Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 652: Mạnh gia sợ hãi (1)





- Chủ nhân của ta là, ta…Ta cũng không biết hắn đến từ phương nào!

Vẻ mặt Huyền Thiên trở nên hơi xấu hổ. Một pháp bảo có trí thông minh và linh tính mà ngay cả chủ nhân cũng không biết rõ, điều này quả thật rất xấu hổ.
Nhưng lời nói tiếp theo của Huyền Thiên lại làm Lăng Tiêu cảm thấy có chút sửng sốt:
- Ta chỉ biết hắn tuyệt đối không thuộc về Thần giới. Trên người hắn có một loại khí tức giống như ngươi. Hắn cũng dùng loại khí tức như vậy để chăm sóc chúng ta. Cho nên sau khi ta bị thương nặng chỉ gặp được ngươi mới có thể bắt đầu chậm rãi khôi phục. Hơn nữa, trước khi chủ nhân và Thanh Hà chiến đấu, vì hắn muốn mở ra không gian Thần giới để đi đến chỗ khác nhưng thất bại, vì vậy mà cũng bị trọng thương. Nếu không chỉ dựa vào Thanh Hà...Tên này cũng xứng là đối thủ của chủ nhân ta sao?
Khi Huyền Thiên nói ra những lời này cũng không phải dùng giọng điệu hống hách như ngày xưa, nhưng vẻ xem thường trong mắt hắn đã đủ để nói lên tất cả.
Lăng Tiêu cũng có một số suy đoán mơ hồ về chủ nhân của Huyền Thiên. Tên này có thể là người đã đến Thánh Vực trước mình ba trăm năm, đã một lần xuất thủ giải nguy khi chính mình gặp nguy hiểm, hắn chính là thiên tài chân chính Vân Chi Lan.
Đúng vậy, trong lòng Lăng Tiêu thì Vân Chi Lan chính là một thiên tài chân chính. Sợ rằng lúc này ngoài Lăng Tiêu cũng không còn người thứ hai nào biết rõ thực lực của Vân Chi Lan. Thật ra dù là Lăng Tiêu cũng không dám nói mình hoàn toàn hiểu rõ thực lực của Vân Chi Lan đã đạt đến cảnh giới gì. Nhưng có một điều Lăng Tiêu biết rất rõ, thực lực Vân Chi Lan bây giờ tuyệt đối sẽ không kém hơn chính mình.
Nhưng...Vân Chi Lan cũng không phải là người tu chân! Trên người hắn cũng không có bất kỳ khí tức gì giống như mình, điều này Lăng Tiêu lại có thể khẳng định. Một kiếm của Vân Chi Lan năm xưa căn bản khác biệt hoàn toàn với kiếm kỹ của Thánh Vực. Mặc dù một kiếm đó rất xuất thần nhập hóa, ẩn chưa pháp tắc thiên địa vô tận nhưng nó tuyệt đối không phải là kiếm thuật của người tu chân.
Xem ra muốn tìm được người từng là chủ nhân của Huyền Thiên thì cũng không phải là một chuyện quá khó khăn.
Sau khi Huyền Thiên và Lăng Tiêu ký kết khế ước chủ tớ, vẻ mặt Huyền Thiên cũng hơi buồn, trong mắt hắn còn mơ hồ trồi lên vài giọt lệ. Nhưng chỉ trong nháy mắt hắn lại khôi phục lại vẻ mặt bất cần đời. Huyền Thiên cười hì hì rồi phóng thẳng về phía con quái thú xấu xí Nã Đa Khắc nói:

- Lão tiểu nhị, nếu đã không tìm được chủ nhân, vậy ngươi có đồng ý đi cùng ta không?

Giọng nói nặng nề của Nã Đa Khắc đột nhiên vang lên ầm ầm:

- Nếu có thể để Nã Đa Khắc ta được tự do, thì tất nhiên sẽ đồng ý đi theo ngươi.

