngờ lại có thu hoạch lớn như thế!
Đầu tiên xây dựng được thế giới nhỏ của bản thân càng thêm hoàn mỹ, tiếp theo là thực lực được nâng cao thật lớn, cuối cùng... trên phương diện kiếm kỹ này, đã đạt tới cảnh giới cao nhất trong Tu chân giới trong Thục Sơn phái đó là: lấy kiếm nhập đạo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.