Lăng Tiêu cảm thấy trong lòng vui mừng như điên. Hắn vốn chỉ muốn để con quái thú có vẻ bề ngoài xấu xí nhưng lại rất có giá trị này vì Thục Sơn phục vụ một vạn năm. Sau một vạn năm thì tất cả những đệ tử của mình bây giờ, dù yếu kém thế nào cũng chắc chắn vượt qua cảnh giới đại viên mãn.
Lăng Tiêu lập tức để Huyền Thiên khống chế lệnh bài Huyền Thiên, chỉ trong khoảnh khắc lệnh bài Huyền Thiên đã chặt đứt những sợi xích sắt cực phẩm này. Cuối cùng sau rất nhiều năm Nã Đa Khắc cũng có được tự do, nó nhịn không được phải ngửa mặt lên trời gầm rống.
Tiếng gầm rống ẩn chứa những tình cảm vô tận vang vọng khắp không gian.
Sau đó Lăng Tiêu lại mở ra một con đường nối không gian này và thế giới trong đỉnh. Nã Đa Khắc cũng không có bất kỳ lưu luyến gì với chỗ này, cơ thể vô cùng khổng lồ của nó trực tiếp phóng thẳng vào trong con đường. Mà lúc này cuối cùng Lăng Tiêu cũng nhìn thấy hình dạng của Nã Đa Khắc, hắn không kìm được phải cảm thấy kinh hoàng, thầm nghĩ:

- Trên đời này không ngờ vẫn còn loại quái thú quỷ dị thế này, ngày hôm nay cũng coi như được mở rộng kiến thức.

Trước đây khi còn ở trên tu chân giới Lăng Tiêu đã nghiên cứu tất cả mọi loại thú đến mức cực hạn, mà lúc này cơ thịt trên mặt hắn cũng không nhịn được phải liên tục co rút.
Đầu cá sấu, trên đầu còn có rất nhiều gai nhọn. Cổ mãng xà, trên cổ là từng tầng vảy giống như những cái khiên đang lóe lên những luồng sáng, xem ra kiên cố đến mức không thể phá nổi. Mà phần bên dưới của Nã Đa Khắc lại là một thân thể bạch tuộc đặc biệt khổng lồ.
Nếu thân thể này được mở rộng ra thì chắc chắn phải có chu vi hơn nghìn mét. Bên dưới cơ thể nhẵn bóng và khổng lồ này còn có mấy trăm cái vòi còn to và dài hơn cái cổ rất nhiều, mặt trên của vòi tràn đầy những giác hút to nhỏ. Trên những cái vòi vừa thô vừa lớn này còn bám theo rất nhiều những sợi xích sắt đã bị chặt đứt một đầu. Cũng không biết Nã Đa Khắc đã ngâm mình trong nước bao nhiêu năm nhưng những sợi xích lại không có bất kỳ dấu hiệu rỉ sét nào, mà ngược lại nó còn rạng rỡ ánh sáng trên không trung. Lăng Tiêu nhìn thấy những điều này thì cảm thấy khắp toàn thân tê dại, hắn thầm nghĩ:

- Người năm xưa có thể khóa được Nã Đa Khắc quả thật là rất lợi hại. Chẳng lẽ người này chính là tổ tiên của Mạnh gia sao?

Còn nữa, Nã Đa Khắc này rốt cuộc là loại quái vật gì? Nó quả thật giống như được rất nhiều loại ma thú chắp vá lại tạo thành, nhưng hiệu quả lại làm cho người ta cảm thấy kinh hoàng tâm thần.
Sau khi Nã Đa Khắc tiến vào trong không gian Đỉnh thì nói cũng trực tiếp chui vào trong một cái hồ trên đỉnh núi trong thế giới này. Độ lớn của hồ này cũng không bằng đầm nước trong thùng không gian lúc nãy, nhưng đối với Nã Đa Khắc thì không có bất kỳ vấn đề gì cả. Chỉ thấy cơ thể nó chậm rãi thu nhỏ lại, một lát sau nó đã nhỏ lại chỉ còn chu vi một trăm mét. Sau đó Nã Đa Khắc đầm mình vào trong hồ nước, lúc này trong không gian của Hàm Hàn Bảo Đỉnh đột nhiên vang lên âm thanh nặng nề giống như sấm rền của Nã Đa Khắc:

- Chủ nhân, cảm ơn ngươi!

- Nã Đa Khắc, trước tiên ngươi cứ chịu khó ở trong đây một thời gian, nếu có cơ hội ta sẽ tìm cho ngươi một chỗ dung thân lớn hơn nữa.

- Không cần đâu, chủ nhân! Nã Đa Khắc rất thích ở chỗ này. Hơn nữa, chỗ này cũng đang dần trưởng thành, chắc không bao lâu nữa là có thể trở nên rất lớn rồi.

Lăng Tiêu ngẩn người nhìn thoáng qua Kim Hổ đang trừng mắt há mồm đứng bên cạnh hồ nước rồi nói:

- Kim Hổ, sau này các ngươi cùng một nhóm!

Khóe miệng Kim Hổ co giật vài cái rất dữ dội, những con sóng rung động lóe lên trong ánh mắt hắn cũng dần tiêu tán. Lúc này Kim Hổ đã bình tĩnh trở lại đứng bên cạnh hồ nước, trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Chủ nhân quả thật là lợi hại, ngay cả những loại quái thú hùng mạnh thế này mà cũng có thể hàng phục được, bội phục!

Khi Lăng Tiêu xuất hiện trong không gian Hàm Hàn Bảo Đỉnh thì đọc pháp quyết, phân thân của Lăng Tiêu dần tiêu tán vào trong không khí. Khoảnh khắc sau đã xuất hiện trong một cánh rừng cách Mạnh gia ngàn dặm. Lúc này khóe miệng Lăng Tiêu lộ ra một nụ cười hài lòng, thu hoạch lần này quả thật là quá lớn.
Nhưng hắn cũng có một vấn đề chưa suy nghĩ được rõ ràng, nếu Mạnh gia đã có bí mật thế này thì vì sao ngay cả bảo khố trọng địa như vậy cũng thu nhận người ngoài đến canh gác chứ?
À...Lăng Tiêu đột nhiên nhíu mày, trong đầu lóe lên một ý nghĩ:

- Bảo khố, trọng địa!

- Ta hiểu rồi!

Lăng Tiêu nắm chặt bàn tay lại, trong lòng thầm nghĩ:
- Mạnh gia làm như vậy đơn giản chỉ là che mắt người ta mà thôi. Ta vẫn còn nhớ rõ những biểu cảm của Tam trưởng lão và vị Đại tiểu thư kia của Mạnh gia, những tên võ giả cảnh giới đại viên mãn trông coi bảo khố và những thứ gọi là bảo vật bên trong bảo khố, nó căn bản không phải là bảo khố thật sự của Mạnh gia. Tất cả bảo vật ở đấy cũng có vài món rất quý giá, nhưng căn bản đều là những thứ Mạnh gia không thể sử dụng được. Những thứ khác nếu tùy tiện lấy ra một vật đặt trong nhân giới thì sợ rằng đều là vật vô giá, được người ta coi là bảo vật quan trọng. Nhưng ở nơi mà mọi người đều muốn truy cầu trường sinh như Thánh Vực thì những thứ này căn bản không có giá trị gì.
Nếu đã như vậy thì Mạnh gia...Rốt cuộc muốn làm gì?
Trong Thánh Vực có một hiện tượng mà Lăng Tiêu nghĩ không thông suốt, chính là sau Thần chiến, thời gian đã trôi qua hơn mười vạn năm nhưng thời gian dài như vậy mà không có bất kỳ một quốc gia nào xuất hiện và phát triển. Đây là một việc mà chính Lăng Tiêu cũng phải suy nghĩ rất lâu. Hắn nhớ kỹ khi còn trong tu chân giới đã từng nghe nói có một tồn tại "Tu Chân quốc". Tu Chân Quốc này khác hẳn môn phái tu chân và tu chân thế gia. Nó là một quốc gia thật sự, có bộ khung hoàn toàn giống với quốc gia của phàm nhân. Nhưng tính chất của quốc gia này lại lấy việc tu chân là chính, triều đình cũng chính là một tồn tại quyền lực nhất.
Sau lưng một Tu Chân quốc thường có một hoặc rất nhiều tu chân môn phái hoặc thế gia chống đỡ, vì chỉ có quốc gia mới thật sự tập hợp được tất cả tài nguyên vào một người. Quốc gia này có thể làm cho tất cả người tu chân chú tâm vào chuyện tu luyện.
Mà Thánh Vực này lại không có bất kỳ quốc gia nào được thành lập. Hơn mười vạn năm, nếu so sánh với tu chân giới đã trải qua mấy trăm vạn năm thì cũng là một quảng thời gian ngắn. Hơn nữa Lăng Tiêu cũng không thể biết được vào ngày nào năm nào thì tu chân giới xuất hiện quốc gia, nhưng đến thời đại của hắn thì rất nhiều tu chân quốc đã hoàn toàn biến đổi nữa rồi.
Lăng Tiêu cũng biết rõ và xác nhận quê hương của Hoàng Phủ Nguyệt nhất định là một cái tu chân quốc, nhưng đây cũng là chuyện trước đây rất lâu rất lâu rồi. Ngay cả thời đại khi Hoàng Phủ Nguyệt lớn lên thì sợ rằng toàn bộ cái tinh cầu không còn bất kỳ tu chân quốc nào nữa. Nếu có cũng là những loại quốc gia cấp bậc rất thấp mà ngay cả cảnh giới Luyện Khí Kỳ cũng chưa vượt qua được.
Cho nên mặc dù Lăng Tiêu chưa từng nghĩ đến chuyện lập quốc trong Thánh Vực, hắn chỉ muốn phát triển Thục Sơn đến cấp độ cao trong thế giới này mà thôi. Nhưng hắn cũng rất xa lại đối với chuyện xây dựng và phát triển một tu chân quốc.
Lăng Tiêu thấy thực lực của Mạnh gia hoàn toàn có thể thành lập một quốc gia tại Trung Châu, để trở thành một tồn tại cực mạnh và thống nhất Trung Châu. Chỉ có xây dựng quốc gia mới có thể thống nhất tín ngưỡng, mới có thể tập hợp là một lực chiến đấu khổng lồ, mới có thể tập trung các nguồn tài nguyên lại. Thật ra bất kỳ gia tộc nào cũng rất khó làm được những điều này, hoặc có thể nói đây là những chuyện rất khó khăn.
Lăng Tiêu vừa nghĩ vừa quay đầu lại nhìn về phía Mạnh gia rồi thầm nghĩ:

- Thôi mặc kệ, Trung Châu và Nam Châu cách nhau quá xa, cho dù Mạnh gia thật sự có suy nghĩ này thì cánh tay của chúng cũng không thể vươn đến địa bàn của mình được. Mình đã nhận được những lợi ích khổng lồ từ chỗ Mạnh gia, sợ rằng sẽ không bao lâu nữa Mạnh gia này sẽ lâm vào tình cảnh hỗn loạn.

Lăng Tiêu nghĩ đến đây thì nhớ tới Karina. Không biết người phụ nữ có huyết mạch hoàng gia của Tinh Linh tộc này đã như thế nào rồi. Giống như Lăng Tiêu có linh tính mách bảo, truyền âm phù trên người hắn đột nhiên vang lên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Lăng Tiêu đọc pháp quyết mở truyền âm phù ra, bên trong đột nhiên vang lên giọng nói kinh hoàng của Karina:

- Tiêu...Tiêu Phong, chạy mau, nhanh...Ầm!

Bên kia đột nhiên truyền đến tiếng cánh cửa bị người ta đạp đổ, sau đó lại truyền đến giọng nói phẫn nộ của Karina:

- Các ngươi muốn làm gì? Ta chỉ là một người đầy tớ, ta không biết gì cả...Bốp...A!

Bên kia lập tức truyền đến một âm thanh trong trẻo và tiếng thét phẫn nộ của Karina. Sau đó truyền âm phù lại vang lên một giọng nói phụ nữ cực kỳ ác độc, tiếng nói này giống như một con vịt đang kêu.

- Loại đàn bà đê tiện, ta biết ngươi đến đây không có ý nghĩ gì tốt đẹp! Tưởng lão nương không biết ngươi và tên tiểu tặc kia có quan hệ với nhau sao? Bây giờ tên tiểu tặc kia đã cướp rất nhiều bảo vật của gia tộc chạy đi, vậy ta bắt ngươi gánh tội thay, trừ khi ngươi nói cho ta biết tên tiểu tặc kia đang ở chỗ nào!

- Nói!

- Nói!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.